Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 159: (mười) (1)


1 năm

trướctiếp

"Tốt nhất là Phó giám quân đừng nên lớn tiếng kêu la, nếu không kiếm của ta có thể sẽ mất khống chế."

Giọng người đàn ông ồm ồm, vừa nói vừa buông bàn tay đang bịt miệng Phó Vân Anh ra, bàn tay lớn lật lên, có ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ lòng bàn tay. Đoản kiếm trong tay hắn chỉ cách cổ họng nàng có mấy tấc.

Phó Vân Anh vẫn không nhúc nhích. Cho dù bị hắn giữ chặt nên không nhìn thấy, nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh sắc ngọt từ thanh kiếm. Nàng chắc chắn chỉ cần nàng kêu lên một tiếng, thanh đoản kiến này sẽ lập tức đâm vào cổ họng nàng.

Người đàn ông mím môi, lông mày đen rậm, vết thương do đao chém bên má phải càng thể hiện sự dữ tợn.

Phó Vân Anh suy nghĩ rất nhanh. Trong nháy mắt, mười mấy cách đối phó đã hiện lên trong đầu. Nhưng nàng chưa dùng cách nào cả.

Trong lúc bị khống chế hoàn toàn như thế này, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, không nên làm đối phương giận dữ.

Nửa đêm hắn lẻn vào doanh trại, ắt phải có mưu đồ gì đó.

Qua vết rách trên lều, mưa hắt vào sàn sạt. Hóa ra bên ngoài trời đang mưa thật. Trong bóng đêm, đôi mắt người đàn ông với vết sẹo trên mặt hơi sáng lên, chăm chú nhìn nàng một lúc, hắn nhếch khóe miệng.

"Nghe danh không bằng gặp mặt, người ta đồn Phó giám quân đẹp như con gái, quả đúng là thế thật."

Giọng nói dày dặn như lẫn tiếng cười. Nhưng trong tiếng cười này lại có sát khí khiến người ta phải sợ hãi.

Trời nóng, Phó Vân Anh vẫn mặc trường bào đi ngủ nhưng khi nãy giãy giụa, vạt áo đã mở rộng ra hơn một
chút, lộ ra một phần da thịt mềm mại mịn màng. Cổ cao, xương quai xanh tinh tế nhô lên.

Trong lều trại tối tăm, khoảng da thịt nõn nà kia tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu như men sứ.

Điều này khiến người đàn ông có ảo giác như thể bản thân hắn đang bắt nạt một người con gái.

Đôi mày rậm của hắn nhíu chặt, vô thức thu sát khí của mình lại, sức mạnh đè lên thanh đoản kiếm cũng nhẹ bớt phần nào.

Nhân lúc hắn mất tập trung, Phó Vân Anh xòe bàn tay ra, sờ được tới còi trúc, lập tức siết chặt trong tay. Người đàn ông nhìn thấy tất cả những hành động này của nàng nhưng lại không ngăn cản nàng, để nàng lấy được còi trúc, bật cười khe khẽ, vẫn giữ tay nàng: "Phó giám quân, ngươi có báo động cũng vô ích thôi, người của ngươi tạm thời không thể nhúc nhích."

Hắn không nói dối. Đã lâu như vậy rồi mà mấy người Kiều Gia còn chưa xuất hiện, ắt hẳn phải có chuyện gì xảy ra... Mặt Phó Vân Anh vẫn không đổi sắc, trừng mắt nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông.

"Miêu Bát Cân?"

Một thân một mình vào nơi nguy hiểm, có can đảm, có mưu lược, có trí tuệ. Trong đám lưu dân, những người như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, quả cũng không khó đoán.

Người đàn ông nhướn mày, cười lạnh lẽo.

"Phó giám quân đúng là thông minh thật. Đúng thế, ta chính là Miêu Bát Cân."

Phó Vân Anh biết Miêu Bát Cân hẳn không phải tên thật của người đàn ông trước mặt.

Phó Vân Chương và Tô Đồng điều tra đi điều tra lại cũng không điều tra nổi người này. Họ cho rằng Miêu Bát Cân
chắc chắn là tên giả hắn sử dụng trong lúc mai danh ẩn tích. Có lẽ là để tránh tai họa, hắn mới đưa người nhà trốn vào vùng rừng núi, không ngờ cả nhà vẫn chết thảm dưới lưỡi đao của quan phủ. Bởi vậy hắn đã kích động lưu dân khởi nghĩa nhằm báo thù cho người nhà.

Đa phần lưu dân là dân chúng lưu vong, chỉ biết trồng trọt, không rành võ nghệ, càng không biết đánh trận. Miêu Bát Cân có thể dẫn dắt một đội quân ô hợp chẳng biết gì này đánh cho Tào tổng đốc vốn có tiếng là năng chinh thiện chiến và mấy chục vạn đại quân của ông ta quay vòng vòng.

Đến giờ đại quân của triều đình vẫn chưa tìm được hang ổ của Miêu Bát Cân, tuy đã tiêu diệt được mấy cánh quân hưởng ứng đội quân của hắn nhưng lại không thể động tới một sợi lông của bản thân Miêu Bát Cân.

Phó Vân Chương cho rằng Miêu Bát Cân có thể là con cháu của thế gia nào đó bởi người đọc sách bình thường cũng chỉ dạy con em mình học Tứ thư Ngũ kinh, ít khi dạy về dùng binh đánh giặc, Miêu Bát Cân lại có thể lấy ít thắng nhiều nhiều lần như thế, thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, ắt là người có hiểu biết về quân sự, không thể nào là con cái trong gia đình nông dân bình thường.

Nếu như nhị ca và những người khác đoán sai, Miêu Bát Cân thật sự xuất thân nghèo hèn thì chỉ có thể nói lên rằng người này có thiên phú dị bẩm, là một thiên tài xuất chúng.

Cũng may những kẻ đi theo Miêu Bát Cân chỉ là một đám lưu dân vốn chỉ biết cầm xẻng cầm cuốc. Nếu như thuộc hạ của hắn có những người xuất thân từ quân đội hoặc hắn lén huấn luyện lưu dân, như vậy thì chỉ trong vài năm thôi, hắn ắt sẽ trở thành một mối họa lớn của triều đình.

"Đêm đã khuya mà các hạ lại tới thăm thế này là có chuyện gì sao?" Phó Vân Anh nhìn thẳng vào Miêu Bát Cân.

Miêu Bát Cân nheo mắt.

Giọng điệu của giám quân bình thản cứ như thể hắn thực sự chỉ là một người khách tình cờ tới chơi, hai bên khách và chủ đang ngồi đối diện nhau bên bàn trà, từ tốn nói chuyện chứ hoàn toàn không giống như tình cảnh trước mắt, hắn siết chặt tay giám quân, khống chế đối phương một cách chặt chẽ, đối phương chỉ có thể nằm trên giường, không thể động đậy.

Người này nhìn con gái nhưng cũng gan dạ thật.

Miêu Bát Cân nhếch môi cười, đè đoản kiếm vào cổ Phó Vân Anh, dùng tay trái vỗ nhẹ lên mặt nàng; "Phó giám quân có vẻ bề ngoài ưa nhìn thế này, cứ giết ngươi như vậy kể cũng đáng tiếc."

Địch mạnh ta yếu, Phó Vân Anh nhẫn nhịn, bật cười lạnh lẽo, nhấn mạnh từng chữ một: "Nếu như ngươi giết ta ở đây, mấy trăm vạn lưu dân Kinh Tương chắc chắn không có đường sống."

Mặt Miêu Bát Cân sa sầm, đầy vẻ lạnh lẽo dữ tợn.

Phó Vân Anh không hề sợ hãi, nói tiếp: "Bản quan không nói quá lên đâu, tính mạng của mấy trăm vạn lưu dân Kinh Tương hoàn toàn phụ thuộc vào ta. Ngươi giết ta, nỗ lực hơn một tháng nay của ta sẽ đổ xuống sông xuống biển. Tất cả những chuyện như xây dựng châu huyện, thay đổi hộ tịch ngay lập tức đều sẽ trở thành viển vông. Gót sắt sẽ giày xéo từng tấc đất trên vùng đất này. Đến
lúc đó, máu chảy thành sông, thây chất thành đống. Tất cả những thứ đó đều do ngươi mà ra."

Nếu Miêu Bát Cân đã không phải người bình thường thì chẳng cần vòng vo với hắn làm gì.

"À há?"

Mặt Miêu Bát Cân sa sầm nặng nề, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.

"Giờ ta giết ngươi, triều đình phái thêm mấy chục vạn đại quân tới đàn áp ta thì sao chứ? Nói cho cùng ta chỉ là phường giá áo túi cơm mà thôi!"

Tay hắn đè xuống, đoản kiếm cứa vào cổ họng trắng như tuyết của nàng. Kiếm sắc, cảm giác đau đớn lạnh lẽo truyền tới từ cổ họng, Phó Vân Anh không kêu đau, đưa mắt nhìn chỗ khác, nhếch miệng cười.

Miêu Bát Cân ngừng lại, nhìn khóe miệng vương nụ cười trào phúng của nàng.

"Ngươi cười cái gì?"

Phó Vân Anh lạnh lùng đáp: "Ta cười là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi? Muốn giết thì giết đi."

Miêu Bát Cân sững sờ một lát, cười ha hả.

"Thằng nhãi con nhà ngươi thật sự không sợ chết à?"

Phó Vân Anh hừ lạnh một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp