Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 159-6: (mười) (6)


1 năm

trướctiếp

Rốt cuộc đã có điều gì xảy ra trong nội bộ bọn chúng, chỉ có hắn mới có thể trả lời nàng.

Miêu Bát Cân suýt chết, cả người thủng lỗ chỗ, bọc băng gạc kín mít nhưng vẫn rỉ máu tươi. Hắn nằm trên giường, thở yếu ớt.

Nhưng khi hắn vừa mở mắt ra, trong nháy mắt, hắn lại trở thành Miêu Bát Cân đã lén lẻn vào doanh trại hôm đó, khí thế mạnh mẽ vô cùng.

Ngồi trong phòng làm việc của huyện nha cũng có thể nghe thấy tiếng chém giết từ phía xa truyền lại, Phó Vân Anh nhìn Miêu Bát Cân, nói: "Nếu như ta đoán không nhầm, lý do ngươi nóng lòng xin quy hàng là do trong đám lưu dân có người khuyên ngươi tự xưng vương phải không?"

Miêu Bát Cân nhếch miệng cười, nụ cười y như đêm hôm đó, mang theo mấy phần sát khí.

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ hung dữ, trầm giọng nói: "Không nhầm đâu."

Ban đầu, lưu dân chỉ là một đám người bị ức hiếp tới mức không sống nổi nữa tụ tập lại bên nhau, chống lại sự lạm sát của Tào tổng đốc. Nhưng sau khi bọn chúng được Miêu Bát Cân dẫn dắt, thấy có thể thắng được quan tướng vài lần thì bắt đầu có tham vọng. Nếu như bọn
chúng có thể chiến thắng được quan phủ thì vì sao lại phải khom lưng cúi gối nữa? Bọn chúng cũng có thể trở thành những kẻ ở bên trên người khác! Thậm chí bọn chúng cũng có thể xưng vương xưng tướng!

Đặc biệt là sau khi có một đám lưu dân không nghe lời Miêu Bát Cân, xông vào huyện nha giết chết quan huyện, hắn tinh tế nhận ra đội quân lưu dân này đã biến chất từ lúc nào không hay. Bọn họ giết người không ghê tay, đi qua thị trấn thì cướp bóc, thậm chí còn làm nhục phụ nữ.
Tất cả những thứ này không hề giống với những mong muốn ban đầu của Miêu Bát Cân.

Hắn cười đắng ngắt, nói: "Phó giám quân, nói thật với ngươi, từ khi giết chết cái tên bách hộ lạm sát người vô tội kia, ta đã không định chạy trốn nữa rồi. Ta dẫn dắt các anh em khởi nghĩa cùng lắm cũng chỉ là muốn đuổi Tào tổng đốc đi, giữ được tính mạng cho các anh em, ép triều đình phải phái người tới trấn an chúng ta. Đến khi đó, ta sẽ tự giao nộp bản thân mình. Triều đình giết ta, bình ổn sự giận dữ của nhiều người, anh em của ta mới có thể sống sót..."

Vậy nên khi hắn xác nhận được Phó giám quân sẽ tuân thủ lời hứa, tha cho quân khởi nghĩa, hắn không hề do dự
đập tay giao ước với đối phương, đưa các anh em của mình tới quy hàng. Cái gì hắn cũng sắp xếp xong cả rồi.

Nhưng hắn không ngờ, đám anh em của hắn đã có tham vọng của riêng mình, căn bản không còn thỏa mãn với
việc một nắng hai sương làm lụng trong rừng núi trước kia, bọn họ muốn vinh hoa phú quý.

Đội quân của lưu dân ngày càng mở rộng, có rất nhiều kẻ nhìn thấy cơ hội mới trà trộn vào, ngoài ra còn có thổ phỉ, kẻ cướp đang ẩn mình trong núi sâu. Bọn chúng đã chiếm núi làm vua từ trước, nay trà trộn lần khởi nghĩa lưu dân này, tự nhiên trở thành phe chính nghĩa, thành công rửa sạch danh tiếng xấu xa trong quá khứ, thay hình đổi dạng, trở thành người dẫn đầu một cánh quân khởi nghĩa.

Bọn chúng muốn lôi kéo Miêu Bát Cân, tỏ ra cam tâm tình nguyện đi theo hắn, cùng hắn làm việc lớn. Miêu Bát Cân không muốn xưng huynh gọi đệ với loại người đó, từ chối thẳng thừng.

Nhưng anh em của hắn thì không nghĩ thế, liên tục khuyên hắn hợp tác với bọn giặc cướp đó nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không chịu gật đầu. Hiện giờ nghĩ lại, anh em của hắn đã cùng một giuộc với những kẻ lén lút trục lợi đó từ lâu rồi.

Miêu Bát Cân mỉm cười nói: "Ta luyện được một thân võ nghệ, trừ hung diệt ác, bênh vực kẻ yếu, sống phóng khoáng thoải mái ba mươi mấy năm... Kết quả là đã không bảo vệ được người nhà lại còn không cứu được anh em..."

Lúc nói ra những câu đó, hắn cười nhưng nụ cười lại chua xót vô cùng. Tựa như có sức nặng của ngàn quân.

Hắn đưa tay lên lau mặt, "Thà cứ để bọn họ chém chết, kể cũng nhẹ nhõm."

Phó Vân Anh nhìn hắn, môi hắn tái xanh, mắt trống rỗng, dường như đã buông xuôi.

...

Phía đông nam, vầng mặt trời đỏ từ từ nhô lên từ dãy núi Thúy Vi trùng điệp trải dài, tỏa ra ánh nắng lấp lánh, phủ
một lớp sáng đỏ hồng lên cả một vùng thung lũng, thảo nguyên, đồng ruộng, mặt sông.

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của những tướng sĩ đang thủ thành, Phó Vân Anh bình tĩnh, bước từng bước lên
đầu tường.

Nàng mặc một bộ quan phục phẳng phiu, đứng sừng sững trên đụn bắn tên trên tường thành, chăm chú nhìn đội quân lưu dân đang ào ạt lao tới từ phương xa.

Gió thổi quần áo bay phần phật, mặt nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi, ánh bình minh phủ lên khuôn mặt nàng một lớp
sáng nhàn nhạt, mặt mày như tranh vẽ, vừa đẹp đẽ lại vừa thành cao.

Tối qua, đội quân lưu dân định nhân lúc đêm tối để tấn công vào thành. Bọn chúng không có khí giới để công thành nhưng lại có số lượng đông đảo, đồng thời phát động tấn công, thực sự đã khiến những người chỉ huy trông giữ cổng thành phải đau đầu.

Phó Vân Anh canh giữ trên tường thành cả đêm với huyện lệnh, nhìn binh tướng thủ thành lần lượt chặt đầu
những lưu dân dám leo tường thành. Tới tận rạng sáng, đối phương mới rút quân.

Bọn họ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ, nghe thấy tiếng kèn vang lên, nhanh chóng trèo lên xem. Quả
nhiên, đối phương lại bắt đầu bày trận, tiếp tục chuẩn bị công thành.

Phó Vân Anh nhìn xuống đám lưu dân ùn ùn lao tới dưới thành, tay đặt lên ngự kiếm.

Đương nhiên nàng không biết giết địch như thế nào nhưng nàng là giám quân, đứng trên tường thành đã đủ để các tướng sĩ vui mừng khôn xiết, chí khí dâng trào. Vậy nên đại đa số thời gian nàng vẫn đứng ở đây.

Nàng chưa từng trải qua chiến tranh, tới giờ nàng mới biết chiến trường đáng sợ biết chừng nào.

Máu tươi đặc sệt văng ra khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể có người gào lên thảm thiết rồi ngã xuống, con người chẳng khác gì động vật, quên đi tất cả đạo đức liêm sỉ, chỉ biết chém giết theo bản năng, kẻ còn sống mới là kẻ mạnh.

Mấy người Kiều Gia đã chuẩn bị đối phó với việc đối phương sắp sửa công thành. Là bên thủ thành, bọn họ chiếm được ưu thế. Tuy quân khởi nghĩa đã lớn mạnh
nhưng cũng chẳng thể so sánh được với quân đội chính quy, miễn là bọn họ không chủ quan khinh địch, có thủ
thành hai tháng cũng không thành vấn đề.

Đương nhiên, Chu tổng binh đang trên đường tới đây tiếp viện cho bọn họ, bọn họ không cần phải thủ thành lâu như thế.

Đội quân lưu dân đột nhiên ngừng lại, mãi không tiến lên.

Kiều Gia và những binh sĩ bên cạnh nhìn nhau, lòng tự nhiên cảm thấy bất an.

Không lâu sau đó, quân khởi nghĩa phái mấy người ra đứng dưới thành cao giọng chửi mắng. Thanh âm oang oang vang dội, người dưới tường thành đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Phó Vân Anh loáng thoáng nghe thấy tên của mình, mí mắt giật giật.

Đội quân lưu dân dừng lại ở chỗ xa, không bước tiếp, ở giữa tách ra thành một con đường. Mấy chục lưu dân quần áo tả tơi bị lùa ra.

Mặt Phó Vân Anh hơi biến sắc.

Những lưu dân đó không giống với quân khởi nghĩa, trông co ro rúm ró, người nhỏ gầy, hơn nữa còn có đủ nam nữ già trẻ. Đó rõ ràng là những người dân bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp