Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 159-4: (mười) (4)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh suy xét hồi lâu rồi đồng ý. Bởi cả hai bên đều sợ đối phương đặt bẫy nên đã giao hẹn với nhau sẽ không đưa binh mã theo, Miêu Bát Cân chỉ được đưa hai mươi thủ hạ vào thành, những người còn lại chờ trong cánh rừng ở ngoại thành.

Phó Vân Anh dẫn hai ngàn người canh giữ ở huyện thành, hứa sẽ không nhân dịp Miêu Bát Cân không ở đó để lén đi ra ngoài vây đánh lưu dân.

Tô Đồng cảm thấy khó hiểu, nghĩ mãi không ra sao lại sắp xếp như thế.

"Hắn không sợ chúng ta sẽ bắt ba ba trong rọ, bắt hắn trong huyện thành rồi sau đó phái binh ra ngoài giết người của hắn hay sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu, "Miêu Bát Cân có thể lấy một địch trăm, dũng mãnh hơn người, không sợ những thứ đó. Hắn chỉ lo lắng cho những lưu dân đó, chỉ cần đảm bảo những lưu dân đó được an toàn ở ngoài thành, hắn cam tâm tình
nguyện để bản thân mình mạo hiểm."

Hiện tại người có việc cần nhờ vả là Miêu Bát Cân, hắn biết bản thân không có nhiều sự lựa chọn, cơ bản không đưa ra yêu cầu gì, chỉ liên tục nhấn manh không được làm hại thuộc hạ của hắn. Nếu như triều đình nhất định phải xử trí ai đó, hắn cam tâm tình nguyện chịu chết.

Tô Đồng hỏi: "Vậy thì nếu hắn giả vờ đầu hàng nhưng thực ra lại đưa lưu dân tới bao vây, tấn công chúng ta, chúng ta chỉ có hai ngàn người thì có giữ được không?"

Phó Vân Chương đứng bên cạnh đáp lời: "Tuy huyện thành rất nhỏ nhưng dễ thủ khó công. Lưu dân không có kinh nghiệm tấn công thành lũy, cũng không có vũ khí phù hợp để tấn công, không đánh trào được. Vệ Sở gần nhất lại cách nơi này không xa, bọn họ mà dám có động tĩnh gì khác thường có thể lập tức điều binh tới. Đến lúc đó quân của Tào tổng đốc cũng sẽ chạy tới, bọn họ có chạy đằng trời."

Tô Đồng nghe vậy cũng an tâm phần nào.

...

Tới ngày hẹn trước, quan sai đi khắp các phố khua chiêng gõ trống, yêu cầu dân chúng không chịu đi nơi khác sơ tán phải đóng chặt cửa, không có việc gì không được ra ngoài.

Trên đường cái không một bóng người, không khí trong thành lạnh lẽo cứng đờ. Phó Vân Anh lệnh cho huyện lệnh đưa theo mấy trăm người canh gác trên đường, "Thấy người của Tào tổng đốc phải lập tức quay về bẩm báo."

Tào tổng đốc sẽ không tha cho những lưu dân đầu hàng này, nàng cần phải đề phòng người của Tào tổng đốc. Nếu như Tào tổng đốc phái người chặn giết Miêu Bát Cân trên đường thì hỏng việc rồi.

Quan phủ lại thất tín một lần nữa, hơn nữa còn giết người hùng của bọn họ, hậu quả không dám tưởng tượng.

Huyện lệnh thưa vâng.

Giờ Thìn, người đi do thám quay về thông báo, đã phát hiện đoàn người của Miêu Bát Cân nghênh ngang xuất hiện trên đường lớn ngoài thành.

Phó Vân Anh hỏi: "Bọn họ có bao nhiêu người?"

Người đi do thám trả lời: "Chỉ có mười mấy người đi cùng với Miêu Bát Cân nhưng mấy chục dặm phía sau dường như có dấu vết của đoàn lưu dân đã đi qua."

Mọi người khe khẽ bàn tán với nhau. Phó Vân Anh nhìn quanh một lượt rồi nói: "Nếu hôm nay nghi thức đầu hàng được cử hành một cách trôi chảy, lần nổi loạn này sẽ được giải quyết. Nếu có sợ sẩy gì thì vẫn phải đánh tiếp, cần hành động một cách cẩn thận, không được xung đột với người của Miêu Bát Cân."

Mọi người cao giọng đồng ý.

Đến khi kim đồng hồ trong chiếc đồng hồ để bàn do Bạch Trường Nhạc tặng chuyển tới vị trí biểu thị cho giờ Tỵ, Phó Vân Anh dẫn quan viên ra ngoài thành nghênh đón Miêu Bát Cân.

Mười mấy người cưỡi ngựa ra khỏi thành, những quan viên còn lại đi bộ phía sau, đám hộ vệ cầm trường thương đi ngoài cùng.

Chốc lát sau, họ đã thấy bụi cuốn lên mù mịt ở phương nam, tiếng bước chân như sấm rền, mười mấy người cưỡi
ngựa xông ra từ vùng rừng núi, lao thẳng về phía bọn họ.

Người cầm đầu có dáng người mạnh mẽ, mắt sáng như sao, bên má phải có một vết sẹo do đao cắt rất dài. Đó chính là người đã khiến vùng Kinh Tương náo loạn đến độ trời long đất lở, thủ lĩnh lưu dân Miêu Bát Cân.

Tới gần, Miêu Bát Cân ôm quyền chào hỏi Phó Vân Anh, mỉm cười. Phó Vân Anh chắp tay đáp lễ, bỗng đồng tử đột nhiên co lại.

Người hai bên đang chờ gặp mặt, người của Miêu Bát Cân đề phòng người của quan phủ, người bên Phó Vân Anh cũng đề phòng bọn họ. Không khí kì quái, hai bên nhìn nhau chằm chằm không chớp mắt, chỉ lo đối phương giở trò.

Tinh thần căng thẳng cao độ, hộ vệ ấn tay lên chuôi đao, sẵn sàng rút đao ra bất cứ lúc nào, không ai có tâm trạng để nghĩ tới những chuyện khác.

Nhưng đúng vào lúc này lại có biến cố bất ngờ xảy ra.

Hai gã lưu dân đang ở gần Miêu Bát Cân nhất bỗng rút trường đao ra, vung tay chém xuống, lưỡi đao hướng thẳng về phía Miêu Bát Cân, táp mạnh lên người hắn!

Tuy Miêu Bát Cân là cao thủ hàng đầu nhưng trong lòng hắn đang tập trung đề phòng bên Phó Vân Anh đột nhiên
làm khó, căn bản không hề đề phòng những người anh em thân thiết từng vào sinh ra tử với mình, nên hoàn toàn không kịp phản ứng.

Chỉ nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, lưỡi đao đã cắt qua lớp quần áo mỏng mùa hè, khiến lớp da màu đồng hiện ra. Trong nháy mắt, da tróc thịt bong, thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt bên trong. Nụ cười trên khóe miệng Miêu Bát Cân từ từ cứng đờ, không hề cúi đầu xuống nhìn vết thương trên người mình mà quay đầu sang nhìn những anh em tốt đang đi theo mình.

Hai người kia cười dữ tợn, "Đại ca, chúng ta vất vả lắm mới có được địa vị như bây giờ, vì sao lại phải đầu hàng triều đình? Quan phủ căn bản có coi chúng ta là người đâu!"

"Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống [1]! Đại ca, uổng cho huynh võ nghệ cao cường, thật sự chẳng có chí khí gì!"

[1] Lời tuyên bố của Trần Thắng, thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân đầu tiên chống lại nhà Tần.

"Đại ca, huynh lầm đường lạc lối. Vì đại nghĩa, chúng ta chỉ đành phải nhịn đau mà xuống tay thôi, đừng trách chúng ta nhẫn tâm!"

Những lời ngụy biện liên tiếp cất lên, tiếp theo đó là trường đao, trường thương đâm liên tục về phía Miêu Bát Cân.

Chỉ trong nháy mắt, Miêu Bát Cân đã bị năm sáu anh em của mình đâm không biết bao nhiêu lần.

Những người xung quanh đều bị bất ngờ, sững sờ trước biến cố này.

"Bọn súc sinh các ngươi! Dám hại đại ca!"

Trong mười mấy người đi cùng, bảy tám người khác trông thấy Miêu Bát Cân bị đâm tóe máu khắp người, ngã quỵ xuống ngựa thì tức giận đến đỏ cả mắt, múa trường thương lên, lao vào mấy kẻ độc ác vừa xuống tay kia.

Đáng tiếc, bọn họ không hề đề phòng trước mà những kẻ xuống tay thì đã lên kế hoạch hoàn chỉnh từ lâu, chỉ cần mấy cái vẫy tay, những kẻ khác đã nhanh chóng phi tới cản trở bảy tám người kia, hai bên lao vào đánh nhau kịch liệt.

Dưới sự tấn công tới tấp của đao thương, chỉ một lúc sau, những người muốn đòi lại công bằng cho Miêu Bát Cân bị chém xuống ngựa.

Ngoài cổng thành, Phó Vân Anh sững sờ mất một lúc nhưng không cần nghĩ nhiều, lập tức nói: "Đuổi những kẻ đó đi, đoạt Miêu Bát Cân về đây, không thể để hắn chết được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp