Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 158-5: (chín) (5)


1 năm

trướctiếp

Nàng từng nghe Hoắc Minh Cẩm nói về Tào tổng đốc. Người này đúng là năng chinh thiện chiến thật nhưng kiệt ngạo khó thuần, thích bắt nạt kẻ yếu, nếu gặp được người mềm yếu thì ông ta sẽ khinh thường, nhục mạ kẻ đó, nếu gặp người mạnh mẽ hơn ông ta, ông ta mới biết kiềm chế. Tính cách ông ta táo bạo thì táo bạo thật nhưng không ngu ngốc, trước đây còn từng tặng quà cho mấy vị các lão. Biết nàng là người do Chu Hòa Sưởng phái tới, ông ta chắc chắn không dám làm gì nàng.

Nghe nàng nói vậy, Phó Vân Chương gật đầu.

Mọi người ai về chỗ người đấy nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Phó Vân Anh mời Tào tổng đốc tới bàn bạc việc bao vây diệt trừ Miêu Bát Cân.

Tào tổng đốc kìm nén cơn giận mà đến. Phó Vân Anh không hiểu về quân sự, không chỉ huy bừa. Đầu tiên, nàng nói: "Không dối gạt tổng đốc, hiện giờ trong triều tấu chương buộc tội ông chẳng khác gì măng mọc sau mua, đào được một đợt (măng) lại đã thấy một đợt mới trồi lên. Hoàng thượng vốn định ém việc này xuống nhưng cũng chẳng còn cách nào bởi quần thần cùng nhau kí tên buộc tội ông, nói ông lạm sát người vô tội, tội ác
tày trời, muốn triệu ông về kinh trị tội."

Tào tổng đốc trợn trừng mắt, khóe mắt như nứt ra tới nơi, tay ấn vào chuôi đao bên hông, giận dữ nói: "Kẻ nào dám đổ oan cho người tốt? Ta trung thành với Hoàng thượng, tận tâm làm việc, trời đất chứng giám!"

Phó Vân Anh trầm mặc trong chốc lát, mỉm cười nói: "Hoàng thượng đương nhiên tin tưởng hoàn toàn vào lòng trung thành của Tào tổng đốc, vậy nên mới phái bản quan tới đây giúp tổng đốc một tay."

Tào tổng đốc nheo nheo mắt.

Phó Vân Anh nói: "Tổng đốc lãnh binh tiêu diệt quân khởi nghĩa, ta thuyết phục lưu dân đầu hàng, sắp xếp chỗ ở cho họ, chấm dứt cuộc nổi loạn này càng nhanh càng tốt, thế mới khiến Hoàng thượng an tâm."

Tào tổng đốc cười nhạt. Gã giám quân này kể ra cũng thức thời phết, không hề có ý định nhúng tay vào việc bao vây diệt trừ giặc cỏ của ông ta, tuy nói cho cùng vẫn rất phiền phức nhưng nói thế nào cũng là thần tử được Hoàng thượng tin tưởng nhất, cứ nhịn "y" mấy ngày rồi nói sau.

Chuyện đám quan văn ở kinh sư kia buộc tội ông ta mới khiến ông ta đau đầu đây. Đám quan văn đó giả nhân giả
nghĩa, chỉ biết nói mồm, hơi một tý là đòi buộc tội cái này, buộc tội cái kia. Hoàng thượng nhân hậu, dung túng quan văn, về sau ông ta phải cẩn thận một chút mới được, nếu không danh tiếng cả đời lại mất trong tay đám quan văn. Trước đây người rong ruổi trên lưng ngựa cả đời như tổng đốc Thiểm Tây cũng từng bị tiên đế nghi kỵ vì lãnh binh bên ngoài hết năm này qua năm khác, rồi bị hại chết bởi mấy lời gièm pha đưa đẩy của mấy gã quan văn trong kinh đấy còn gì.

Tào tổng đốc suy nghĩ lung lắm. Sau khi đi ra khỏi lều trại, ông ta bèn gọi phụ tá tới bàn bạc.

Tối hôm qua, phụ tá mới nhận một ngàn lượng bạc và hai viên dạ minh châu từ Kiều Gia, lúc này nghĩ ngợi một hồi rồi chắp tay nói: "Đại nhân, Phó đại nhân được Hoàng thượng tin tưởng vô cùng, nghe nói chẳng bao lâu nữa sẽ thăng quan tiến chức. Lần này Hoàng thượng phái hắn tới làm giám quân chính là để cho hắn tích lũy thêm kinh nghiệm. Hiện giờ trong số các vị các lão, có hơn một nửa là do Phó đại nhân giới thiệu cho Hoàng thượng. Như vậy có thể thấy được Hoàng thượng rất tôn trọng ý kiến của Phó đại nhân. Chỉ cần Phó đại nhân nói tốt cho đại nhân mấy câu trước mặt Hoàng thượng, những ý kiến của đám quan văn gió chiều nào che chiều ấy kia chẳng phải chỉ còn là gió thoảng bên tai hay sao?"

Xung đột với Phó giám quân chẳng có lợi gì cho tổng đốc đại nhân cả, hắn một lòng suy nghĩ cho tổng đốc đại nhân nên mới khuyên tổng đốc như vậy đấy, hoàn toàn không phải bởi bạc của Phó giám quân đâu!

Gió thổi bên tai, vừa thổi đã tan. Tào tổng đốc hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận.

Nếu như Phó giám quân giống những viên quan văn lên chiến trường trước kia, là kẻ sợ phiền phức thì căn bản ông ta cũng chẳng thèm để ý tới "y", chỉ cần rút đao ra là đảm bảo đối phương sẽ sợ tới mức tè ra quần ngay. Nhưng mà cái gã giám quân này rõ ràng chẳng sợ sệt gì, ông ta không thể không đối đãi cho cẩn thận.

Sự kiêng dè của Tào tổng đốc với Phó Vân Anh khiến cho mấy người Tô Đồng thở phào nhẹ nhõm. Họ đã lo lắng suốt cả đêm qua, còn tưởng hôm nay có thể hai người sẽ lao vào đánh nhau, không ngờ người có tiếng hung dữ như Tào tổng đốc, mới hôm qua còn trưng bộ mặt hung thần ác sát, ngang ngược ngạo mạn mà hôm nay đã lại rón rén rào trước đón sau như thế!

...

Sau khi cảnh cáo Tào tổng đốc để ông ta không dám lạm sát lưu dân, Phó Vân Anh không hề nghỉ ngơi, dẫn mấy người tùy tùng tới thăm tất cả những thôn xóm ven đường.

Ban đầu, dân chúng vừa nghe thấy tiếng vó ngựa đã đưa cả gia đình trốn vào trong núi, nàng không cho tùy tùng đuổi theo, kiên nhẫn trình bày lý do mình đến đây với những người già còn chưa kịp chạy trốn trong thôn, để lại mấy túi thóc gạo, đi tới thôn tiếp theo.

Nàng kiên nhẫn nghe lưu dân kể khổ, hỏi rõ nguồn gốc của bọn họ. Nàng dẫn cả quan viên phụ trách việc đăng ký dân cư, quan viên phụ trách thống kê số liệu đi theo. Phó Vân Chương và Tô Đồng quan sát địa chất thủy văn trên đường đi để xem chỗ nào thích hợp để xây thành trấn, chỗ nào thích hợp trồng trọt, những thung lũng sông nào có thể làm bến tàu, ghi chép chi tiết, vẽ thành bản đồ.

Nửa tháng sau, thanh danh của Phó giám quân đã được loan truyền rộng rãi trong đám lưu dân.

Ai cũng bảo Phó giám quân là một vị quan tốt có tấm lòng Bồ Tát, ngài ấy cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, giết hết cẩu quan trong thiên hạ, tới đây để giải cứu lưu dân.

Bảy tám ngày sau đó, lúc Phó Vân Anh đi vào sâu trong núi thăm thôn làng, cuối cùng cũng có một thôn mà toàn bộ người trong đó lấy hết can đảm ở lại, mở cổng, mời nàng vào nhà dùng trà.

Những lưu dân gầy đét của cả thôn xúm lại quanh nàng, nàng hỏi bọn họ: "Các ngươi có muốn quay lại quê cũ không?"

Đám lưu dân lắc đầu. Bọn họ cũng trốn vào vùng rừng núi nhưng không giống như đám giặc cỏ, kẻ cướp. Ban đầu bọn họ là những người trong sạch cần cù chăm chỉ, nhưng bởi ruộng đất của bọn họ bị cường hào ác bá cướp đoạt, bẩm báo lên quan phủ nhưng cũng không có ai lấy lại công bằng cho bọn họ. Bọn họ đã mất ruộng đồng lại
còn phải nộp rất nhiều thuế má cho quan phủ, thật sự không sống nổi nữa nhưng lại không nỡ bán con cái mình đi, chỉ có cách chạy trốn. Nếu như quay về quê cũ, bọn họ vẫn sẽ chết đói mất thôi!

Phó Vân Anh nhìn xung quanh một lượt, "Nếu như triều đình cho các ngươi đồng ruộng để trồng trọt, để các ngươi trở lại thành những người dân bình thường như cũ, không còn là lưu dân nữa, các ngươi vẫn sẽ đi theo đám giặc cỏ kia để làm loạn sao?"

Đám lưu dân vội vàng quỳ xuống đất dập đầu nói: "Chúng tiểu nhân chỉ mong có được cuộc sống yên bình."

"Tốt lắm." Phó Vân Anh gật đầu, "Triều đình quyết định xây dựng phủ châu quận huyện ở Kinh Tương này, giao
đồng ruộng cho các ngươi, để các ngươi khôi phục thân phận cũ. Đất đai mà các ngươi khai khẩn được trong mấy năm nay sẽ thuộc về sở hữu của các ngươi. Nhà mà các ngươi xây, cũng là tài sản riêng của các ngươi. Ngay bây giờ, tư liệu về hộ tịch của các ngươi sẽ được ghi chép lại, từ nay về sau, các ngươi chính là những người dân lương thiện. Sau này triều đình sẽ mở học đường, trị trấn, bến
tàu ở đây, cho phép thuyền buôn tới đây buôn bán. Các ngươi có thể đưa con cái tới học đường học hành, làm ruộng, cũng có thể nuôi tằm dệt vải mang lên thị trấn bán."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp