Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 159-5: (mười) (5)


1 năm

trướctiếp

Đám thuộc hạ của Miêu Bát Cân đã tính toán kỹ càng, bọn chúng nhân lúc Miêu Bát Cân tới quy hàng mới giết hắn, nhất định là có ý định đẩy tiếng xấu cho quan phủ, dùng cái chết của Miêu Bát Cân để thúc đẩy lòng thù hận
của lưu dân đối với quan phủ, để lưu dân tụ tập lại với bọn chúng. Một đoàn quân đau thương mới dễ giành chiến thắng, mưu đồ của những kẻ này quả không đơn giản chút nào!

Vết thương của Kiều Gia đã lành. Lúc này hắn đang ở cạnh Phó Vân Anh, vẫn còn sợ hãi trong lòng, mấy ngày
nay gần như không rời nàng một tấc, thấy phía bên kia có biến, lập tức bảo vệ Phó Vân Anh quay về thành. Đồng
thời, hắn điều những người khác đi đoạt Miêu Bát Cân về.

Người kia dám làm đại nhân bị thương, Nhị ca sẽ đích thân xử trí hắn!

Trương Gia Trinh và những người khác chưa từng nhìn thấy chuyện như vậy bao giờ, sợ hãi tới mức mặt mày tái
nhợt, vội vã chạy về thành trong sự hộ tống của hộ vệ, tay chân nhũn ra, mồ hôi như tắm.

Mấy trăm binh sĩ lao về những lưu dân đó. Tiếng thét gào vang động núi sông. Những lưu dân đó không muốn làm
Miêu Bát Cân nghi ngờ nên thực sự chỉ có hai mươi người đi quy hàng. Trong đó, Miêu Bát Cân đã bị chém ngã xuống ngựa, không biết sống chết thế nào, tám người khác đã bị giết, chỉ còn lại mười một người.

Bọn chúng tự biết mình không phải là đối thủ của tướng sĩ thủ thành, lại thấy Miêu Bát Cân đã tắt thở nên giục ngựa chạy thẳng. Đến lúc quay lại với đội quân lưu dân,
chúng sẽ nói thủ lĩnh đã bị quan phủ giết, đến thi thể cũng bị quan phủ lăng nhục, chúng sẽ đưa bọn họ tới công phá huyện thành này, giết tên giám quân từng là bạn từ thuở thiếu niên với Hoàng đế kia. Lần này, giết mệnh quan triều đình rồi, những người không muốn làm phản cũng sẽ phải cùng phản với bọn chúng!

Giang sơn là phải tranh đoạt mới có được, phú quý lấy được từ trong hiểm nguy, to gan chết no, nhát gan chết
đói, không tranh đấu một phen thì nhiều năm gian khổ cứ thế đổ xuống sông xuống biển như thế hay sao?

Mười một người kia chạy thục mạng.

Phó Vân Anh và những người khác lập quay về thành, hạ lệnh cho những binh lính ở cửa thành đóng chặt cổng
lại, canh phòng nghiêm ngặt.

Kiều Gia từng học cách hành quân đánh giặc từ Hoắc Minh Cẩm. Phó Vân Anh không biết gì về quân sự nên để hắn và binh lính trông giữ cửa thành cùng chỉ huy việc thủ thành.

"Những kẻ đó nhất định sẽ đưa quân khởi nghĩa tới đây tấn công huyện thành, chúng ta có thể giữ được bao lâu?"

Kiều Gia nghĩ ngợi rồi nói: "Tấn công thành lũy cần phải có hiểu biết về binh pháp, lưu dân tuy rất đông đảo nhưng cũng chẳng ăn thua gì, ngoài ra bọn chúng lại thiếu công cụ, khó mà công thành được. Ngược lại, chúng ta có chuẩn bị kỹ càng, trong thành có đầy đủ vật tư, cửa thành kiên cố, thủ thành hai tháng cũng không thành vấn đề."

Trước đây, do sợ Miêu Bát Cân giở trò, bọn họ đã chuẩn bị chu đáo trong thành, vốn tưởng sẽ không có tác dụng gì, không ngờ vẫn phải dùng tới.

Kiều Gia bắt đầu bận túi bụi, phái người làm đủ thứ việc khác nhau, nào là tới Vệ Sở gần nhất xin quân chi viện,
dặn dò quân lính trông coi gia cố thêm cổng thành, đẩy mạnh tuần tra canh gác, phòng ngừa trong thành có gian tế.

Lúc này huyện lệnh cũng quay về huyện thành, thở dài nói: "May mà có Phó giám quân ở đây, lòng dân cũng yên ổn hẳn. Nếu không lại giống thành Ôn Dương thì xong rồi."

Phó Vân Chương nhíu mày hỏi: "Thành Ôn Dương bị công phá rồi sao?

Thành Ôn Dương là địa điểm đóng quân của Tào tổng đốc.

Huyện lệnh quệt mồ hôi, nói: "Chứ còn gì nữa! Tin khẩn cấp mới được đưa tới đây, người dân trong thành Ôn Dương thương xót cho lưu dân, thù hận Tào tổng đốc, kết hợp với lưu dân, nội ứng ngoại hợp, nửa đêm mở cổng thành, dẫn lưu dân vào thành. Tào tổng đốc đang ngủ say suýt nữa bị bọn chúng chặt đầu! Hiện giờ nghe nói ông ta đã dẫn người lui về trấn giữ ở phủ Hàm Châu. Quân khởi nghĩa ban đầu có một trăm vạn người, Tào tổng đốc giết một mớ, Phó đại nhân khuyên được mấy chục vạn, chỉ còn lại hơn ba mươi vạn, không hiểu thế nào đột nhiên lại nảy ra thêm mấy cánh quân khởi nghĩa nữa, số lượng ước chừng lên tới hơn một trăm vạn! Tào tổng đốc đang bị đánh cho phải lui về phía sau liên tục."

Phó Vân Chương thầm nhủ phen này không hay rồi. Phủ Hàm Châu ở phía tây trong khi huyện thành mà bọn họ
đang ngồi lại ở phía đông. Tào tổng đốc bị lưu dân đánh cho trở tay không kịp, chắc chắn không rảnh rang mà phái binh tới tiếp viện, mà cứ coi như ông ta phái binh đi thì những người đó không quen đi đường núi, khó có thể đột phá vòng vây của lưu dân.

Thảo nào đám lưu dân kia dám giết Miêu Bát Cân, bọn họ tính toán, mưu đồ đã lâu, hợp tác với trăm vạn quân
khởi nghĩa ẩn náu kia, đồng thời tập kích cả Tào tổng đốc và bọn họ bên này.

Những kẻ này không đơn giản là lưu dân nữa, bọn chúng đã tạo thành quy mô lớn, phát triển theo hướng quân đội,
còn có kẻ đang ngầm bày mưu tính kế, bọn chúng muốn làm phản đây mà!

Phó Vân Chương lo lắng trong lòng nhưng vẫn không lộ ra biểu hiện gì trên khuôn mặt. Y tìm tới Phó Vân Anh, nói với nàng chuyện Tào tổng đốc cũng bị tấn công, không thể nào tới cứu bọn họ.

Phó Vân Anh bình tĩnh nói: "Muội đã phái người đưa thư khẩn mời Chu tổng binh tới đây rồi, tính theo quãng đường thì ba ngày nữa ông ta sẽ tới đây."

Chu tổng binh là nước đi đề phòng mà Phó Vân Anh đã lên kế hoạch từ trước. Nàng sợ Tào tổng đốc lấy việc công trả thù tư với nàng, Chu tổng binh có thể đánh ngang tay với Tào tổng đốc, đối phó với lưu dân không phải là vấn đề.

"Phải mau chóng sơ tán dân chúng trong thành."

Trước đó, để nghênh đón Miêu Bát Cân vào thành, một phần cư dân trong thành đã đi sơ tán nhưng vẫn còn rất
nhiều người không muốn rời nhà, không chịu đi. Hiện giờ lưu dân sắp tấn công tới nơi thật, cần phải ép bọn họ rời khỏi đây.

Phó Vân Chương đích thân đi làm việc này.

Tất cả mọi người đều bận tới mức thở không ra hơi, đầu óc quay cuồng. Mãi tới lúc chạng vạng, Phó Vân Anh mới có chút thời gian nhàn rỗi, tới hỏi Tô Đồng, "Miêu Bát Cân chết rồi à?"

Tô Đồng lắc đầu, "Vẫn còn thở." Hắn hít sâu một hơi, tặc lưỡi nói, "Thật ra người này cũng giỏi thật, xương cốt còn lộ ra ngoài rồi, cả người be bét máu mà vẫn chưa chết."

Phó Vân Anh gật đầu, "Trông coi hắn cẩn thận, đừng để hắn chết."

Giờ này còn thở không có nghĩa là chắc chắn sẽ có thể sống sót. Nếu sau đó vết thương của hắn bị cảm nhiễm thì đến thần tiên cũng chẳng cứu được hắn.

...

Sức công phá của lưu dân còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của bọn họ.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, không lâu sau khi nhóm dân cuối cùng được sơ tán khỏi thành, từ phía nam, bụi mù cuốn lên che kín trời, tiếng vó ngựa và tiếng lưu dân thét gào như dã thú đã hòa lại với nhau thành một thứ âm
thanh sôi trào vang động tận mây xanh. Vô số lưu dân đang lao về phía thành như một cơn lũ màu nâu xám.

Mặt đất dưới chân như rung chuyển. Trương Gia Trinh và những người khác đang ngồi trong công đường huyện
nha, không nhìn thấy cảnh tượng như thể châu chấu đột kích bên ngoài cũng có thể cảm nhận được sức công phá
mãnh liệt như muốn hủy diệt cả trời đất của đám lưu dân kia, không thể không rùng mình.

Phó Vân Anh không đi lên tường thành chỉ huy chiến đấu mà đang chờ Miêu Bát Cân tỉnh lại.

Đám lưu dân chia năm xẻ bảy trước đây đột nhiên lại thay hình đổi dạng, tấn công theo đội ngũ chỉnh tề, thậm chí còn có mấy đội hình chiến đấu khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp