Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 161-2: (mười hai) (2)


1 năm

trướctiếp

Nhưng động tác của chàng lại rất gấp gáp, kéo vạt áo ngoài của nàng ra, còn chưa kịp cởi quần áo bên trong đã cúi đầu xuống, những nụ hôn cực nóng rơi xuống như mưa rào.

Phó Vân Anh thở dốc, cắn chặt môi, người run lên, chống tay, tựa như kháng cự lại tựa như giữ chặt lấy chàng, không cho chàng buông ra.

...

Hoắc Minh Cẩm nhấc môi lên khỏi người nàng. Tuy sáng sớm và ban đêm trời lạnh nhưng ban ngày lại nóng bức, quần áo đã ướt sũng mồ hôi.

Nàng rõ ràng đã động tình, hai hàng lông mày nhíu chặt, mắt long lanh như nước hồ thu, hai tay vắt lên cổ chàng, tóc đen xõa tung, hai má đỏ ửng, mồ hôi rịn ra bên mái.

Nàng không phát ra âm thanh nhưng đôi môi đỏ thắm lại hơi hé mở.

Mắt chàng đỏ bừng, con người tối đen, xé toạc quần áo trên người nàng rồi kéo áo trên người mình xuống Nàng nhắm chặt mắt lại.

...

Chàng cúi đầu, hôn nàng thật sâu, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt nàng, tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn thoát ra từ miệng chàng. Chàng gọi tên nàng hết lần này đến lần khác, nói cho nàng rằng chàng sung sướng biết chừng nào. Đó cũng không phải là những lời nói thô tục gì, chỉ là những lời tự thuật rất bình tĩnh nhưng ở trên giường, nhất là ở trong thời điểm như thế này mà lại nói ra những lời đó, thật sự không giống chàng lúc bình thường. Hơn nữa giọng điệu lại còn nghiêm túc như thế.

Phó Vân Anh thật sự không chịu nổi nữa, nhắm mắt giơ tay bịt cái miệng thao thao bất tuyệt của chàng lại. Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, động tác dừng lại, nhân tiện hôn lên lòng bàn tay nàng.

Chàng rên lên mấy tiếng, chờ nàng thích ứng, cúi người hôn xuống tai nàng thở dốc nói: "Vân Anh, ta muốn cho nàng biết nàng làm ta sung sướng biết nhường nào."

Nàng nhắm mắt lại, thở hổn hển.

Chàng mỉm cười, dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vuốt ve khuôn mặt nàng, mặt chôn bên cổ nàng, hạ giọng nói: "Ta còn muốn biết ta cũng làm nàng sung sướng."

Động tác đột nhiên trở nên nhanh hơn, giường lay động

...

Trong viện im ắng, những phiến lá chuối đung đưa theo gió, tiếng chim hót trở nên rõ ràng hơn. Ánh sáng mặt trời chiếu sáng rọi cả một hành lang.

Chim kêu ríu rít, trời đã sáng bảnh nhưng trong buồng từ đầu đến cuối vẫn không có tiếng gọi người dưới vào hầu hạ.

Đã gần đến giờ Tỵ ba khắc, tiếng giường kẽo kẹt đong đưa cuối cùng mới dừng lại. Cái cảm giác mãnh liệt đến mức khiến người ta mất khống chế dần dần tan đi, đại não trống rỗng, Phó Vân Anh chẳng muốn động đậy gì nữa.

Cuối cùng cũng có được nàng một cách hoàn toàn, không còn kiêng dè, không còn phòng bị, Hoắc Minh Cẩm rất kích động, nâng một cánh tay lên, cầm một lọn tóc tản ra trên gối của nàng, vòng vào đầu ngón tay ngắm nghía.

Nàng rất thoải mái, cũng rất mệt. Đó là một kiểu mệt mỏi muốn buông xuôi mọi thứ, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng cũng là loại mệt mỏi đầy thỏa mãn bởi biết sau khi tỉnh lại có thể bắt đầu ngày mới một cách còn nhẹ nhàng, thoải mái hơn, hoàn toàn không còn áp lực gì nữa.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, dùng râu cọ lên mặt nàng, "Ngủ đi, ta không đi."

Nàng khe khẽ ừm một tiếng, nghiêng người, đặt tay lên mặt chàng, định nói mấy câu với chàng nhưng mí mắt đã nặng trĩu, nhắm nghiền mắt thiếp đi.

Nàng chìm vào giấc ngủ ngon lành nhưng cũng chỉ non nửa canh giờ, không lâu nhưng rất sâu.

Lúc tỉnh lại, chăn mỏng trên người đã được thay mới, khô mát thoải mái. Làm loạn cả buổi sáng, chiếu trúc đã trở nên lộn xộn nhưng không biết đã biến mất từ bao giờ, đổi thành một lớp đệm lụa mềm mại.

Quần áo tán loạn dưới giường cũng đã được dọn dẹp, trên bàn con có thêm một chiếc hộp ba tầng đựng đồ ăn.

"Tỉnh rồi à?"

Hoắc Minh Cẩm thay một chiếc áo lụa bó tay, ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, thấy nàng nằm trên gối dụi dụi mắt. Chàng khép sách lại, mỉm cười nói.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đã sắp đến giữa trưa, ánh nắng chói đến mức lóa mắt.

Hoắc Minh Cẩm đặt sách xuống, rót cho nàng một chén trà.

Nàng ngồi dậy, súc miệng, uống trà rồi tiện tay cầm cuốn sách chàng đang đọc dở lên lật mấy trang, thì ra đây là một cuốn sách ghi chép chi tiết về địa hình ở Liêu Đông.

Hoắc Minh Cẩm giật sách đi, hỏi nàng: "Nàng đói chưa?"

Nàng lắc đầu, đặt chén trà lên bàn cao rồi vươn vai.

Tay còn chưa kịp hạ xuống, nàng đã được chàng ôm vào lòng. Hoắc Minh Cẩm ôm nàng từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng, đôi tay bao quanh người nàng, cầm tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay. Nàng thả lỏng người, dựa vào ngực chàng.

Ôm một lúc, chàng khẽ nói: "Cẩn ca nhi và Trinh tỷ nhi biết gọi mẹ rồi."

Phó Vân Anh ngạc nhiên, quay lại nhìn nàng, "Chàng đi Hà Nam rồi à?"

Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, "Lúc về kinh, ta tiện đường đi Hà Nam bái phỏng nhạc mẫu. Nhạc mẫu bảo ta mang mấy bình măng ngâm về cho nàng, nói nàng thích ăn cái này. Vốn là định cho nàng một niềm vui bất ngờ, nhưng nàng lại đi Kinh Tương rồi, ta sai người đưa đồ thẳng về kinh thành luôn."

Hàn thị tái giá rồi sống ở Hà Nam với chồng, bà sinh được một trai một gái, Trinh tỷ nhi và Cẩn ca nhi.

Phó Vân Anh mãi vẫn chưa có cơ hội về thăm Hàn thị và em trai em gái của mình, tuy vẫn thường xuyên phái người tới tặng đồ ăn đồ mặc nhưng chưa từng gặp mặt Trinh tỷ nhi và Cẩn ca nhi. Không biết em trai em gái giống Hàn thị nhiều hơn hay là giống cha bọn họ nhiều hơn nữa.

"Lần sau gặp nhạc mẫu, nàng phải nói tốt cho ta mấy câu." Hoắc Minh Cẩm thì thầm bên tai nàng

Nàng bật cười, "Sao thế?"

Hoắc Minh Cẩm cũng cười nói: "Ta thấy Cẩn ca nhi bạo gan, nhất định đòi xem đao của ta nên cởi xuống cho thằng bé chơi... Thằng bé nắm chuôi đao nhét vào miệng, cắn gãy mất một cái răng, mà thằng bé mới có mấy cái răng thôi..."

Chàng dùng thân phận con rể tới bái phỏng Hàn thị.

Hàn thị thấy chàng oai hùng tuấn lãng, sáng sủa lịch sự, cảm thấy rất vừa lòng nhưng nhìn điệu bộ cử chỉ của chàng, bà đã biết chàng xuất thân từ thế gia, không thể không phàn nàn mấy câu. Sau đó bà lại biết bên người chàng không có ai khác, chỉ toàn tâm toàn ý với Phó Vân Anh mới yên lòng. Hơn nữa, thấy chàng có thể kể vanh vách những sở thích bình thường của Phó Vân Anh, biết nàng thích ăn cái gì, dùng cái gì, ngay cả những thói quen nho nhỏ trong vô thức của nàng chàng cũng biết cả, bà đã hiểu chàng thực lòng yêu thương Anh tỷ nhi, lại càng vừa lòng hơn.

Hoắc Minh Cẩm ở lại Hà Nam mấy ngày. Cẩn ca nhi rất quấn chàng, lúc nào cũng ôm chặt chân chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp