Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 160: (mười một) (1)


1 năm

trướctiếp

Mãi tới khi dẫn dắt ba mươi người giết sạch mấy chục gã thuộc quân khởi nghĩa đang cưỡi ngựa đuổi theo lưu dân, Hoắc Minh Cẩm mới quay đầu ngựa trở về thành.

Trên tường thành, binh sĩ đồng loạt hô vang.

Quân khởi nghĩa kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Vị tướng quân mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống kia vừa dẫn một toán quân đã tiêu diệt mấy chục kỵ sĩ, nhất thời không rét mà run, hoảng sợ trong lòng. Dù trưởng quan có thúc giục sau lưng, chúng vẫn co rúm lại không dám tiến lên.

Bọn chúng nghe thấy những binh sĩ trong thành đang hô vang điều gì.

Hoắc tướng quân! Đó chính là Hoắc tướng quân đã lãnh binh trấn giữ biên cương từ thuở thiếu niên đấy!

Là Hoắc tướng quân bách chiến bách thắng, người đã khiến những bộ tộc du mục dũng mãnh thiện chiến chỉ cần nghe tiếng thôi cũng sợ vỡ mật! Đám quân ô hợp như bọn chúng sao có thể là đối thủ của Hoắc tướng quân?!

Trong tiếng gió gào thét, hàng vạn con ngựa hí vang.

Hoắc Minh Cẩm giương đao đầy uy phong, đi cuối cùng, hộ tống những người khác về thành an toàn. Khí thế mạnh mẽ như thế, làm gì có ai không phục.

Trong ánh nhìn chằm chằm của mấy vạn quân khởi nghĩa, cửa thành nặng nề khép lại.

Quân khởi nghĩa im thin thít.

Dù tên thủ lĩnh có giận đến mức nghiến răng ken két, tức đến mức run rẩy cả người thì cũng không dám công kích bừa. Trên chiến trường, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh.

Hoắc Ninh Cẩm có danh tiếng ngút trời, dũng mãnh vô cùng, dù chỉ đơn thương độc mã cũng đã đủ để uy hiếp bọn chúng rồi. Đương nhiên bọn chúng có thể lấy nhiều thắng ít nhưng đối phương đã ở gần cổng thành, có thể vào thành bất cứ lúc nào, quân lính canh gác trong thành
cũng có thể phối hợp để đánh từ trong ra. Nếu bọn chúng cứ xông lên bừa như thế thì nói không chứng sẽ trúng phải mai phục. Đến lúc đó, chẳng bắt được người đã đành lại còn bị đối phương dập tắt nhuệ khí. Vậy nên bọn chúng chỉ có thể nhìn Hoắc Minh Cẩm một người một ngựa kia dùng tư thế vừa oai hùng vừa bình tĩnh biến mất sau cửa thành đóng chặt.

...

Thấy cửa thành vừa đóng lại, Phó Vân Anh lập tức xoay người, bước xuống bậc thang. Đi được một nửa, nàng dừng lại.

Người đàn ông xa cách đã lâu đang đứng dưới tường thành, gỡ đao đeo bên hông, cởi mũ, tháo giáp cổ tay, nhét cả mớ đồ vào tay Kiều Gia đang đứng bên cạnh, nhanh chóng bước lên bậc thang. Trong suốt quá trình ấy, chàng luôn ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, mỉm cười với nàng.

Chàng xuống phía nam một chuyến mà chẳng đen đi bao nhiêu, mặc một bộ quân trang màu đen bó tay, thân hình
cường tráng như trước đây, khuôn mặt góc cạnh tuấn lãng, bên má để một lớp râu nhàn nhạt, mặt mày ôn hòa.

Năm tháng lắng đọng, rửa trôi những u ám và ủ dột, điệu bộ cử chỉ toát ra khí độ thong dong của người từng trải.
Chàng không còn sự bồng bột của tuổi trẻ, trở nên thâm thúy, sâu sắc.

"Hoắc tướng quân!

Những binh sĩ thủ thành chỉ kém Hoắc Minh Cẩm bảy tám tuổi nhưng từ nhỏ đã được nghe những câu chuyện về sự anh dũng thiện chiến của Hoắc tướng quân, khi nãy lại được tận mắt chứng kiến cảnh chàng cứu lưu dân từ tay quân phản loạn, cuối cùng không kìm nén được sự kích động và ngưỡng mộ, đồng loạt xúm lại quanh chàng.

Chàng hơi cau màu, "Lúc thủ thành không được lơi lỏng."

Sắc mặt Hoắc Minh Cẩm vẫn không thay đổi, ánh mắt dính chặt trên mặt Phó Vân Anh, chàng bước từng bước một tới trước mặt nàng. Nhưng chàng không dừng lại mà lập tức lướt qua bên cạnh nàng.

Lúc đi ngang qua nhau, ngón tay chàng thò vào ống tay áo của nàng, những ngón tay thô ráp ngoắc lấy ngón tay nàng.

Tê tê buồn buồn.

Phó Vân Anh ngây người một lúc rồi mới tỉnh táo lại, ổn định lại suy nghĩ của mình.

Tuy là cửa thành chắc chắn sẽ không bị lưu dân công phá, ở lại huyện thành rất an toàn nhưng chính mắt trông thấy quân khởi nghĩa lạm sát người vô tội dưới thành, ai cũng vô cùng sốt ruột. Đúng lúc này, Hoắc tướng quân trong lời đồn của mọi người lại xuất hiện ở ngoài thành như thiên binh thiên tướng, huyện lệnh vui mừng quá đỗi, sốt sắng đi tới trò chuyện với Hoắc Minh Cẩm, điệu cười nịnh nọt, giọng điệu cũng nịnh nọt, khiến mấy viên quan trong huyện chỉ ước mình có thêm một đôi tay để có thể bịt chặt cả mắt lẫn tai lại cùng một lúc.

Hoắc Minh Cẩm không thể hiện nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, hỏi han kỹ càng về việc sắp xếp hệ thống phòng ngự, chỉ ra vài chỗ sai.

Hoắc Minh Cẩm nói gì huyện lệnh chẳng nghe, vội vàng sai người bổ sung quân vào những chỗ chàng vừa chỉ ra.

Xác nhận trong thành không còn chỗ sơ hở nào, Hoắc Minh Cẩm đứng trên tường thành nhìn quanh một lượt, ánh mắt sáng quắc, tinh tường.

"Ta đưa năm ngàn người tới đây tiếp viện. Một khắc nữa bọn họ sẽ tới đây. Các ngươi sắp xếp lại quân đội. Một canh giờ nữa chúng ta bao vây giặc cỏ ngoài thành."

Huyện lệnh kinh hãi không nói nên lời, mãi mới lấy lại được bình tĩnh, nói: "Đốc sư, có cần sắp xếp cho cả đại quân không ạ? Binh mã của Chu tổng binh sắp tới rồi, đợi Chu tổng binh tới rồi bao vây có phải sẽ chắc chắn hơn không ạ?"

Đại quân còn chưa tới đã quyết định bao vây thì có phải quá hấp tấp rồi không? Hơn nữa, lấy năm nghìn đánh mấy vạn, số lượng cũng ít hơn nhiều quá đúng không? Bọn họ có thể lấy ít thắng nhiều thật sao?

Hoắc Minh Cẩm cười nhạt, nụ cười trào phúng: "Một đám ô hợp, năm nghìn người là đủ rồi."

Chàng đã trải qua cả trăm trận chiến, trên người có một thứ khí thế quyết đoán khiến người khác không thể không phục tùng.

Huyện lệnh không dám khuyên tiếp, liên tục đưa mắt ra hiệu với Phó Vân Anh. Nàng ho khẽ một tiếng, đang định lên tiếng. Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên tiến lên một bước, giữ chặt tay nàng. Mọi người xung quanh đều ngây người sửng sốt.

Thế này là Hoắc đốc sư định động thủ với giám quân à?

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, "Giám quân đại nhân, xin mượn một bước nói chuyện. Ta có một thỉnh cầu, cần sự cho phép của giám quân đại nhân."

Giọng điệu nghe ra thì nghiêm túc vô cùng nhưng ánh mắt dừng lại trên mặt Phó Vân Anh thì nhìn thế nào cũng thấy không đúng đắn.

Nàng cố gắng hết sức để gạt bỏ cảm giác rung động nơi đáy lòng, gật đầu nói: "Được."

Hoắc Minh Cẩm kéo nàng đi xuống. Đi vào một góc, tiếng người nói nhỏ dần, bốn phía được bao phủ bởi lớp tường thành màu xám, tạo cảm giác như thể trận chém giết vừa rồi đã cách bọn họ rất xa. Tự nhiên lại có cảm giác bình yên khó hiểu.

Phó Vân Anh ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Cẩm, "Minh..."

Vừa mới nói được một chữ, bả vai nàng đã bị giữ chặt, đẩy sát vào tường thành, cơ thể cao lớn nóng rực của chàng áp xuống, ôm chặt lấy nàng. Theo bản năng, nàng lặp lại những lời chàng vừa nói: "Lúc thủ thành, không thể lơi lỏng."

Hơi thở nóng cháy bên tai.

Đôi môi khô của chàng lưu luyến viền tóc mai cạnh tai nàng, hôn lên cái má mềm mại của nàng, "Nhớ ta không, hửm?"

Lâu ngày không gặp, Phó Vân Anh rung động trong lòng, chẳng nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp