Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 160-5: (mười một) (5)


1 năm

trướctiếp

Hóa ra tất thảy đều là do hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, dù hắn từng phản bác Phó Vân trước mặt tất cả mọi người rất nhiều lần, Phó Vân vẫn không hề thù hận gì hắn, ngược lại còn đánh giá cao hắn.

Trong chính đường chỉ có một chiếc đèn dầu, ánh đèn mỏng manh mờ mịt. Quân lương là vấn đề cấp bách, Vệ Nô liên tiếp đánh hạ những thành lũy phòng thủ quan trọng. Để giữ được phòng tuyến Cẩm Ninh, gần như toàn
bộ quân tinh nhuệ đã được điều tới Liêu Đông, hơn một nửa tiền thu nhập từ thuế của cả nước cũng đã được đưa tới Liêu Đông làm quân lương. Hoàng đế Chu Hòa Sưởng đã nhiều lần phải mở kho riêng lấy bạc. Để giảm bớt áp lực, các đại thần đã khởi xướng cần phải tiết kiệm.

Phó Vân Anh là giám quân, đương nhiên phải hưởng ứng, đến tối, chỉ khi đọc sách viết chữ mới châm nến.

Nàng cúi đầu dùng que khều khảy bấc đèn, nói: "Các vị đại nhân ngày hôm đó ta mở tiệc chiêu đãi ở Phó trạch đều là những thần tử có tài năng thực sự, còn chuyên tâm làm việc, Hoàng thượng quý trọng nhân tài. Cho dù ta không ra mặt, Hoàng thượng cũng sẽ tìm lý do để giữ được anh."

Nước quá trong ắt không có cá, đại thần trong triều ít nhiều gì cũng có vết nhơ nhưng đúng là bọn họ cũng đã làm được rất nhiều việc. Nếu không, nàng và Chu Hòa Sưởng sẽ không chọn bọn họ.

Trương Gia Trinh quả thật có rất nhiều tật xấu, nhưng hắn là người ngay thẳng có năng lực, không làm gì có lỗi với bộ quan bào hắn mặc trên người. Chuyện bên nhà ngoại của hắn chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Trương Gia Trinh nhìn nàng, lúc cúi đầu xuống, quanh hốc mắt nàng có một quầng thâm nhàn nhạt, hắn trầm mặc một hồi.

Một lúc lâu sau, hắn mỉm cười, nụ cười chua xót.

"Đại nhân... Toàn bộ chi phí học hành, thi cử của ta đều do ông ngoại ta cung cấp."

Ông ngoại thích người đọc sách. Từ nhỏ hắn đã được ông ngoại dạy dỗ. Trong đám con cháu trong tộc, hắn là người thông minh nhất. Ông ngoại rất thích hắn, ôm hắn ngồi trong lòng mình, đút kẹo hạt thông cho hắn ăn, "Gia ca nhi học hành cho tốt, về sau làm quan lón, rạng rỡ tổ tông!"

Ông ngoại luôn có những yêu cầu rất cao với hắn, muốn hắn làm chính nhân quân tử, làm một vị quan tốt vì nước vì dân. Khi còn nhỏ, hắn nghịch ngợm gây sự, ông ngoại sẽ nghiêm khắc trách mắng hắn, thỉnh thoảng còn đánh hắn. Mẹ hắn dung túng cho hắn, ông ngoại sẽ mắng mẹ hắn: "Cháu ngoại của ta sau này là người làm việc lớn, không thể nuông chiều được!"

Vậy nên khi nghe được chuyện ông ngoại thông đồng với giặc Oa, Trương Gia Trinh cảm thấy Phó Vân thật sự quá
nực cười. Ông ngoại hắn rộng lượng nhân từ, ở quê ai cũng ca ngợi, làm sao có thể làm chuyện như vậy được?

Sau khi nhận được phong thư cầu cứu của mẹ mình, hắn ngồi yên trước cửa sổ, gần như có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn lên trong đầu mình. Hóa ra ông ngoại mà hắn hằng tôn kính nhất lại là kẻ ác nói một đằng làm một nẻo, còn tư thông với giặc Oa. Tất cả niềm tin của hắn sụp đổ.

Gia tài của ông ngoại được đổi lại bằng những vong hồn đã chết thảm dưới lưỡi đao của cướp biển. Con đường khoa cử của hắn vốn vô cùng rạng rỡ nhưng lật lớp vỏ hào nhoáng ấy ra, phía dưới nhơ nhớp tanh hôi.

Phó Vân Anh ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt Trương Gia Trinh đã lấp lánh ánh lệ.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, tài năng, học vấn của anh là thật, những việc anh đã làm mấy năm
nay cũng là thật. Thay vì uổng phí nhiều năm học hành gian khổ, không bằng sử dụng tài năng của anh để làm thêm mấy việc có ích cho dân chúng."

Trương Gia Trinh nghiến chặt răng. Nàng nói tiếp, "Anh cứu được càng nhiều người thì sẽ càng rửa được nhiều tội nghiệt, có lẽ trước đây ông ngoại anh cũng nghĩ như thế."

Ông ngoại cho hắn đi học, đốc thúc hắn trở thành quân tử, khuyến khích hắn trở thành một vị quan chính trực... đều là thật lòng đúng không?

Hắn im lặng hồi lâu.

Ánh đèn dầu lay động.

Trương Gia Trinh đứng dậy, vái chào lần nữa, "Đại nhân, như thế ta lại càng phải ở lại. Chỗ này cần ta hơn, ta tình
nguyện cắm rễ ở Tương Thành, khiến cho Tương Thành sớm có thể trở thành một thành trấn phồn thịnh như phủ Võ Xương!"

Tội nghiệt mà ông ngoại hắn gây ra không thể thay đổi được nữa. Vậy thì hắn sẽ làm nhiều việc tốt hơn để chuộc tội cho ông ngoại!

Phó Vân Anh cũng đứng lên, trịnh trọng đáp lễ, "Cái bái này là bái thay cho người dân ở Kinh Tương. Trương chủ sự một lòng vì dân, tình nguyện ở lại, đó là cái phúc của người dân Kinh Tương."

Trong ánh đèn dầu tối mờ, hai người nhìn nhau mỉm cười. Nụ cười này đã khiến toàn bộ những mâu thuẫn trước đây tan thành mây khói.

...

Mấy ngày sau đó, liên tục có thân binh vận chuyển tù binh từ phía tây về huyện thành.

Hoắc Minh Cẩm rất nghiêm khắc. Đối với đám giặc cỏ dám làm nhục phụ nữ, lạm sát người vô tội, giết không tha. Những lưu dân khác bị ép tham gia việc tấn công lần này với giặc cỏ, chỉ cần chịu hạ vũ khí đầu hàng, chàng sẽ bỏ qua chuyện cũ, đưa về huyện thành để Phó Vân Anh nghĩ cách sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.

Miêu Bát Cân không màng tới thương tích trên người, chống hai cái gậy trúc tới gặp Phó Vân Anh hỏi chuyện nàng sẽ xử trí quân khởi nghĩa thế nào. Nàng không hề giấu giếm, "Phàm là những kẻ lạm sát dân chúng, quyết
không thể tha. Những người còn lại có thể giữ được tính
mạng."

Miêu Bát Cân thở phào nhẹ nhõm, cong môi lên cười: "Giám quân quả nhiên nhân từ."

Khóe miệng Phó Vân Anh cong lên, không lo chuyện học đường không có thầy dạy nữa rồi.

Nàng đọc thư xong, thổi tắt nến.

Cầm chiếc đèn lồng trở về phòng ngủ, ngồi bên mép giường cởi giày, gỡ khăn lưới xuống, vừa ϲởi áօ ngoài ra, một đôi tay đã đưa tới gần, ôm lấy eo nàng, kéo nàng ngã người xuống chiếu trúc.

Sau đó, cơ thể nặng nề đè xuống, áp chặt lên người nàng, bàn tay rộng giữ chặt lấy tay nàng, lần mò đan tay vào mười ngón tay nàng.

Nàng nắm chặt tay chàng.

Có nhiều người canh giữ bên ngoài như thế mà còn có thể trốn trên giường trong phòng nàng, đương nhiên chỉ có thể là Hoắc Minh Cẩm.

"Chàng về bao giờ thế?"

Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, Hoắc Minh Cẩm ôm nàng, ngủ thiếp đi.

Phó Vân Anh chờ đợi hồi lâu, thử đẩy đẩy một chút thăm dò, Hoắc Minh Cẩm trở mình, vẫn không tỉnh, đôi tay siết chặt, ôm nàng sát vào người mình hơn.

Trong bóng đêm, nàng khẽ vuốt ve gương mặt chàng, nhìn chằm chằm vào hàng mi dày của chàng hồi lâu, bật cười.

Vậy thì chỉ có thể ngủ thế này thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp