Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 159-3: (mười) (3)


1 năm

trướctiếp

Thầy thuốc tới băng bó vết thương cho nàng, vết kiếm rất nông, không còn chảy máu nữa.

Xác định Kiều Gia và những người khác đều không sao cả, Phó Vân Anh triệu tập những tùy tùng còn lại, trở về
lều của mình.

Miêu Bát Cân vẫn còn ở bên trong, ngồi trên ghế, mặt mày tỉnh bơ, nhìn thấy nàng đưa cả một đám người đi vào cũng không hề hoảng loạn, cúi đầu xoa cổ tay.

"Việc làm vừa rồi của Phó giám quân không phải là việc làm của người quân tử."

Phó Vân Anh đứng phía sau tùy tùng lạnh lùng nói: "Nửa đêm các hạ tới thăm, lén làm bị thương hộ vệ của ta cũng không phải việc làm của người quân tử. Đối với khách không mời mà đến thì không cần lễ nghĩa làm gì."

Miêu Bát Cân ngẩng đầu, quan sát nàng thật cẩn thận, bật cười, tiếng cười trầm khàn.

Không ngờ hắn lại lật thuyền trong mương, vị Phó giám quân này thật sự đã khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác.

Đám tùy tùng rút loan đao ra, bao vây hắn.

Hắn không thèm nhìn đám tùy tùng, ngửa người vào lưng ghế, mặt mày thả lỏng, dường như không thèm để mắt tới
mấy ngàn người trong doanh trại. Dẫu giờ chân hắn mềm nhũn không có cảm giác, bị người ta khống chế thì vẫn vậy.

Phó Vân Anh đi tới trước bàn vuông, đổ chén trà khi nãy đi.

"Chuyện ta hứa với ngươi, ta sẽ làm."

Sự kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt Miêu Bát Cân.

Phó Vân Anh chỉ về vết cắt trên lều, "Mời các hạ về cho."

"Ngươi định thả ta đi sao?" Miêu Bát Cân sững sờ một lát, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

"Ngươi biết ngươi thả ta đi sẽ dẫn tới hiệu quả gì sao? Lần này ta không đề phòng một thư sinh như ngươi, lần sau tới nữa, cứ coi như bên cạnh ngươi có mấy chục người bảo vệ ngày đêm đi thì họ cũng chẳng phải đối thủ của ta."

Hắn không nói quá. Đêm nay hắn lẻn vào doanh trại, không một tiếng động đã có thể khiến bảy tám cao thủ ngất đi. Đối với hắn, việc này dễ dàng như lấy đồ trong túi.

Phó Vân Anh không cười, "Nếu ngươi thực sự có ý định đưa quân khởi nghĩa tới đầu hàng thì đưa người tới, không cần nửa đêm lẻn vào doanh trại. Dù thế nào bản quan cũng không làm khó các ngươi. Lần sau ngươi muốn tới thì cứ thoải mái mà tới."

Nàng vẫy tay.

Đám tùy tùng tra đao vào vỏ, tránh đường rồi đứng sát lại bên cạnh nàng.

Miêu Bát Cân trầm mặc hồi lâu. Bên ngoài lều, đuốc cháy hừng hực trong tay đám binh lính, ánh lửa nhảy nhót chiếu vào lều trại, ánh sáng vàng vọt, tối mờ.

"Ta biết ngươi đã có thể động đậy, tác dụng của nước trà chỉ được có một lúc thôi. Đúng là ngươi võ nghệ cao cường, dũng mãnh hơn người nhưng dù sao cũng chỉ có một đôi tay. Trong doanh trại có mấy ngàn binh mã, nếu bản quan định hại ngươi thật thì khi nãy nhân lúc ngươi tê liệt đã dùng đoản kiếm của ngươi đâm ngươi bị thương rồi."

Phó Vân Anh từ từ nói.

Miêu Bát Cân đang yên lặng bỗng bật cười, nhìn Phó Vân Anh thật sâu, "Phó giám quân thực sự sẽ tiếp nhận quân khởi nghĩa sao?"

Phó Vân Anh nhìn hắn rồi nói: "Miễn là bọn họ thật lòng muốn đầu hàng, từ nay an phận thủ thường, bản quan sẽ bảo vệ tính mạng cho bọn họ."

"Được!"

Miêu Bát Cân cao giọng nói, giơ tay, bật người nhảy trên, vòng qua bình phong thêu hình cây trúc.

Người trong lều còn chưa kịp phản ứng gì, Miêu Bát Cân đã nhanh chóng chui ra khỏi lều, biến mất không thấy đâu nữa.

Đám tùy tùng kinh hãi, ngay sau đó thấy mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Hóa ra khi nãy người này chỉ giả vờ là chân không động đậy được, Phó đại nhân nói đúng thật!

Phó Vân Chương nhìn về hướng Miêu Bát Cân rời đi, khe khẽ hỏi: "Vì sao lại thả hổ về rừng?"

Người này thoắt ẩn thoắt hiện, bị hộ vệ vây kín xung quanh vẫn nói cười như thường, không coi thủ vệ xung quanh doanh trại ra gì, không thể khinh thường được.

"Muội biết hắn đã có thể cử động từ lâu rồi." Phó Vân Anh thì thầm, "Trà chỉ có tác dụng một lúc, hắn có thể vùng dậy bất cứ lúc nào để bắt muội nhưng hắn không làm thế, hắn đang thử muội. Kiều Gia bị thương, những người này chưa chắc đã là đối thủ của hắn, bắt lấy hắn sẽ phải trả một cái giá đắt, vậy thì thả hắn đi còn hơn."

Mấy lần thử trước trong đêm nay cùng lắm là mấy trò vặt vãnh của Miêu Bát Cân mà thôi, vừa nãy hắn giả vờ bị
nàng khống chế mới là phép thử thực sự của hắn.

Người đàn ông này có bản lĩnh cao cường, thật sự khó giải quyết. Cũng may hắn chỉ muốn cứu lưu dân, không có ác ý.

Thả Miêu Bát Cân đi mới có thể khiến người đàn ông này tin tưởng lời hứa khi nãy của nàng. Hắn có tầm ảnh hưởng cao trong đám lưu dân, chỉ cần hắn chịu là người dẫn đầu đi quy hàng sẽ có thể dập tắt lần nổi loạn này.

Về phần tại sao sau khi đập tay cam kết lại làm hắn tê liệt, nguyên nhân rất đơn giản, cảnh cáo đối phương một lần. Hứa hẹn là một chuyện, Miêu Bát Cân lẻn vào doanh trại lúc nửa đêm lại là chuyện khác. Phó Vân Anh không thích phương thức này.

...

Phó Vân Anh không nói cho những người khác về chuyện doanh trại bị tập kích.

Nàng chỉ viết thư nhắc mấy câu với Hoặc Minh Cẩm. Dù sao thì thể nào Kiều Gia cũng báo cáo với chàng, thà cứ để nàng tự nói với chàng còn hơn.

Hôm sau, nàng mặc áo cổ đứng, che vết thương trên cổ, vẫn tới thăm các thôn xóm xung quanh như thường lệ,
khuyên bọn họ ra khỏi vùng rừng núi, đầu hàng quan phủ.

Ban đầu, dân chúng đều sợ mất mật, không dám tin tưởng quan phủ lần nữa, sợ sẽ giống như người nhà của Miêu Bát Cân và những người khác, chết dưới thanh đao đồ tể của quan phủ. Sau khi đám quan văn trẻ tuổi bọn họ
liên tục khuyên bảo không ngừng, càng ngày càng có nhiều người dân bắt đầu dao động.

Công văn ghi ý kiến phúc đáp của Chu Hòa Sưởng đã được đưa tới Kinh Tương, phủ thành mới được xây dựng
ở vùng này sẽ gọi là Tương Thành, do triều đình trực tiếp quản lý.

Tào tổng đốc vẫn ở sâu trong rừng núi bao vây diệt trừ quân khởi nghĩa, ông ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn, tù binh bắt được đều bị giết hết.

Đám lưu dân sợ vỡ mật. Để cầu xin có nơi trú ngụ, những người không dám đi theo giặc cỏ để phản kháng đã đưa cả gia đình ra khỏi vùng rừng núi, tới chỗ Phó Vân Anh đầu hàng.

Những người ở sâu trong núi rừng bị Tào tổng đốc đẩy đến đường cùng, cả thôn kéo nhau gia nhập quân khởi nghĩa.

Tình thế ngày càng nguy cấp, Miêu Bát Cân phái người tới đưa tin cho Phó Vân Anh, hẹn rằng cuối tháng hắn sẽ dẫn mấy vạn người dưới trướng tới chỗ nàng đầu hàng, muốn nàng đồng ý đảm bảo cho sự an toàn của bọn họ.

Lần trước nửa đêm lẻn vào doanh trại khiến Phó Vân Anh bực mình, hắn đã biết tính nàng không ôn hòa như vẻ bề ngoài. Lần này, Miêu Bát Cân rất từ tốn lịch sự, khách sáo vô cùng, chính thức phái hai thủ hạ cầm thư tới doanh trại bái kiến nàng.

Tín vật chính là thanh đoản kiếm mà Miêu Bát Cân đã cầm đêm đó.

Miêu Bát Cân sợ quan phủ sẽ thiết lập mai phục ám sát đám thuộc hạ của hắn, nhất định yêu cầu nghi thức quy hàng phải được cử hành ở huyện nha Lộc Thành gần đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp