Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 161-3: (mười hai) (3)


1 năm

trướctiếp

Nghe chàng kể từng chuyện một, hình ảnh chàng và Cẩn ca nhi như hiện lên trước mắt, Phó Vân Anh không khỏi bật cười.

Nàng nghiêng đầu, hôn lên mặt chàng, "Minh Cẩm ca, cảm ơn chàng."

Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn yêu thương nàng, thông cảm cho mọi khó khăn mà nàng gặp phải. Biết nàng không có thời gian đi Hà Nam thăm Hàn thị, chàng đã đi thay nàng.

"Ta là chồng nàng, đó là việc ta nên làm." Chàng mỉm cười, giữ cằm nàng, để nàng hôn lên môi chàng.

"Phải cảm ơn thế này mới có thành ý chứ."

Nàng cười, không hề né tránh, áp tay lên mặt chàng, hôn chàng sâu hơn, dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi chàng, trêu chọc chơi đùa.

Một lúc lâu sau, nàng mới buông môi chàng ra.

Hoắc Minh Cẩm mãi vẫn chưa hoàn hồn, liếm môi, vẫn chưa đã thèm. Khi nhiệt tình, nàng quả thực quá hút hồn.

Phó Vân Anh giơ tay vén lại tóc mai, nhìn chàng; "Chàng thích trẻ con à?"

Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, véo nhẹ lên má nàng mấy cái, "Ta thích nàng nhất."

Nói chuyện được một lúc, bụng hai người đều réo lên khe khẽ. Hai vợ chồng nhìn nhau bật cười.

Chiếc hộp đựng đồ ăn được nhà bếp đưa tới vẫn đóng chặt từ nãy đến giờ, đồ ăn bên trong vẫn còn ấm, chỉ có điều bát mì chả cá để một lúc lâu đã trương lên rồi. Hai người không hề phàn nàn, sửa soạn quần áo, xuống giường, ngồi trước bàn bán nguyệt, mỗi người một nửa, ăn sạch bát mì đã mềm nhũn.

...

Chiều tối, chim mỏi bay về tổ, hoàng hôn lộng lẫy.

Lúc Hoắc Minh Cẩm và Kiều Gia nói chuyện chính sự ở gian phụ, từ cửa sổ mở rộng phía trước, nhìn thấy Phó Vân Anh mặc quan bào đang được đám tùy tùng vây quanh đi từ hành lang dài bên kia, chàng bỗng ngừng lại, mỉm cười không nói gì.

Đám thuộc hạ trong phòng nín thở, tưởng rằng đốc sư đại nhân nghĩ đến kế sách gì, không dám quấy rầy.

Thấy Phó Vân Anh và một đám quan văn vây quanh đã đi xa, Hoắc Minh Cẩm mới dời tầm mắt, dặn Kiều Gia thưởng hai lượng bạc cho bà tử dưới bếp.

"Mì rất ngon."

Mặt chàng nghiêm túc, trầm giọng nói. Đám thuộc hạ nhìn nhau, không hiểu sao tự nhiên Nhị gia lại đột nhiên nhớ tới mì sợi.

Ngon đến vậy sao?

Chỉ có mình Kiều Gia cười thầm trong lòng. Xa cách một thời gian mới được gặp lại, hôm nay giữa trưa Nhị gia mới ra khỏi phòng. Đến chiều, tuy mặt Nhị gia vẫn nghiêm túc như xưa nhưng đôi mắt luôn ẩn chứa ý cười, rõ ràng là đang ở trong trạng thái thỏa mãn bay bổng, thi thoảng lại mỉm cười khó hiểu, sau đó nhìn về nơi xa ngây người. Nơi xa kia đương nhiên là chỗ Phó giám quân bên đối diện.

Kiều Gia lắc đầu.

May mà mấy người Lý Xương không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ trêu ghẹo Nhị gia mà bọn họ luôn sùng kính lúc này chẳng khác gì mấy thằng nhãi mới biết yêu.

...

Hoắc Minh Cảm tiếp quản việc quân. Tào tổng đốc thua trận, được chàng cứu, lại bị đại thần trong triều buộc tội, dù không cam lòng cũng phải giao binh quyền, dẫn thân binh về kinh.

Quân khởi nghĩa nhanh chóng tan rã, đua nhau trốn vào sâu trong núi, còn định dựa vào địa thế hiểm trở để chống
cự.

Phó Vân Anh đến thăm từng nhà, tuyên truyền về chính sách mới của triều đình, mấy trăm vạn lưu dân dần ra khỏi vùng rừng núi.

Dựa theo bản đồ đã vẽ lúc trước, những lưu dân này được phân tới những vùng có đất đai phì nhiêu, giao thông đường thủy thuận tiện để sinh sống. Những thôn xóm, thị trấn mới như nấm sau mưa, phân bố dọc theo bờ Tương Giang.

Nơi đã từng xảy ra bạo loạn giờ đây người người vui mừng, hướng về một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Dù đi tới nơi nào, người dân cũng đều cần cù lao động, có hy vọng thì đương nhiên cũng trở nên tích cực hơn.

Lúc học đường được dựng lên, Triệu sư gia đưa mấy người bạn tốt tới Tương Thành.

Lúc này Tương Thành vẫn chưa xây dựng tường thành, Tô Đồng và người ở Công Bộ dẫn dắt nông dân làm việc ngày đêm, đã quy hoạch xong khu nào là khu buôn bán, khu nào cho dân ở, chỗ nào đào kênh rạch, chỗ nào rải gạch xanh cho xe ngựa đi qua.

Triệu sư gia vừa đặt hành lý xuống đã chắp tay sau lưng, vui mừng khấp khởi đi khắp nơi, hôm sau lại hừng hực hứng thú đi học đường đón học sinh.

Kết quả là những bé trai bé gái tới học đường đi học suốt ngày nhảy nhót tung tăng, không chịu trật tự ngồi yên một chỗ, không chỉ không biết chữ nào, nói được mấy câu đã hít nước mũi, còn đánh nhau trên lớp nữa!

Triệu sư gia tức giận đến mức phồng râu trợn mắt. Hôm ấy, lúc đánh cờ, ông ta than thở với Phó Vân Chương: "Chẳng có đứa nào bằng Anh tỷ nhi! Anh tỷ nhi hồi nhỏ ngoan hơn bao nhiêu!"

Phó Vân Chương nhìn chăm chú vào bàn cờ, cười cười, "Đám trẻ này từ nhỏ đã lăn lộn ngoài bờ ruộng, tự do
quen rồi, làm sao có thể so sánh với Anh tỷ nhi. Trước khi thầy dạy bọn chúng học chữ thì dạy lễ nghĩa cho chúng trước đã."

Ngày đầu tiên tới học đường, các thầy đều sẽ bắt đầu dạy từ lễ nghĩa, quy củ, ngồi phải đường hoàng, đứng phải đĩnh đạc, nhìn thấy người lớn phải hành lễ. Đầu tiên chúng phải học lễ nghĩa, quy củ tốt rồi mới bắt đầu tập viết.

Phó Vân Chương còn nhớ lần đầu tiên y chính thức gặp Anh tỷ nhi, đó là ở đại trạch Phó gia.

Ngày ấy hình như còn có tuyết rơi, Phó tứ lão gia nói chuyện với y bằng giọng điệu lấy lòng, lén đưa mắt ra hiệu cho Anh tỷ nhi, bảo Anh tỷ nhi gọi y là nhị са са.

Thực ra y đã lưu ý Anh tỷ nhi từ trước đó rồi, biết nàng cũng giống mình, từ nhỏ đã mất cha, sống với người mẹ
góa là Hàn thị, hai người nương tựa lẫn nhau.

Phó tứ lão gia ám chỉ liên tục, Anh tỷ nhi im lặng hồi lâu rồi cũng khe khẽ gọi y một tiếng nhị ca. Khi đó đôi mày y hơi cong lên, mỉm cười.

Từ nhỏ, Anh tỷ nhi đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện dù chưa từng có ai dạy lễ nghĩa, quy củ cho nàng.

Triệu sư gia hừ mấy tiếng, "Không ngoan như Anh tỷ nhi thì thôi, lại còn chẳng hiếu thuận bằng Anh tỷ nhi."

Phó Vân Chương nghe ông ta phàn nàn mãi không thôi, nhướn mày, "Thầy không thích chỗ này đúng không? Thế để con nói với Anh tỷ nhi..."

"Ai! Từ từ!" Triệu sư gia giữ chặt tay y.

Khóe miệng Phó Vân Chương cong lên. Nhận ra mình vừa bị y lừa, Triệu sư gia tức lắm mà không làm gì được, lườm y một cái rồi nói: "Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc. Ta còn tưởng cả đời này chỉ có thể bị người đời coi là một thằng ngốc điên khùng, ở Hồ Quảng đã bị sỉ nhục, đi phương nam cũng bị người ta đuổi theo mắng chửi. Giờ già thế này rồi, cuối cùng cũng có cơ hội, dù thành công hay không thì ít nhất cũng được thử một lần, vui còn không hết đây này! Sao lại không thích chỗ này được chứ? Ngươi đừng có mà vu khống ta đấy! Ta vui mà!"

Phó Vân Chương không nói gì, quay lại ngồi bên bàn, quân cờ trong tay đáp xuống bàn cờ, vang lên một tiếng cạch khe khẽ.

Triệu sư gia cũng ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn y.

"Ngươi thì sao? Ngươi có vui không?"

Khóe môi Phó Vân Chương cong lên, y gật đầu.

"Con rất vui."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp