Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 160-3: (mười một) (3)


1 năm

trướctiếp

Nàng không chửi mắng giặc cỏ, không khóc lóc thương xót cho những người dân vô tội đã chết đi, cũng không dùng những lời lẽ hùng hồn để khích lệ lòng người, nàng chỉ nhắc lại những gì mình hứa hẹn một cách đơn giản nhưng kiên quyết.

Nhưng đối với những người lưu dân đang hoang mang sợ hãi, những lời hứa này của nàng lại chính là những câu nói êm tai nhất trên đời!

Bọn họ sợ, sợ Tào tổng đốc giết sạch những lưu dân đã chạy trốn khỏi quê nhà như bọn họ, sợ người đã từng thật
lòng nghe bọn họ kể khổ, lên kế hoạch cứu giúp bọn họ thoát khỏi khổ nạn là Phó giám quân sẽ chết trong tay giặc cỏ, còn sợ Phó giám quân thất vọng vì giặc cỏ làm loạn rồi mặc kệ bọn họ...

Cách đây rất lâu, bọn họ cũng là những người dân bình thường, tuân theo luật pháp, cuộc sống quá khó khăn nên chỉ còn cách chạy trốn vào trong vùng rừng núi.

Tào tổng đốc dụ dỗ bọn họ ra ngoài, nhẫn tâm giết chết bọn họ, hoàn toàn không coi họ là con người.

Ở Kinh Tương, mạng người còn không bằng heo chó.

Bọn họ muốn tiếp tục sống mà! Muốn tuân thủ luật pháp, sống một cuộc sống bình yên. Nhưng cuộc đời này họ sống khổ quá rồi, khổ đến nỗi bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, như những cái xác không hồn.

Đúng lúc này, Phó giám quân lại mang hy vọng đến cho bọn họ. Giám quân đại nhân giúp bọn họ xin lệnh của triều đình để lập ra châu huyện ở nơi này, bọn họ có thể trở lại thành những người dân bình thường như trước, có thể khai khẩn đất hoang thành đồng ruộng, làm người một cách đường đường chính chính. Phó quân còn xin Hoàng thượng miễn giảm thuế má cho bọn họ... Bọn họ trốn chui trốn lủi khắp nơi, kéo dài chút hơn tàn, cuối cùng cũng tới một ngày được thấy mặt trời!

Trước đây Miêu Bát Cân dẫn dắt đám người kia chống đối lại Tào tổng đốc chẳng phải vì điều này hay sao? Nhưng mà có người lại muốn hại chết Phó giám quân, cướp đi hy vọng sống duy nhất của bọn họ!

Lưu dân dễ tin người, yếu đuối, không có tri thức, dễ bị kích động nhưng bọn họ không ngu ngốc. Mong muốn của bọn họ rất đơn giản, một cuộc sống bình yên. Mong muốn của bọn họ rất đơn giản, một cuộc sống bình yên. Ban đầu, bọn họ đồng tình, ủng hộ quân khởi nghĩa bởi quân khởi nghĩa bảo vệ cho bọn họ.

Nhưng sau khi quân khởi nghĩa cướp bóc các thị trấn, làm nhục phụ nữ, lưu dân bắt đầu không tin tưởng quân khởi nghĩa nữa.

Quân khởi nghĩa mà không có lòng thương xót đối với những người dân bình thường thì đã trở thành một ổ giặc cướp chẳng việc ác nào không làm rồi!

Sau khi được nếm mùi ngon ngọt do vũ lực mang lại, bọn chúng đã không còn là đoàn quân khởi nghĩa phản kháng chỉ để bảo vệ mình trước đây nữa. Mấy người lưu dân run run lau nước mắt, vẫn may, vẫn may Phó giám quân bình an vô sự.

Vẫn may Phó giám quân vẫn quan tâm tới những kẻ đáng thương phải trôi giạt khắp nơi là bọn họ như trước đây, vẫn đồng ý bỏ thời gian công sức ra giúp đỡ bọn họ.

Những người lưu dân quỳ gối dưới chân nàng, nước mắt rơi như mưa.

Đi từ trong công đường ra, Phó Vân Anh và Phó Vân Chương gặp ngay mấy người Trương Gia Trinh đang đi tới từ hướng ngược lại. Họ nói Hoắc Minh Cẩm đã lãnh binh vây kín quân khởi nghĩa, đuổi đối phương ra xa hai mươi dặm.

Công Bộ chủ sự kích động ca ngợi: "Cuối cùng cũng chứng kiến được cái gì gọi là gió cuốn mây tan! Hoắc đốc sư vừa mới bày trận, đám giặc cỏ kia đã sợ tới mức tè ra quần, chạy trốn tán loạn. Mấy ngàn người của chúng ta truy đuổi sau lưng mấy vạn người của bọn chúng chẳng khác gì xua gà đuổi vịt!"

Trên chiến trường, khí thế là một cái gì đó rất kì diệu. Phe nào có khí thế mạnh mẽ thì có thể lấy một địch trăm, thắng như chẻ tre, lấy ít thắng nhiều cũng không phải việc gì khác lạ. Ngược lại, phe nào có khí thế uể oải thì cho dù có bao nhiêu quân đi chăng nữa cũng sẽ tan đàn xẻ nghé cả mà thôi. Trong đội quân khởi nghĩa kia, lòng
quân tan rã, thủ lĩnh mới không có khả năng chỉ huy tốt như Miêu Bát Cân, tuy có ưu thế về số lượng nhưng đối mặt với Hoắc Minh Cẩm thì chúng hoàn toàn không chịu nổi một đòn.

Trương Gia Trinh mới đi từ trên tường thành xuống, vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, cảm thán: "Trước kia
thường nghe người ta nói thuở thiếu niên Hoắc đốc sư oai hùng ra sao, ta vẫn còn chưa tin lắm, hôm nay mới xem như được mở rộng tầm mắt. Thảo nào đốc sư lại được gọi là chiến thần, giặc cỏ nhanh chóng tan rã, mấy vạn người chạy tán loạn, chạy khắp cả một khoảng đồi núi... Cảnh tượng này chắc cả đời ta cũng không quên được."

Hoắc Minh Cẩm dẫn năm ngàn người tấn công giết giặc, so sánh với đội hình quân khởi nghĩa đông nghìn nghịt
không biết kéo dài tới tận đâu thì tựa như dùng một phiến lá cây để chắn dòng nước lũ cuồn cuộn chảy tới, dòng nước đục ngầu kia hẳn là chẳng mấy chốc đã có thể cuốn phăng, nhấn chìm chiếc lá. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, đội quân của Hoắc Minh Cẩm bày trận thế chỉnh tề nhưng linh hoạt, liên tục tấn công, tiếng bước chân như sấm, đánh đến đâu thắng đến đó, không gì cản nổi, nhanh chóng xé phăng dòng nước lũ đục ngầu kia.

Chưa tới nửa canh giờ, quân khởi nghĩa đã hoàn toàn sụp đổ. Dòng nước lũ đục ngầu đã bị một đội quân nho nhỏ cắt thành từng mảnh rồi tiêu diệt từng phần một. Quân khởi nghĩa thua to.

Được tận mắt chứng kiến một trận thắng lớn đầy khí phách như thế, những quan văn trẻ tuổi cảm xúc trào dâng, hứng thú làm thơ dào dạt, Công Bộ chủ sự cứ mở miệng là ngâm thơ.

Phó Vân Chương chuyển sang đề tài khác, "Hoắc đốc sư thay thế Tào tổng đốc, trong vòng không tới ba tháng chắc chắn sẽ có thể dẹp loạn. Việc quan trọng là tiếp theo phải sắp xếp chỗ ở cho lưu dân thế nào."

Cách làm của Tào tổng đốc không thể sử dụng được bởi vài lý do. Thứ nhất là người trong thiên hạ không thể chấp nhận nổi việc giết người vô tội. Thứ hai, cách làm này tuy có thể có hiệu quả nhất định trong thời gian ngắn nhưng sau vài năm, càng ngày sẽ càng có nhiều lưu
dân không ngừng trở nên mạnh mẽ, quân khởi nghĩa có thể dựa vào những kẻ này để tiếp tục bùng nổ bất cứ lúc nào.

Chỉ có cách làm cho những lưu dân này được sống ổn định, giải quyết những khó khăn của lưu dân thì mới thực sự giải quyết được nguy cơ bùng nổ phản loạn thường diễn ra ở vùng Kinh Tương.

Phó Vân Anh gật đầu, căn dặn tùy tùng: "Phái người ra ngoài thành nhặt xác cho những lưu dân vô tội bị giết khi nãy, chôn cất bọn họ tử tế. Mỗi người được ba mươi lượng phí mai táng. Nhớ ghi lại tên họ và người nhà của bọn họ, người nhà của bọn họ có thể nhận thêm năm mươi mẫu đất."

Tuyên dương ca ngợi gì cũng chỉ là hư ảo, chỉ có trợ cấp bằng vàng thật bạc thật mới là thật thôi.

Tùy tùng thưa vâng.

Trương Gia Trinh nhìn nàng, không nói gì.

...

Trong trận chiến thủ thành lần này, quân lính coi giữ trong thành gần như không có thương vong

Hoắc Minh Cẩm dẫn quân bao vây quân khởi nghĩa, đuổi theo những kẻ bỏ trốn, mãi đến khi trời tối vẫn chưa quay về. Thân binh chạy suốt đêm về huyện thành báo tin, bọn họ sẽ đi thẳng về hướng tây, nhân tiện cứu Tào tổng đốc đang bị bao vây.

Tào tổng đốc vốn là kẻ có danh tiếng nhưng cuối cùng lại bởi mất lòng dân, hơn nữa còn chủ quan khinh địch nên đã phải rút lui khỏi doanh trại. Ngoài ra, bởi không quen địa hình, nôn nóng hấp tấp, không suy xét kỹ càng, ông ta bị đám giặc cỏ bao vây trong sơn cốc không ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp