Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 160-2: (mười một) (2)


1 năm

trướctiếp

Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, đưa ngón tay nâng cằm nàng lên, quan sát nàng cẩn thận hồi lâu, những ngón tay chàng khẽ vuốt ve gương mặt nàng, tình cảm đong đầy trong mắt. Nhìn nhau một lúc, chàng cúi đầu hôn lên mi tâm nàng.

"Không nhớ chút nào à?"

Nghe ra còn có vẻ tủi thân. Khi nãy còn đang đánh giặc cơ mà, sao loáng một cái đã biến thành thế này rồi... Phó Vân Anh thầm nghĩ, cúi đầu, đưa tay ôm lấy chàng.

Thời khắc này, cảm giác được tình cảm dịu dàng trong im lặng của nàng, Hoắc Minh Cẩm cười, ôm nàng chặt hơn.

"Ta nhớ nàng, ngày nào cũng nhớ." Chàng ôm nàng thật chặt, những nụ hôn dồn dập rơi xuống bên mặt nàng, thì thầm.

Tay phải chàng từ từ đưa lên trên, lần mò cởi vạt áo nàng ra. Những ngón tay thô ráp đẩy vạt áo ra, vuốt ve da thịt mềm mại, Phó Vân Anh rùng mình, giữ chặt lấy tay chàng, ngước mắt lườm chàng

Hoắc Minh Cẩm cười cười. Đến giờ nàng vẫn còn chưa biết lúc nàng ngước mắt lườm chàng, hàng mi dày rung rung thật sự vô cùng quyến rũ. Nàng nhìn chàng như thế căn bản sẽ không khiến chàng ngại ngùng mà chỉ làm chàng phấn khích hơn. Chàng nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra,
dùng một tay kéo cổ áo nàng, nhíu mày nhìn cổ nàng.

Trên đó là một vết sẹo rất mỏng, đây là dấu vết của một lưỡi dao sắc ngọt. Phó Vân Anh hơi nghiêng đầu đi.

Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm tối sầm. Một lát sau, chàng cúi đầu hôn lên vết thương màu hồng nhạt vừa khép miệng. Đôi môi khô khẽ khàng hôn lên da thịt.

"Còn đau không?"

Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến nàng cảm nhận được tất cả những quan tâm, thương xót, phẫn nộ, đau lòng và sự tự trách vì không thể ở bên nàng của chàng.

Trái tim như bị siết chặt, Phó Vân Anh nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực chàng.

Chàng quá thông minh, đầu tiên là yên lặng quan tâm trong nhiều năm, sau đó là tấn công dồn dập khiến chàng không thể nào chống đỡ được, tiếp theo là đeo bám không chịu buông tay bằng sự dịu dàng không nói nên lời, cứ như thế phá hủy thành lũy trong lòng nàng từng chút từng chút một.

Hai người ôm nhau trong im lặng.

Không biết đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng nói của Kiều Gia từ xa truyền tới, Hoắc Minh Cẩm dù không nỡ cũng phải buông nàng ra.

Kiều Gia tới bẩm báo tình hình.

Cả thiên hạ ai mà không biết đến danh tiếng thiện chiến của Hoắc Minh Cẩm. Chàng tới, việc thủ thành đương nhiên sẽ do chàng toàn quyền quyết định. Chàng tới đây để thay thế Tào tổng đốc.

Tào tổng đốc kiêu ngạo ngang ngược, Chu Hòa Sưởng lo Tào tổng đốc sẽ oán hận rồi ám hại giám quân là Phó Vân Anh nên không hạ chỉ trách cứ ông ta. Ngược lại, hắn vừa liên tục ban thưởng để xoa dịu ông ta vừa đi một nước bất ngờ, cử Hoắc Minh Cẩm cầm thư bổ nhiệm bí mật tới Kinh Tương tiếp quản việc quân.

Hóa ra năm ngàn viện binh đang ở phía sau, Hoắc Minh Cẩm muốn sớm gặp được nàng, nhân thể có thể bàn bạc với bọn họ về chuyện bao vây giặc cỏ nên chỉ dẫn mấy người theo rồi đi đường tắt tới đây trước. Đáng lẽ ra chàng có thể đi vào thành từ cổng thành khác nhưng nghe thấy kẻ khiêu chiến cao giọng sỉ nhục nàng, lại thấy đám quân khởi nghĩa kia lạm sát những người dân bình thường nên đã đổi ý.

Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Hoắc Minh Cẩm ôm quyền cười nói với Phó Vân Anh.

Nàng cũng mỉm cười, chắp tay đáp lễ, "Vậy ta ở đây chờ tin lành vậy."

Lúc nói mấy chữ này, tiếng nói của nàng ngọt ngào như ngậm kẹo, giọng điệu có vẻ trêu đùa, không hề giống với kiểu nghiêm chỉnh giả vờ xa cách khi nãy trên tường thành.

Lúc nói mấy chữ này, tiếng nói của nàng ngọt ngào như ngậm kẹo, giọng điệu có vẻ trêu đùa, không hề giống với kiểu nghiêm chỉnh giả vờ xa cách khi nãy trên tường thành.

Lòng chàng như vừa bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái mà con mèo này bình thường rất kiêu ngạo, không thích gần người. Hoắc Minh Cẩm cảm thấy xương cốt toàn thân mình tê dại, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn bóp hai má phồng lên lúc nói chuyện của nàng một cái. Nhưng đương nhiên là chàng không dám. Trêu chọc nàng thế nào là chuyện thầm kín của vợ chồng họ. Lúc này còn có những người khác ở bên, chàng không thể khiến nàng khó xử.

Chàng cảm thấy bản thân mình đã cố hết sức để kiềm chế, kiên nhẫn chờ đợi nàng từ từ quen với sự hiện diện của chàng, rất ít khi mất khống chế nhưng thực sự giờ nhìn thấy nàng lại rất khó có thể tiếp tục giữ được sự kìm nén như thường lệ. Chăm chú nhìn nàng hồi lâu, chàng nhận áo giáp và đao từ tay thuộc hạ, bảo Kiều Gia ở lại bên cạnh nàng rồi dẫn những người khác ra khỏi đó.

Phó Vân Anh dõi mắt nhìn theo chàng. Tuy trước đây nàng vẫn luôn biết chàng chiến đấu trên chiến trường sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt. Nghe những người khác kể về chuyện chàng cửu tử nhất sinh, thoát hiểm trong gang tấc như thế nào trên sa trường cuối cùng cũng chẳng thể khiến nàng có cảm xúc mãnh liệt như lúc chứng kiến.

Đây mới chỉ là một đám quân khởi nghĩa được tạo thành từ lũ giặc cỏ chưa trải qua bao nhiêu huấn luyện. Lúc đối mặt với kẻ địch có binh hùng tướng mạnh thì còn nguy hiểm tới cỡ nào?

Tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, đứng đờ ra đó thất thần một lúc. Tiếng kèn vang lên, cờ xí trên tường thành bay phần phật.

Không khí trong thành không còn nặng nề lạnh lẽo như vừa rồi, đám binh linh vui mừng khôn xiết, xoa tay hằm hè, chuẩn bị phản kích.

Phó Vân Anh kiểm kê nhân số, đi huyện nha thăm những lưu dân vô tội vừa bị giặc cỏ đuổi giết khi nãy.

Phó Vân Chương và Tô Đồng đã có mặt ở đó từ trước.

Lúc nàng đi vào công đường, nước mắt trên mặt mấy người lưu dân vẫn chưa khô nhưng sau khi được Phó Vân Chương an ủi, cảm xúc của họ đã ổn định, họ đang bưng canh nóng được tạp dịch nấu cho lên nhấp từng ngụm một.

"Giám quân đại nhân!"

Vừa nhìn thấy nàng, mấy người lưu dân đã đồng loạt đặt bát sang một bên, quỳ xuống, kéo quan bào của nàng.

Phó Vân Chương và Tô Đồng nhíu màu, ập tức bước tới, định tách những lưu dân đó ra.

Mấy người lưu dân không chịu lùi lại, nắm chặt góc áo bào của Phó Vân Anh, ngẩng mặt nhìn nàng, nước mắt rơi như mưa.

"Giám quân đại nhân, ngài nhất định phải báo thù cho chúng tiểu nhân!"

"Giám quân đại nhân, ngài không sao là tốt rồi."

"Giám quân đại nhân, ngài là người tốt, những kẻ nó nói ngài là kẻ cướp, chúng tiểu nhân không tin một câu nào!"

...

Mọi người ngẩn ra.

Cứ tưởng rằng sau sự kiện vừa rồi, những lưu dân này sẽ trách cứ Phó Vân Anh thấy chết không cứu, hại chết người thân của bọn họ nên bọn họ mới nắm chặt góc áo nàng không chịu bỏ ra.

Không ngờ họ không hề giận cá chém thớt mà là đang vội vàng biểu đạt sự thù hận đối với giặc cỏ và lòng cảm kích đối với Phó Vân Anh.

Đối mặt với những gương mặt xa lạ vừa lo âu, phẫn nộ, khiếp đảm lại vừa có vẻ lấy lòng trước mắt, Phó Vân Anh trầm mặc hồi lâu.

Những người đã chết đương nhiên đều là người thân hoặc hàng xóm, bạn bè của những người dân này, người chết cũng chết rồi, những lời an ủi có êm tai đi chăng nữa cũng chẳng làm được gì.

Nàng nhìn xung quanh một lượt, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Bản quan phụng mệnh tới trông coi vùng Kinh Tương, các ngươi đều là người dân dưới sự cai quản của ta. Ta hứa với các ngươi, nhất định sẽ khiến cho các người có đất để trồng trọt, có nhà để ở, già trẻ gái trai lấy được hộ tịch như người bình thường, an cư lạc nghiệp. Ta nói được làm được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp