Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 159-2: (mười) (2)


1 năm

trướctiếp

Ai mà không sợ chết chứ?

Hiện giờ nàng đang sống vui vẻ như vậy, vẫn còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa, không muốn chết chút nào.

Nhưng lúc này nàng đã có thể xác định Miêu Bát Cân sẽ không giết nàng. Nếu hắn thật sự muốn giết nàng thì cần
gì tốn công như thế? Chém một kiếm là xong.

"Nếu các hạ đã không định giết ta thì cần gì phải giả vờ giả vịt. Ngươi có thể giữ chân được tùy tùng của ta một chốc một lát, có chắc chắn họ sẽ không chạy tới đây sớm hơn dự kiến không? Đến lúc tùy tùng của ta tới đây rồi, các hạ dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát được." Phó Vân Anh liếc nhìn ra ngoài lều, bình tĩnh nói, "Thời gian của các hạ không nhiều lắm, muốn nói gì thì vẫn cứ nên nói sớm thì hơn."

Lều trại im phăng phắc.

Miêu Bát Cân phản ứng rất nhanh, tuy bị Phó Vân Anh đoán được suy nghĩ nhưng cũng không giận dữ, bật cười, thu đoản kiếm lại, nhét vào bao kiếm bên eo.

Nếu giám quân đã nhìn ra rồi thì hắn không cần phải dò xét "y" làm gì nữa. Hắn nhếch miệng cười, đứng lên.

Phó Vân Anh lập tức ngồi dậy, khép chặt vạt áo. Ban đêm ngủ lại bên ngoài, dù có đi vào giấc ngủ nàng cũng không tháo búi tóc, khăn lưới cũng để nguyên. Thực ra những tình huống như thế này rất dễ bị người khác nhận ra là giống nữ giới nhưng danh tiếng đẹp như con gái của nàng đã được lan truyền rộng rãi, bản thân nàng lại không kiêng dè gì, thoải mái coi bề ngoài của mình là một điều đáng tự hào. Thành viên thi xã thường viết thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng, nàng không hề khách sáo, chấp nhận hết, bởi thế nên lại chẳng có ai nghi ngờ.

Miêu Bát Cân thường nghe đám lưu dân nói giám quân có tấm lòng Bồ Tát, nhìn trông cũng giống Kim Đồng,
Ngọc Nữ bên cạnh Bồ Tát, đến giờ gặp được người thật, tuy kinh ngạc vì phong thái, dung mạo của Phó Vân Anh
nhưng cũng không nghĩ tới hướng kia. Dù sao thì cũng không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa người đọc sách thì theo đuổi, ca ngợi hình tượng sĩ tử trẻ trung thanh tú. Văn nhân ở phương nam còn cài hoa, đánh phấn, ngày ngày đi giày đỏ tươi, mặc áo bào hồng phấn, thích ăn mặc trang điểm. Cả thiên hạ ai chẳng biết điều này.

Miêu Bát Cân đứng trước giường, mặt mày lạnh lùng, chắp tay sau lưng. Hắn dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn so với khi nãy.

Hắn có ngũ quan đoan chính, mũi cao thẳng, tuy má phải có một vết sẹo nhưng vẫn không xấu xí.

"Phó giám quân từng hứa hẹn sẽ không lạm sát lưu dân, chỉ cần họ thật lòng đầu hàng triều đình thì sẽ bỏ qua hết
chuyện cũ. Tuy ngươi là giám quân nhưng chức quan lại không cao, làm thế nào chắc chắn được lời ngươi nói có tác dụng?"

Phó Vân Anh xuống giường, lần mò rót một chén trà, nói: "Nếu như bản quan đã nói ra thì đương nhiên sẽ làm được. Đêm nay các hạ mạo hiểm tới đây, thì hẳn cũng không còn lựa chọn nào khác."

Miêu Bát Cân bật cười.

"Giám quân đại nhân là người thông minh hiếm có, nếu ngươi đã hiểu ta như thế thì ta cũng không nhiều lời nữa.
Đêm khuya ta tới đây là để xin một lời hứa của giám quân đại nhân."

Phó Vân Anh bưng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm trà.

"Hứa gì cơ?"

Miêu Bát Cân nhìn những giọt mưa hắt vào từ vết rách trên lều, nói: "Hứa rằng quan phủ sẽ không truy cứu toàn bộ quân khởi nghĩa đầu hàng triều đình."

"Được." Phó Vân Anh không hề do dự, cao giọng nói.

Bởi nàng đồng ý quá thoải mái, Miêu Bát Cân nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm. Nàng thản nhiên nhìn lại, mặt mày bình tĩnh.

Chỉ chần chừ trong chớp mắt, Miêu Bát Cân đã gạt bỏ sự hoài nghi của mình, giơ tay lên. Phó Vân Anh hiểu ý, bước lên mấy bước, đập tay với hắn.

"Bản quan hứa, chỉ cần quân khởi nghĩa chủ động đầu hàng, quan phủ sẽ bỏ qua hết chuyện cũ, làm hộ tịch mới
cho họ ngay lập tức, chắc chắn sẽ không làm hại bọn họ."

Lòng bàn tay Miêu Bát Cân thô ráp. Phó Vân Anh thu tay lại.

"Uỳnh" một tiếng, Miêu Bát Cân bỗng nhiên nhíu mày, lảo đảo mấy cái, gạt chiếc bàn nhỏ để lư hương lệch sang một bên rồi ngã ngồi xuống chiếc ghế lớn đặt trước bình phong.

Hắn ngửa mặt lên, hai mắt lạnh như băng, lộ ra sát khí.

Phó Vân Anh không nhìn hắn, cầm còi trúc lên, xoay người chạy ra ngoài lều. Trương đạo trưởng cho nàng khá nhiều bảo bối, khi nãy nhân lúc Miêu Bát Cân buông lỏng cảnh giác, nàng đã hòa tan đan dược vào nước trà. Loại đan dược này nếu không uống, chỉ ngửi mùi thôi đã có tác dụng, khi nãy nàng đã uống nước trà nên đan dược chẳng có tác dụng gì với nàng.

Nàng lao ra khỏi lều, thổi còi trúc báo động.

Kiều Gia vẫn cứ không chạy tới nhưng Phó Vân Chương ở lều bên cạnh lại nghe được thanh âm, y là người đầu tiên vén rèm lao ra khỏi lều, chạy về phía nàng, giữ bả vai nàng, "Có làm sao không?"

Ánh mắt y dừng lại trên cổ nàng, thấy vết máu trên đó, đồng tử y co rút lại.

Miêu Bát Cân có thể vùng dậy bất cứ lúc nào, Phó Vân Anh không có thời gian giải thích, vội vàng nói: "Cứ tìm được hộ vệ trước đã rồi nói sau."

Phó Vân Chương hiểu ý, ừ một tiếng, cởi sưởng y đang khoác trên vai xuống bọc lấy người nàng, thắt dây cẩn thận. Có tiếng bước chân hỗn loạn từ bốn phía truyền tới, hộ vệ chưa tới ca canh gác, đang nghỉ ngơi trong các lều trại cầm đuốc xúm lại xung quanh nàng, "Đại nhân!"

Phó Vân Anh chỉ vào lều của mình, "Bảo vệ lều trại, đừng đi vào. Nếu người bên trong định chạy trốn thì ngăn hắn lại."

Bọn họ đồng loạt thưa vâng, bao vây lều trại.

Tô Đồng, Trương Gia Trịnh và những người khác đang ngủ ngon, nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài cũng vội
vàng khoác áo chạy ra xem, Phó Vân Anh không tiết lộ điều gì, bảo họ về ngủ tiếp.

Cuối cùng, nàng và Phó Vân Chương tìm thấy Kiều Gia và những hộ vệ khác trong chuồng ngựa.

Đám hộ vệ đều đã ngất đi, chỉ còn mình Kiều Gia tỉnh. Hai mắt hắn trợn trừng trừng, gân xanh nổi lên, khuôn mặt vặn vẹo đầy vẻ dữ tợn. Hắn muốn đứng lên nhưng tay chân tê liệt, đến giọng nói cũng không thoát ra được, máu chảy đầm đìa trên môi.

Thấy Phó Vân Anh đi tới, vẫn bình yên vô sự, một người luôn bình tĩnh thản nhiên như hắn cũng thể hiện sự vui
mừng khôn xiết, đầy vẻ kích động, tiếng ha hả thoát ra từ cổ họng. Phó Vân Anh biết chắc chắn hắn đang sợ nàng có chuyện gì, cắn rách lưỡi để giữ cho bản thân mình tỉnh táo thế nên mồm miệng mới máu me như thế.

Nàng khẽ nói: "Ta không sao, ngươi đừng cố sức quá, cẩm thận không lại bị thương nặng hơn, ta gọi thầy thuốc tới đây."

Kiều Gia không động đậy được, đưa mắt ý bảo hắn biết rồi.

Phó Vân Chương giơ đuốc lên đi một vòng, kiểm tra số người, "Tất cả mọi người đều ở đây cả."

Miêu Bát Cân không hại đến ai.

Phó Vân Anh gật đầu, nhìn xuống, ánh mắt chạm vào đôi chân của Phó Vân Chương, phát hiện ra y không đi giày,
chỉ đi một đôi tất. Đi theo nàng một vòng, tất đã biến thành màu đen.

Trời còn đang mưa nhỏ.

"Nhị ca, huynh mau trở về thay giày đi, trên núi lạnh lắm."

Phó Vân Chương ừ một tiếng đồng ý nhưng vẫn không nhúc nhích, tiếp tục theo sát bên cạnh nàng: "Đầu tiên đừng quan tâm tới ta vội, vết thương có đau không?"

Bấy giờ Phó Vân Anh mới nhớ ra, nhẹ nhàng xuýt xoa, sai tùy tùng đi lấy một đôi giày tới cho y đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp