Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 161: (mười hai) (1)


1 năm

trướctiếp

Anh đào chín đỏ, chuối tây ngả vàng. Nắng sớm chiếu xuyên qua mấy cây chuối tươi tốt bên tường, hắt vào phòng ngủ, tạo thành những đốm sáng lay động trên tấm bình phong. Ánh sáng được lọc ra phiến lá rộng, rung nhè nhẹ, có thêm chút màu xanh.

Phó Vân Anh ngồi tựa vào thành giường, tay cầm một cuốn sách lên đọc. Đọc được vài trang, nghe thấy bên ngoài chim kêu rít rít, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng nhảy nhót trên tấm bình phong, thất thần một lát.

Chiếc chăn lụa mỏng động đậy, vang lên tiếng sột soạt.
Hoắc Minh Cẩm đang nằm trên giường trở mình, đưa tay sờ soạng trong chăn, sờ một lúc mà chẳng thấy người đâu, đôi mày rậm nhíu lại, mở bừng mắt.

Nàng đặt sách xuống, cúi đầu nhìn chàng, cầm tay chàng.
Hoắc Minh Cẩm dường như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nắm chặt tay nàng đưa lên môi, hôn lên những ngón tay
của nàng. Rồi chàng buông tay, nghiêng người rúc vào lòng nàng, cánh tay rắn chắc ôm eo nàng, mặt chàng dụi dụi vào người nàng, chẳng khác gì một đứa trẻ. Chàng lại nhắm mắt, gối lên chân nàng ngủ tiếp. Còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Sau khi cứu được Tào tổng, chàng vất vả tập hợp quân đội từ khắp mọi nơi, ép mấy cánh quân khởi nghĩa vào vòng vây, bận đến mức chẳng có thời gian viết thư, hầu như lúc nào cũng ở trên lưng ngựa.

Mới vừa thắng trận xong lại vội vã đi cả đêm về đây, chàng mệt mỏi quá rồi. Phó Vân Anh cúi xuống nhìn chàng, ngón tay khẽ miết lên đôi mày kiếm.

Chàng nằm nghiêng trên đùi nàng, tóc đen, mày rậm, môi mỏng, ngũ quan sắc nét, góc cạnh, tóc tản ra phủ đầy vai
khiến trông chàng thoạt nhìn trẻ ra mấy tuổi. Trên người chàng chỉ khoác một chiếc áo lụa mỏng, vạt áo mở rộng, lộ ra làn da màu mật với mấy vết sẹo cũ cắt ngang.

Nàng vô thức đưa tay vào trong vạt áo chàng, ngón tay nàng mơn trớn trên những vết sẹo đó. Sẹo đã khép miệng từ lâu, hơi gồ lên. Không biết có phải do cảm thấy buồn
hay không, dù vẫn chìm sâu trong giấc ngủ, chàng nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng giữ lại.

Nàng để chàng nắm tay mình, quan sát gương mặt say ngủ của chàng hồi lâu. Tự nhiên nàng lại nhớ tới khuôn mặt kinh ngạc như không thể tin nổi của Miêu Bát Cân ngày đó sau khi bị những người anh em mà mình tin tưởng nhất đâm sau lưng trong hoàn cảnh không hề đề phòng.

Năm đó, lúc Hoắc Minh Cẩm bị mẹ ruột và anh trai bán đứng, bị kẹt trên đảo hoang chờ chết, chính mắt nhìn thấy
những thuộc hạ của mình chết đi từng người từng người một, chàng đã tuyệt vọng đến chừng nào?

Chàng chưa từng kể với nàng về những ngày tháng gian khổ ấy bởi đó đều là chuyện quá khứ, chàng không muốn
khiến nàng đau lòng.

Vì sao chàng lại thích nàng nhỉ? Kiếp trước nàng chỉ là một cô bé, chơi với chàng, cười với chàng. Đương nhiên nàng cũng thích người anh lớn ôn hòa, chu đáo như chàng vậy nên kiếp này nàng vẫn luôn tin tưởng chàng một cách vô thức, không sợ chàng phát hiện ra thân phận thật sự của chính mình.

Nhưng quãng thời gian kia quá ngắn ngủi, chỉ là sự yêu quý đơn thuần của một cô bé dành cho một người anh lớn, còn chưa kịp nảy sinh cái gì, chàng đã rời kinh thành lên chiến trường. Kiếp này gặp lại, nàng cũng chưa làm gì cho chàng cả.

Chàng vẫn như thuở thiếu niên, dù nàng có thay đổi thế nào, chàng cứ mãi thâm tình như thế.

Phó Vân Anh ngẩn ngơ thất thần. Sống lại một kiếp, nàng nỗ lực thử bước lên một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước, nàng không biết nàng đi như thế có đúng hay không, không biết con đường này sẽ dẫn đến đâu, nàng cũng không quá quan tâm tới kết quả, tận hưởng từng ngày được sống một cách nghiêm túc là đủ rồi.

Chẳng biết từ khi nào, Hoắc Minh Cẩm tới gần nàng để cứ mỗi khi nàng quay đầu lại cũng có thể nhìn thấy chàng lặng lẽ, nhẹ nhàng đi bên cạnh nàng. Nàng có thể chia sẻ với chàng tất cả bí mật và âu lo của mình, không cần phải kiêng dè, cũng không hề cảm thấy áp lực.

Gió mát thổi qua, những phiến lá chuối ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, bóng nắng loang loáng. Người đàn ông nằm trên đùi nàng tỉnh dậy, thấy nàng ngồi ngơ ngẩn, mắt nhìn vào khoảng không, khóe môi chàng cong lên, chàng giơ tay, những ngón tay thô ráp sờ lên mặt nàng.

"Nghĩ gì thế?"

Phó Vân Anh hoàn hồn, cúi đầu nhìn chàng.

"Nghĩ đến Minh Cẩm ca ca." Giọng điệu của nàng khác với bình thường, rất khác.

Hoắc Minh Cẩm kinh ngạc, hình như đã hiểu ra điều gì.
Tuy đã qua tuổi thiếu niên bồng bột nhưng bởi một câu này của nàng, tim chàng vẫn đập thình thịch trong lồng
ngực, một niềm vui không thể nào kiềm chế nổi lan tràn khắp người chàng. Chàng lập tức bật dậy, lật người đối mặt với nàng, bàn tay rộng vòng ra sau đặt lên gáy nàng, đột nhiên ghé lại, hôn lên môi nàng một nụ hôn mãnh liệt tới mức gần như thô lỗ.

Phó Vân Anh hôn lại chàng, cảm giác được cánh tay chàng dùng sức, cũng nương theo nằm ngửa xuống gối trúc, tấm vải gấm trên tóc tuột ra, mái tóc đen dày phủ xuống giường.

Thật lâu sau, chàng mới rời môi nàng. Hoắc Minh Cẩm đè lên người nàng, hơi thở gấp gáp, hổn hển, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn đôi mắt sáng long lanh của nàng, đưa tay nâng mặt nàng lên. Bốn mắt nhìn nhau.

"Thích ta rồi à?"

Dường như đã biết là sẽ như thế, chàng không hề thúc giục. Tình cảm nàng dành cho chàng vẫn chưa nhiều như tình cảm chàng dành cho nàng, vậy cũng không sao. Chàng từng nói chàng có thể chờ, nàng không cần phải cảm thấy áp lực, chỉ cần dựa theo cảm nhận của chính mình, tự do thoải mái đi về phía trước là được rồi. Chỉ có mình chàng biết, tuy chàng vẫn bình tĩnh nhưng khi thời khắc này thực sự đã đến, một cảm giác vui mừng khôn
xiết và mãn nguyện lại ào ạt xông tới, mạnh mẽ tới nỗi khiến chàng run rẩy.

Giống như một dòng sông chảy siết, vượt bao nhiêu địa hình hiểm trở, chảy qua núi non trùng điệp, cuối cùng cũng đổ vào biển rộng mênh mông.

Không cần phải trải qua thăng trầm hợp tan, cũng không cần biến cố gì đặc biệt, chàng vẫn luôn biết thứ nàng cần là sự đồng hành lâu dài, ôn hòa và tôn trọng. Một ngày nào đó, nàng sẽ gỡ bỏ tất cả sự đề phòng trong lòng, chấp nhận chàng một cách hoàn toàn.

Ngày này cuối cùng cũng đến, thật bất ngờ nhưng lại dường như là dương nhiên phải thế, như một lẽ dĩ nhiên.
Tất cả những chờ đợi và nhẫn nại trước kia đều đáng giá.

Ánh mắt nóng bỏng của chàng dừng lại trên khuôn mặt nàng, chàng nhìn đến đâu thì chỗ đó lại nóng bừng lên, môi Phó Vân Anh mấp máy.

Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, ấn ngón tay lên đôi môi mềm mại kiều diễm của nàng, "Đừng sợ, ta hiểu."

Giọng nói của chàng dịu dàng như nước chảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp