Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 158-4: (chín) (4)


1 năm

trướctiếp

Nàng bôn ba suốt dọc đường đi, lúc nãy đã mồ hôi đầy người, sau đó lại lội xuống sông, quần áo ướt sũng, rồi lại bị mấy người lưu dân giữ chặt hỏi cái nọ cái kia, không thể nào dứt ra được. Dù sao cũng là phụ nữ, thân thể yếu ớt làm sao chịu đựng nổi.

Phó Vân Anh khẽ ừm một tiếng, xoay người đi khỏi.

Thấy nàng sắp đi, đám lưu dân kinh hoàng hoảng hốt, đồng loạt đứng dậy đi theo.

Phó Vân Chương đứng chặn trước đám người, xua tay.

Mọi người thấy y đẹp đẽ, tuấn tú, thái độ ôn hòa, trong lòng cũng hơi an tâm một chút, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người Phó Vân Anh.

Kiều Gia đuổi theo Phó Vân Anh, đưa nàng tới lều trại mới được dựng tạm, vén rèm lên, "Công tử, nước ấm đã được chuẩn bị bên trong rồi."

Nàng cảm ơn Kiều Gia, đi vào trong lều trại, cởi quần áo ướt đẫm ra, dùng nước ấm lau mình, thay một bộ áo bào đỏ thẫm.

Mãng phục bị ngấm nước sông, chắc chắn không dùng được nữa, mấy vị ngự sử chân chính kia có thể sẽ lấy vụ này để buộc tội nàng không tôn trọng đồ vật được Hoàng thượng ban cho. Nàng phải viết một tấu chương thỉnh tội trước mới được.

Trời tối dần, Tô Đồng đã tìm được người dẫn đường, bảo người nọ đưa những người dân đó tới thôn xóm gần nhất,
nhiều người như thế mà ăn ngủ ngoài trời sẽ rất dễ bị bệnh.

Đoàn người lục tục rời bờ sông, tìm thấy một thôn xóm mới bị thiêu hủy một nửa để ngủ. Cũng may hiện giờ đang là mùa hè, chỉ cần nhà nào có mái che để rắn độc, côn trùng độc không vào được, trải chiếu ra thì dù có ngủ dưới đất cũng không sao. Mấy người Phó Vân Anh không ngủ, để hai tùy tùng lại rồi lại lên đường đi suốt
đêm.

Bách hộ nói Tào tổng đốc ở cách đó không xa, đi tầm ba mươi dặm về phía trước là sẽ tới nơi ông ta dựng trại đóng quân.

Nàng muốn tới đó nhanh một chút, ngăn Tào tổng đốc lạm sát dân chúng. Đến càng sớm thì càng cứu được nhiều người.

Trong bóng đêm đặc sệt, ánh sáng của những cây đuốc cũng trở nên mỏng manh chẳng khác gì ánh sáng đom đóm. Thi thoảng lại có tiếng sói tru đáng sợ vọng lại từ trong rừng núi.

Mấy người tùy tùng từng trải qua hàng trăm trận chiến, đương nhiên sẽ không sợ những điều này, đi đường núi mà chẳng khác gì giẫm lên đất bằng. Những tiếng sói tru làm người khác sởn cả tóc gáy càng lúc càng gần, bọn họ
cũng không hề hoang mang.

Mấy người quan văn thì khác hẳn. Đa số bọn họ là những thư sinh yếu ớt trói gà không chặt, là loại đi đường núi cũng cần có thư đồng, gã sai vặt đỡ đi. Mấy ngày nay, bọn họ trèo đèo lội suối với Phó Vân Anh thật cũng đã vất vả lắm rồi, giờ lại còn phải đi đường ban đêm, nghe dã thú bám theo tru lên liên tục, tim gan cũng run lên bần bật, có thể bị dọa cho sợ chết khiếp bất cứ lúc nào.

Trường Gia Trinh không nhìn rõ đường, ngã oạch một cái, người xung quanh cười ồ lên.

Hắn cúi đầu, để tùy tùng đỡ dậy, phủi nhẹ vạt áo.

Ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Anh đang đi đằng trước, mặt hắn lúc xanh lúc trắng, không có thời gian xem có bị
thương chỗ nào hay không, cắn răng đi tiếp.

Không bao lâu sau, bọn họ tới doanh trại. Nhìn từ xa, họ đã thấy một mảnh đèn đuốc sáng trưng.

Phó Vân Anh đã phái mấy người tùy tùng đi thông báo cho Tào tổng đốc từ trước. Ai ngờ tới khi bọn họ tới bên ngoài doanh trại vẫn chẳng có ai ra nghênh đón.

Cuối cùng cũng ra khỏi vùng rừng núi, Lễ Bộ chủ sự vẫn còn sợ hãi trong lòng, lau mồ hôi, kiễng chân nhìn về phía ánh đèn sáng rực trong doanh trại, đầy vẻ trông mong, khẽ hỏi: "Chúng ta đi vào cầu kiến Tào tổng đốc trước được không?"

Phó Vân Anh lắc đầu.

Nàng mang theo bức thư do Chu Hòa Sưởng tự tay viết, Tào tổng đốc cần phải mở rộng cửa doanh trại ra trước để nghênh đón thánh chỉ mới đúng.

Tùy tùng nhanh chóng đi ra, chắp tay nói: "Đại nhân, thân binh của Tào tổng đốc nói tổng đốc đã ngủ rồi, bảo ngài cứ nghỉ ngơi trong doanh trại trước đã, chờ ngày mai sẽ sắp xếp nghi thức tiếp chỉ sau."

Phó Vân Anh bật cười lạnh lùng: "Không cần chờ tới ngày mai, dẫn ta tới thẳng lều trại của Tào tổng đốc đi."

Tùy tùng thưa vâng, dẫn nàng vào trong. Đám thân binh vội chạy ra ngăn cản, Phó Vân Anh giơ Thượng Phương Bảo Kiếm lên, "Ngự kiếm ở đây, như bệ hạ đích thân tới, các ngươi muốn tạo phản à?"

Đám quan tướng, binh lính nhìn nhau, vội vàng quỳ xuống.

Phó Vân Anh mím chặt môi, sải bước vào trong. Phó Vân Chương và những người khác theo sát gót nàng.

Đoàn người ùn ùn kéo tới trước lều trại của Tào tổng đốc. Bên trong, ánh đèn lay động, bóng người đong đưa, tiếng nói oang oang, trong đó còn lẫn cả tiếng cười sang sảng.

Lễ Bộ chủ sự đi lên phía trước, áp tai vào lều trại lắng nghe, gật đầu, "Tào tổng đốc ở trong đó, bọn họ đang uống rượu."

Phó Vân Anh đưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia. Kiều Gia hiểu ý, rút đao bổ lên lều trại.

Bên trong, tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp nơi, mấy người tạp dịch rót rượu bưng đồ ăn cách lều trại gần nhất tưởng địch tới tập kích, sợ tới mức gào thét.

Những người đang ngồi đồng loạt đứng dậy, cầm vũ khí gần mình nhất che trước người. Chỉ có một người vẫn rất bình tĩnh, tay vẫn cầm bát rượu, nhướn mày, nhìn ra cửa.

Người này tai to, mặt chữ điền, mũi khoằm, râu ngắn. Đó chính là người trấn thủ khu vực Kinh Tương, Tào tổng đốc.

Đôi mắt thâm thúy của ông ta nhìn chằm chằm vào Phó Vân Anh, hừ lạnh một tiếng.

Không khí trong lều trại căng thẳng, binh khí trong tay các tướng sĩ lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Phó Vân Anh không hề sợ hãi, đi thẳng lên phía trước.

"Tào tổng đốc, bản quan phụng chiếu tới đây, vì cớ gì ngươi từ chối không chịu gặp?"

Tào tổng đốc ngửa đầu uống hết rượu ngon trong bát, lên tiếng, giọng điệu lười nhác, "Hóa ra Phó giám quân đã tới rồi, không tiếp đón từ xa."

Phó Vân Anh lườm ông ta một cái, nhận hộp đựng thánh chỉ Kiều Gia bưng tới: "Thánh chỉ ở đây, Tào tổng đốc nghe chỉ."

Tào tổng đốc nhướn mày, hừ nhẹ một tiếng, vén vạt áo, đứng dậy lễ bái.

Nghe Phó Vân Anh đọc hết thánh chỉ, gân xanh trên trán ông ta nổi lên, hai nắm tay siết chặt, không cần nghĩ ngợi
gì đã nhảy dựng lên.

Thế mà Hoàng thượng lại muốn ông ta đình chỉ việc bao vây diệt trừ lưu dân ở Kinh Tương, chỉ cần giải quyết mấy ngàn người do Miêu Bát Cân cầm đầu là được, phải tìm cách thuyết phục bọn lũ còn lại đầu hàng, hơn nữa yêu cầu ông ta nghe theo mệnh lệnh của Phó giám quân để làm việc. Ông ta đường đường là tổng đốc mà còn bị một thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch đè đầu cưỡi cổ?!

Phụ tá bên cạnh vội vàng kéo Tào tổng đốc, khuyên ông ta không được lỗ mãng, "Phó giám quân có Thượng Phương Bảo Kiếm, có thể tiền trảm hậu tấu, tổng đốc bình tĩnh."

Tào tổng đốc cố kiềm chế cơn giận, nhận thánh chỉ.

Phó Vân Anh ra oai phủ đầu xong, Tào tổng đốc mới miễn cưỡng sai người sửa soạn lều trại sạch sẽ cho bọn họ ở.

Ra khỏi lều trại, Phó Vân Chương khẽ nhíu mày, "Tào tổng đốc là người dữ dằn, táo bạo, nếu như chọc giận ông ta sợ là không ổn."

Phó Vân Anh lắc đầu, khẽ nói: "Nhị ca, không sao đâu. Cái tên Tào tổng đốc kia chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, nếu muội tỏ ra mình ở vào thế yếu, ông ta sẽ được voi đòi tiên, không coi muội ra gì. Chỉ có dùng khí thế để ra đòn phủ đầu trước, ông ta mới có thể chịu thua."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp