Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 159-7: (mười) (7)


1 năm

trướctiếp

Kiều Gia tới bên cạnh Phó Vân Anh, lựa chọn từ ngữ rồi nói với nàng: "Đại nhân, những người đó là dân chúng tới khuyên quân khởi nghĩa đừng khởi nghĩa. Quân khởi nghĩa muốn bắn chết bọn họ trước mắt chúng ta."

Danh tiếng nhân từ của Phó giám quân đã truyền lưu khắp vùng Kinh Tương. Biết nàng bị vây trong huyện thành, dân chúng tự tới khuyên nhủ quân khởi nghĩa.

Ban đầu, quân khởi nghĩa vẫn mặc kệ bọn họ nhưng những lưu dân tới ủng hộ cho Phó giám quân ngày càng
nhiều, bọn họ tới từ khắp các nơi khác nhau, tìm tới nghĩa quân, khuyên bọn chúng hạ đao đầu hàng, "Phó giám quân là người tốt, ngài ấy tới đây giúp chúng ta, các ngươi không được hại Phó giám quân!"

Dần dần, số người bên trong quân khởi nghĩa phản đối việc bao vây tấn công huyện thành càng lúc càng nhiều, khiến lòng quân không yên. Hơn nữa, liên tục có lưu dân lén vận chuyện đồ ăn và nước sạch vào trong thành. Biết bọn chúng định công thành, những người dân này còn khua chiêng gõ trống nhắc nhở người thủ thành, ngang nhiên trở thành tay trong cho đội quân trông giữ trong thành!

Quân khởi nghĩa không thể làm gì được đám lưu dân này vì những lưu dân đó là bạn bè, người thân của bọn họ.
Thủ lĩnh hiện tại của quân khởi nghĩa sợ rằng cứ tiếp tục như vậy, đội quân mình khó khăn lắm mới thu nạp được sẽ sụp đổ, bàn bạc với đám thuộc hạ một hồi rồi nảy ra một kế sách thâm độc. Hắn sai người xua những lưu dân đó tới trước trận, bắn chết bọn họ trước mặt Phó giám quân.

Chẳng phải Phó giám quân yêu dân như con sao? Vậy thì để "y" nhìn thấy con dân do mình cai trị bị bắn chết, xem
hắn có mở cửa thành cứu người hay không?

Nếu như không cứu, những lời truyền miệng của đám lưu dân kia rằng Phó giám quân có lòng dạ Bồ Tát đều là giả dối!

Nếu cứu thì quân khởi nghĩa sẽ tìm nhiều lưu dân hơn nữa tới, lần lượt ép Phó giám quân phải mở cửa thành hết
lần này đến lần khác, chúng không tin mình sẽ không tìm thấy sơ hở của bọn họ!

Dưới tường thành, tiếng mắng chửi đã ngừng lại. Quân khởi nghĩa kéo cung cài tên, chuẩn bị đội hình.

Bóng đen của cái chết bao phủ, những lưu dân kia sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ có thể chạy về phía của thành, vang lên bốn phía.

Đứng trên tường thành, nắm tay Phó Vân Anh siết chặt.

Binh lính xung quanh cũng đỏ hoe cả mắt, mắt trợn trừng như sắp nứt ra.

Tiếng khóc thê lương theo gió bay lên tường thành. Phó Vân Anh nhắm mắt lại, xoay người không nỡ nhìn cảnh tượng bên dưới.

"Nếu như mở cửa thành cứu bọn họ thì có phải là chúng ta sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn hay không?"

Kiều Gia thở dài, "Đúng thế, ta không chắc chắn có xử lý được hay không."

Như thế quá mạo hiểm, nhỡ đâu những lưu dân đó chỉ là khổ nhục kế của đối phương. Để bọn họ vào thành, bọn họ sẽ trà trộn vào trong, vậy thì đại nhân sẽ gặp nguy hiểm.

Phó Vân Anh mở đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu ra, nhìn lên lầu quan sát trên cao, "Giữ chặt cổng thành. Không cần quan tâm tới cảm nhận của ta, ta chỉ là giám quân."

Chỉ còn một ngày nữa thôi, Chu tổng binh sẽ đến, cần phải kiên trì chờ đợi cho tới khi Chu tổng binh mang quân tới.

Kiều Gia nhìn nàng đầy lo lắng, ôm quyền thưa vâng

Tiếng tên xé gió sắc bén đồng loạt vang lên, tiếng kêu thảm thiết tràn ngập, mấy người lưu dân chạy chậm ngã gục trên mặt đất.

Quân khởi nghĩa đã bắn một đợt tên.

Trên tường thành, binh lính mắng to: "Súc sinh!"

Dưới tường thành, quân khởi nghĩa không hề dao động, chuẩn bị bắn đợt tên thứ hai.

Binh sĩ xung quanh nghiến răng ken két, quỳ rạp xuống trước mặt Phó Vân Anh, "Đại nhân, xin hãy mở cổng thành đi!"

Gió thổi điên cuồng, cờ xí tung bay. Phó Vân Anh không hề quay đầu lại, cũng không gật đầu.

Kiều Gia đuổi những binh sĩ đó đi, chần chừ một chút rồi nói: "Đại nhân, người chịu trách nhiệm thủ thành là ta,
dù ngài có hạ lệnh mở cửa thành, ta cũng sẽ không đồng ý."

Phó Vân Anh nhìn hắn, "Cảm ơn ngươi."

Nàng biết Kiều Gia sợ nàng tự trách nên mới nói thế.

Lúc này, bỗng có tiếng xôn xao truyền từ dưới thành lên.
Binh sĩ đồng loạt chỉ tay xuống dưới, mặt mày đầy vẻ kích động, không biết đang nói gì. Kiều Gia nhìn theo tầm mắt bọn họ, ngây người ra.

Thấy thần sắc bọn họ kì lạ, Phó Vân Anh nhíu mày, xoay người nhìn xuống dưới thành.

Nơi xa vẫn là một vùng đen kịt toàn quân khởi nghĩa. Dẫn đầu chính là những cung thủ cầm cung tiễn trong tay, hướng về phía lưu dân.

Gần cổng thành, những lưu dân may mắn chưa bị bắn chết sau mấy đợt bắn tên của đám cung thủ đó vẫn đang cố gắng hết sức để chạy trốn.

Quân khởi nghĩa thấy bọn họ đã chạy được một đoạn xa, phái mấy chục người truy sát phía sau. Mấy chục người cưỡi ngựa, cầm loan đao trong tay lao nhanh tới. Loan đao vung lên, đầu người lăn lóc dưới đất. Đầu tiên là những mũi tên lao tới như châu chấu, sau đó là loan đao, đám lưu dân tuyệt vọng, chạy thục mạng về phía cổng thành.

Nhưng mà trong số đó lại một người đi ngược lại dòng người đang chạy thoát thân, đưa lưng về phía cổng thành, hướng mặt về phía quân khởi nghĩa, sải bước đi tới.

Người này cầm trường đao, đứng trên đường lớn, vạt áo tung bay, lưng rộng eo thon, bóng dáng cao lớn. Tuy chỉ có một người nhưng khí thế vẫn hùng tráng, chẳng khác gì thiên binh vạn mã. Giữa trời đất này không có ai có thể lay động nổi chàng.

Phó Vân Anh nhìn chằm chằm vào hình bóng quen thuộc dưới thành, tim đập liên hồi trong lồng ngực. Nàng không biết phải miêu tả cảm xúc lúc này như thế nào, giống như đột nhiên bị thứ gì đó siết chặt, cả người đều run lên.

"Mở cửa thành, phái binh tiếp ứng!" Kiều Gia cũng nhận ra người kia, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc lại mừng rỡ, cười đồng ý.

Nhị gia tới, mấy tên lưu dân nhãi nhép mà cũng dám quát tháo trước mặt Nhị gia sao? Có Nhị gia ở đây thì cứ mở cửa thành cũng chẳng sao!

Kiều Gia chạy xuống, chọn ba mươi người.

Cửa thành từ từ mở ra, bọn họ giục ngựa chạy ra khỏi thành, đón những lưu dân còn lại vào thành nhưng không cho bọn họ đi lại, cứ vây lại một chỗ trông coi trước đã, đề phòng có gian tế trà trộn vào trong.

Kiều Gia dắt thêm một còn ngựa, thúc ngựa về phía trước, chạy tới bên cạnh người đàn ông kia, "Nhị gia!"

Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, nhảy lên ngựa, đưa mắt nhìn lên tường thành, khuôn mặt góc cạnh như đao khắc, bên má có một vệt râu mờ mờ.

Kiều Gia nói: "Nhị gia yên tâm, đại nhân vẫn bình an."

Hắn nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Đại nhân vẫn canh giữ trên tường thành mãi, thấy ngài xuất hiện, vành mắt cũng đỏ hoe."

Hoắc Minh Cẩm không nhìn về đó nữa, khóe môi nhếch lên, nắm chắc trường đao trong tay, nhìn về phía đối diện. Trong phút chốc, ánh mắt ôn hòa bỗng trở nên sắc bén, dữ dội, tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp