Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 160-4: (mười một) (4)


1 năm

trướctiếp

Tuy vậy Tào Tổng đốc dù sao cũng là người có tài, nhất thời sơ ý dẫn đến thất bại nhưng quân tinh nhuệ vẫn còn đó, không thể nào bị quân khởi nghĩa dễ dàng đánh bại như thế.

Hoắc Minh Cẩm xem bản đồ, tính toán binh lực hai bên, suy đoán một hồi. Chàng đoán mấy ngày tới Tào tổng đốc sẽ nhân lúc sương mù trong núi dày đặc để phá vòng vây nên định đuổi tới phá vây trước để cứu ông ta.

Có ơn phá giải vòng vây, đồng thời ám chỉ cho Tào tổng đốc chủ động giao binh quyền, tránh nảy sinh xung đột mới có thể làm giảm thương vong không cần thiết.

Phó Vân Anh ở lại huyện thành, xử lý hậu sự cho những lưu dân bị giết xong thì về phòng viết tấu chương. Sau khi viết tấu chương, nàng trải giấy viết thư cho Triệu sư gia.

Triệu sư gia càng lớn tuổi lại càng thích bay nhảy khắp nơi, không ở cố định một chỗ lâu dài. Chí hướng của ông ta vẫn không thay đổi, vẫn muốn dạy được nhiều học sinh nữ hơn nữa. Đáng tiếc, không phải lúc nào cũng có học sinh nữ cho ông ta dạy.

Tháng trước, ông ta xuống phía nam dạy học. Phong tục tập quán ở đó cởi mở hơn ở Hồ Quảng. Hơn nữa từ khi xóa bỏ lệnh cấm biển, kinh tế ở vùng Tô Hàng còn phồn vinh hơn trước kia, Lữ Tống, Mãn Lạt Gia quay trở về làm nước phụ thuộc của quốc triều, con đường buôn bán đến Tây Dương lại được mở ra lần nữa. Tàu thuyền nước ngoài mang đủ thứ hàng hóa từ trời nam biển bắc lui tới giữa đảo Song Ngư và đảo Tiểu Lưu Cầu. Những người Phật Lang Cơ tóc vàng mắt xanh lại có thể tiếp tục cập cảng ở đảo Song Ngư và đảo Tiểu Lưu Cầu, cũng có thể cư trú ngắn hạn, nếu xin được giấy phép, thì còn có thể tới những thị trấn ở vùng Giang Nam. Tất cả những điều này đã có ảnh hưởng rất lớn đến dân chúng vùng duyên hải.

Thân sĩ ở Giang Nam giàu có, thích hưởng thụ, theo cách nói châm biếm của dân chúng thì bọn họ thừa tiền thiếu việc. Bọn họ có tầm nhìn rộng mở, thích tiếp nhận thứ mới, vậy nên Bạch Trường Nhạc mới có thể thành công trong việc truyền giáo cho thân sĩ.

Hiện giờ, vùng duyên hải có thể nói là thay đổi từng ngày, thân sĩ ở Giang Nam coi việc học tập kiến thức mới của nước ngoài là tất yếu, nhà ai mà không có mấy người bạn ngoại quốc mắt xanh là y như rằng phải xấu hổ với hàng xóm láng giềng!

Sau khi Triệu sư gia nghe nói phía nam đang dần thay đổi, ông ta thu dọn hành lý xuôi nam, định nhân cơ hội này để dạy dỗ được mấy học sinh nữ. Ý tưởng của lão nhân gia là tốt nhưng cách làm lại quá vội vàng, quá ngây thơ, đã nhiều lần tranh cãi với những nhà nho của các thế gia địa phương, công khai khuyến khích nữ giới tới học đường, bị những nhà nho ở địa phương cô lập, nói ông ta già rồi còn lưu manh.

Phó Vân Anh muốn khuyên Triệu sư gia tới Kinh Tương.
Châu huyện được xây dựng ở đây sẽ thuộc về Tương Thành, mà Tương Thành lại do triều đình trực tiếp quản lý. Mấy người Tô Đồng đã đo đạc ruộng đất, dựa theo danh sách được ghi chép trước đây để phân chia ruộng đồng cho lưu dân. Nơi này rồi cũng sẽ có bến tàu, thị trấn, thôn xóm, huyện nha mới... Sẽ có cả học đường.

Nam nữ đều có thể tới học đường để học. Phó Vân Anh nắm quyền quản lý ở nơi này. Nàng có sức ảnh hưởng rất lớn ở đây.

Những lưu dân này đều là những kẻ trôi dạt chân trời, không có quá nhiều ràng buộc. Dưới sự kêu gọi của nàng, nhất định sẽ có rất nhiều người đồng ý cho con gái đi học.

Làm được bước nào hay bước ấy. Hiện giờ vẫn chưa thể để con gái cũng được học giống như con trai, bởi những cuốn sách dùng cho khoa cử không có nhiều tác dụng với họ.

Điểm mấu chốt trước mắt là phải dạy cho những cô bé này những tri thức và kỹ năng cơ bản.

Con gái cũng có thể học đọc, học viết, học nhiều kỹ năng khác, cũng có thể kiếm tiền, đầu tiên phải có khả năng nuôi sống chính mình mới có thể khống chế được vận mệnh của bản thân. Về lâu về dài, càng ngày sẽ càng có nhiều cô bé được đọc sách biết chữ, tình hình sẽ dần được cải thiện.

Kinh Thương có Hán Giang, thuận tiện cho vận tải đường thủy. Hán Giang sẽ nhập vào Trường Giang, Trường Giang chảy xuôi xuống Giang Nam, cuối cùng chảy về đông ra biển lớn.

Có điều kiện vận tải đường thủy nhanh chóng, thuận lợi, có ưu đãi miễn thuế của triều đình, Kinh Tương có thể thông qua phủ Võ Xương để tạo thành một trục với vùng Tô Hàng ở phương nam, sau đó tạo thành mạng lưới với đảo Song Ngư và đảo Tiểu Lưu Cầu. Đến khi đó, nơi này cũng sẽ giống như phủ Võ Xương, trở thành một địa điểm phồn hoa trên dòng Hán Giang.

Đổng thị, Ngưu Ngân và những người khác trên đảo Song Ngư đã có khả năng tự lực cánh sinh. Con gái của những lưu dân ở Tương Thành cũng sẽ có thể nhân dịp Tương Thành nổi lên để khiến chính mình trở nên mạnh mẽ.

Một chỗ ở ngoài biển, một chỗ ở đất liền. Nàng đã vùi hạt giống xuống đất, đợi chúng mọc rễ nảy mầm. Thế nào cũng có một ngày, chúng sẽ trở thành một cái cây trưởng thành, cành lá tốt tươi.

Triệu sư gia nhất định sẽ thích Kinh Tương, nơi này cũng cần những người thầy không khinh thường phụ nữ như ông ta.

Phó Vân Anh vừa viết xong thư, tùy tùng bên ngoài đã gõ cửa. Trương Gia Trinh xin gặp nàng.

Nàng hong khô nét mực trên giấy, gập thư lại, mời Trương Gia Trinh vào chính đường nói chuyện.

"Đại nhân, ta muốn ở lại."

Nhìn thấy Phó Vân Anh đi ra, Trương Gia Trình chắp tay với nàng, vái chào rồi kiên quyết nói.

Nàng sững sờ một lát, "Anh muốn ở lại Tương Thành sao?"

Đối với những người khác mà nói, Tương Thành là nơi lưu dân tụ tập, khắp nơi toàn giặc cỏ hung hãn. Trên đường xuôi nam, Trương Gia Trinh thường xuyên lén oán thán, thế mà giờ lại chủ động đưa ra yêu cầu ở lại sao?

Trương Gia Trinh gật đầu, đưa mắt nhìn nàng, "Đại nhân... tại sao cậu lại xin giúp cho ta? Ông ngoại ta là cướp biển."

Trước đây Thôi Nam Hiên điều tra chuyện các thế gia ở phương nam thông đồng với giặc Oa, ông ngoại của Trương Gia Trinh đã cấu kết vớp cướp biển trong một thời gian dài.

Lúc Phó Vân Anh lấy chứng cứ ra, Trương Gia Trinh kiên quyết không tin, cho rằng nàng lấy việc công trả thù tư, cố ý hãm hại hắn.

Hắn viết thư về nhà nhắc nhở người trong tộc phải cẩn thận. Cuối cùng vừa gửi thư đi, hắn đã nhận được một bức thư cầu cứu của mẹ mình. Trong thư, mẹ hắn nói ông ngoại hắn đúng là đã hợp tác với cướp biển nhiều năm, hiện giờ hắn đã làm quan trong kinh sư, nhất định phải nghĩ cách bảo vệ được ông ngoại và mấy người cậu.

Đọc xong thư của mẹ mình, Trương Gia Trinh ngồi đờ đẫn cả đêm. Hắn tới gặp bạn bè kể khổ, không ngờ ngày hôm sau người bạn này đã dâng sớ buộc tội hắn, nói nhà ngoại hắn thông đồng với giặc Oa. Trương Gia Trinh thất vọng tràn trề, dâng sớ xin từ quan.

Bình thường hắn không thân thiết với đồng liêu, không có ai cầu xin cho hắn. Đúng lúc này, Phó Vân Anh lại tiến cử hắn với Chu Hòa Sưởng. Chu Hòa Sưởng suy xét một hồi, bác bỏ tấu chương của hắn.

Biết mình sắp theo Phó Vân Anh tới Kinh Tương, Trương Gia Trinh cười lạnh. Chẳng phải là định nhân lúc loạn lạc để diệt trừ cái đinh trong mắt như hắn hay sao? Nếu không thì vì sao phải giả vờ giả vịt nói giúp hắn làm gì? Nhưng lần xuôi nam này căn bản không có ai làm khó hắn, tất cả mọi người ai cũng vất vả như ai, ai cũng phải làm việc như ai, ngay cả Phó Vân làm giám quân cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp