Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 158-6: (chín) (6)


1 năm

trướctiếp

Mấy ngày này, bọn họ vẫn liên tục thảo luận nên sắp xếp cụ thể như thế nào, viết thành "Sớ sắp xếp cuộc sống cho lưu dân" để gửi về kinh sư. Chu Hòa Sưởng tự tay viết châu phê, đồng ý xây dựng quận huyện nha phủ ở Kinh Tương, miễn giảm thuế má, cấp hộ tịch mới cho lương dân.

Nàng dứt lời, mọi người im lặng hồi lâu không nói được tiếng nào. Có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng niềm vui bất ngờ to lớn nhường này có thể rơi xuống đầu bọn họ, bọn họ căn bản không thể tin vào tai mình.

Một lát sau, những người già khóc òa lên, những người trẻ tuổi hoan hô nhảy nhót. Bọn họ đã là những người dân bình thường rồi! Bọn họ đã có thể ra những thị trấn bên ngoài một cách quang minh chính đại, con cháu của bọn họ có thể đi học, thậm chí còn có thể tham gia khoa cử!

Mấy năm nay, bọn họ đã sống một cuộc đời người không ra người, ma không ra ma, thân phận của bọn họ không được thừa nhận, chỉ cần nhìn thấy người sống là phải chui tọt vào sơn động trốn chui trốn lủi. Cuối cùng bọn họ cũng có thể làm người một cách đường đường chính
chính rồi!

Những người phụ nữ ôm con đứng bên cạnh khóc như mưa.

Người trong thôn quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: "Hoàng thượng nhân từ! Đại nhân nhân từ! Kiếp sau chúng tiểu
nhân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của đại nhân, nguyện đời đời kiếp kiếp đều làm con dân của Hoàng thượng!"

Tô Đồng và những người khác đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, sống mũi cay cay, đủ cảm giác cay đắng ngọt bùi tràn ra trong lòng.

Trương Gia Trinh ho khan mấy tiếng để che giấu cảm xúc, xoa mũi. Thấy Phó Vân Anh không so đo việc những người dân kia hôi hám ra sao, vẫn mỉm cười nói chuyện với bọn họ, hắn nheo mắt, trong mắt như có gì đó không giải thích được.

...

Phó Vân Anh và đoàn người đi được một quãng xa, quay đầu lại vẫn thấy người trong thôn vẫn đang đi theo họ.

Nàng bảo Kiều Gia tới khuyên những người đó về nhà sớm, trời tối rồi, ban đêm trên núi thường có dã thú.

Những người trong thôn cười hề hề ngây ngô, nói: "Trên núi loạn lắm, chúng tiểu nhân tiễn Phó đại nhân xong sẽ lập tức quay về. Chúng tiểu nhân chân cẳng nhanh nhẹn, đi một lát là về đến nhà ấy mà."

Miêu Bát Cân mở đầu khởi nghĩa vũ trang, lưu dân khắp nơi vùng lên khởi nghĩa. Bọn họ có số lượng lớn, náu
mình trong núi cao rừng sâu, tính sơ sơ cũng đã có mười mấy cánh quân khởi nghĩa.

Tháng này, Tào tổng đốc đã tiêu diệt ba cánh trong số đó, quân khởi nghĩa còn sót lại len lỏi khắp nơi, vẫn tiếp tục phản kháng.

Cũng may Phó Vân Anh đi thăm khắp nơi, dân chúng từng bị quan phủ lừa gạt trước kia cũng cảm động vì
thành ý của nàng, chấp nhận lại tin tưởng quan phủ một lần nữa chứ không phải gia nhập vào đội quân khởi nghĩa. Bởi vậy trước mắt số lượng quân khởi nghĩa không biến động lớn.

Năm đó, triều đại của Thái Tổ cũng được dựng lên như thế, không thể khinh thường khởi nghĩa lưu dân được. Nếu như nàng tới muộn thêm một chút, toàn bộ mấy trăm vạn lưu dân ở Kinh Tương sẽ bị quân khởi nghĩa kích động làm loạn, thế thì Tào tổng đốc cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ nổi.

Những người dân kia cũng có tư tâm, nhát gan, gió chiều nào che chiều ấy nhưng nếu quan phủ có thể đảm bảo cho họ một cuộc sống bình yên, bọn họ cũng rất trung thành.

Phó giám quân là Bồ Tát sống trong cảm nhận của bọn họ, bọn họ phải bảo vệ thật tốt cho Phó giám quân. Bọn họ vẫn tiếp tục tiễn Phó Vân Anh ra tận đường lớn, nhìn thấy nàng cưỡi ngựa đi vào doanh trại mới quay về nhà.

Trong doanh trại, Phó Vân Chương quay đầu lại nhìn những người dân kia cầm đuốc ra về, xoay người xuống ngựa, cảm khái một câu, "Khéo đoàn kết dân tâm, thống nhất dân ý mới là khéo dùng binh."

(Điểm quan trọng của việc dùng binh là thống nhất được dân chúng để họ đứng về phía mình.)

Phó Vân Anh vừa mới xuống ngựa, đang cúi đầu cho ngựa ăn, nghe thấy vậy, môi cũng hơi cong lên, vỗ nhẹ lên lưng ngựa nói: "Không đúng! Dùng binh quý hồ thừa cái thế, tranh cái lợi và phép dùng binh là biến hóa khôn lường."

(Không đúng, dùng binh là phải biết lợi dụng tình thế, lúc hành động phải biết tùy cơ ứng biến, đánh lừa đối thủ.)

Lễ Bộ chủ sự đi tới, cũng chen vào nói câu tiếp theo: "Gặp người giỏi dùng binh, không biết binh lính từ đâu mà ra!"

(Người giỏi về dùng binh xuất quỷ nhập thần, không biết binh lính của bọn họ từ chỗ nào chui ra.)

Người này nói một câu, người kia tiếp một câu, một chủ sự khác của Công Bộ đi tới, cười ha hả, "Được rồi, một đám quan văn như chúng ta không có việc gì làm ở đây thảo luận binh pháp làm cái gì chứ? Không sợ mấy ông quan võ kia cười cho thối mũi hay sao?"

Mọi người nhìn nhau cười.

Vào trong lều trại rửa mặt tắm rửa, ăn cơm xong, Phó Vân Anh ngả lưng đi ngủ.

Hôm nay đã mệt mỏi cả một ngày, vốn tưởng là sẽ ngủ say, nhưng nàng lại lăn qua lăn lại trên gối, mãi không ngủ được. Lúc bàn luận về binh pháp, nàng không khỏi nghĩ tới Hoắc Minh Cẩm. Chàng đi lên phía bắc, trở lại kinh sư, nàng lại đi xuống phía nam, tới Kinh Tương. Đã
lâu không gặp, không biết chàng có phơi nắng đen như than đá giống Tô Đồng hay không.

Lúc xa nhau, hai người vẫn thư từ qua lại, chàng thực sự quá sến súa, viết thư quá lâm ly triền miên, những lời về chuyện chàng nhớ nàng thế nào thôi cũng có thể lặp đi lặp lại nhấn mạnh tới một xấp giấy, đến nàng cũng xấu hổ không muốn đọc tiếp.

Tới nửa đêm, bên ngoài lều trại bỗng có tiếng sột soạt nho nhỏ vang lên, tựa như tiếng mưa rơi.

Phó Vân Anh trở mình, ánh mắt dừng trên chiếc bình phong thêu hình trúc ngoài cửa lều, bỗng nàng mở bừng mắt. Trong lều không đèn không nến, tối om, nhưng bên ngoài doanh trại lại đốt đuốc chiếu sáng. Tại thời khắc nửa đêm này, bốn bề im ắng lại có một cái bóng cao lớn bất thình lình hắt vào trong lều!

Nàng cắn môi, lập tức tỉnh táo lại. Lều trại của Phó Vân Chương và những người khác ở ngay cạnh lều trại của
nàng, Kiều Gia và mấy hộ vệ khác hẳn phải thay ca tuần tra từ trước, chắc chắn sẽ không cách lều trại của nàng hơn mấy trượng, tại sao lại có người có thể tiếp cận lều trại của nàng, lại còn đứng ngoài nhìn trộm?

Lông tơ trên người nàng dựng đứng cả lên, cố gắng hết sức để không tạo ra tiếng động gì, cẩn thận lần mò cái còi trúc bên mép giường, đó là vật nàng dùng để cảnh báo.

Nhưng nàng còn chưa kịp chạm vào còi trúc, tiếng nhát dao sắc lẹm xẹt qua lều đã vang lên. Nhanh như chớp, bóng đen kia bước nhanh tới cạnh giường nàng, túm chặt lấy tay nàng, cũng đồng thời che miệng nàng lại, không cho nàng kêu cứu.

Trong bóng tối, người đàn ông cúi sát người xuống. Gần trong gang tấc, nàng có thể nhìn rõ đôi mắt trong như nước của người đàn ông, xương mày cao và một vết sẹo do đao chém thật dài trên má phải.

"Phó giám quân, đắc tội."

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy câu binh pháp mà Vân ca nhi, nhị ca và mấy người khác thảo luận trích nguyên văn từ "Tuân Tử".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp