Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 161-4: (mười hai) (4)


1 năm

trướctiếp

Y chẳng còn gì để sầu lo nữa, chuyện ở huyện Hoàng Châu không còn là gánh nặng đè trên lưng y. Tuy giờ y ở trong triều nhưng lại chẳng cầu danh lợi. Đương nhiên, y không bỏ bê nhiệm vụ, cũng làm việc như bao người khác nhưng mà dù bận đến đâu y cũng không cuống quýt, rối loạn.

Trước kia Trương đạo trưởng thường hay nói y rất hợp với việc tu đạo, y chỉ cười cho qua chuyện. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ lời nói của Trương đạo trưởng cũng chẳng có gì không đúng, đặt gánh nặng trên vai xuống, y tự do phóng khoáng, lúc này có thể tập trung làm việc, nhưng cũng có thể dứt ra bất kỳ lúc nào.

Triệu sư gia lườm Phó Vân Chương, đầy vẻ không cam lòng.

"Cái thằng nhãi thối tha nhà ngươi, cố chấp nhiều năm như thế, sao lại đột nhiên hiểu ra thế không biết? Ta với đám bạn già sống mấy chục năm rồi vẫn chưa thấu hiểu được như ngươi..."

Hòa mình vào với cuộc đời nhưng lại không để mình bị lẫn vào dòng đời, đã có thể cống hiến hết mình cho dân cho nước nhưng lại không bị những thứ tầm thường quấy nhiễu, dẫu có leo lên đỉnh cao quyền lực thì cũng vẫn dám rút lui bất cứ lúc nào... Tâm thái bình thản, tự do mà lại dũng cảm như thế là lý tưởng mà rất nhiều sĩ tử thiết tha mơ ước!

Trước kia Phó Vân Chương lúc nào cũng thiếu một chút nữa mới đạt được trạng thái ấy, lúc thì hoàn toàn không dính dáng đến cuộc đời, ngăn cách với mọi sự trên đời bởi một bức vách vô hình, lúc thì lo nghĩ quá nhiều không thể nào thoát ra được.

Nhưng giờ thì tốt rồi, người ta đã lặng lẽ đạt được trạng thái ấy từ bao giờ!

Triệu sư gia ghen tỵ đỏ cả mắt. Ông ta cũng muốn có được sự tự do phóng khoáng kiểu "chết thì chôn chứ sao" nhưng lại vẫn còn chấp nhặt quá, bị người khác sỉ nhục thể nào cũng sẽ nổi giận lôi đình, không thể tu tâm dưỡng
tính, làm sao mà phóng khoáng cho được!

Lúc ông ta còn đang nghiến răng nghiến lợi, Phó Vân Chương đã đặt một quân cờ xuống.

"Thầy nhường con rồi."

Lúc này Triệu sư gia mới hoàn hồn, nhìn bàn cờ. Đúng là thua thật.

Ông ta ho khan mấy tiếng, tay áo quét qua bàn cờ, quân cờ rơi hết xuống đất.

"Ai da!" Triệu sư gia làm ra vẻ ảo não, đập mấy cái lên tay mình, cười hề hề, "Vẫn còn chưa kịp nhìn kỹ mà! Nào nào nào, làm thêm ván nữa."

Phó Vân Chương bưng chén trà lên uống, đôi mắt trong trẻo nhìn ông ta, cười mà không nói.

Trong lúc giúp đỡ Anh tỷ nhi, y cũng đang giúp chính mình. Y nhìn nàng đi từng bước về phía trước, bản thân y cũng vô thức leo lên đỉnh núi, gạt bỏ toàn bộ gánh nặng đang đè vào lòng mình, xóa tan mây mù, khung cảnh trước mắt mở ra vô hạn.

...

Mọi người đồng tâm hiệp lực, mỗi người một việc, việc quản lý Tương Thành dần đi vào quỹ đạo.

Thời tiết cũng dần lạnh hơn, dưới đồng thóc lúa vàng ươm, cúc đã vàng, cua đã béo. Hoa quế trên núi nở rộ, cây lá xanh rì, không thấy hoa đâu mà hương thơm bay xa mười dặm, dù đi đến đâu cũng có thể ngửi được mùi hương ngào ngạt ngọt ngào.

Phó Vân Anh nhận được thư của Chu Hòa Sưởng đưa từ trong kinh ra, hỏi nàng cuối năm nay có kịp về kinh không. Phạm Duy Bình và Uông Mân, một người ngoài sáng một người trong tối phối hợp với nhau, thủ phụ Vương các lão là người không thích gây chuyện thị phi, chuyện trong kinh vẫn như bình thường, triều đình yên ổn.

Đến Trung thu, đủ loại quan lại làm thơ ăn bánh trung thu, Chu Hòa Sưởng vẫn nhớ dặn Cát Tường giữ lại mấy cái đưa tới Kinh Tương cho Phó Vân Anh.

Vỏ bánh trung thu trong cung có trộn thêm mỡ lợn, để lâu không hỏng, thường có thể để đến cuối năm, năm mới vẫn có thể lấy ra ăn, mang ý nghĩa đoàn viên.

Phó Vân Anh nhận được bánh trung thu nhưng không ăn, bảo người hầu kẻ hạ bảo quản cẩn thận.

Nửa tháng sau, theo sự dặn dò của nàng, tùy tùng đưa một người tới gặp nàng. Gặp được người nọ, nàng lấy bánh trung thu ra, nhét vào tay ông ta.

"Con trai ngài cho ngài bánh trung thu này, từ kinh thành đưa tới đấy."

Lão Sở Vương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhận bánh trung thu cắn một miếng, vụn bánh rơi tứ tung.

Ngồi xếp bằng trên ghế, thong thả ăn hết chiếc bánh trung thu, phủi vụn bánh vương vãi trên áo xuống, ông ta híp mắt, bắt đầu lên án nàng: "Ngươi bắt ta đến đây làm gì? Ta ở Quý Châu đang chơi vui thế mà!"

Phó Vân Anh lườm ông ta một cái, mỉm cười.

Lão Sở Vương trợn trừng mắt, từ vui thành sợ, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành.

Câu nói tiếp theo của Phó Vân Anh đã chứng minh ông ta dự cảm đúng.

"Ngài từng đồng ý với ta một chuyện, giờ là lúc thực hiện lời hứa."

Lão Sở Vương sởn tóc gáy, trốn tránh theo bản năng: "Ta không quan tâm, ta còn chưa chơi xong..."

Phó Vân Anh mỉm cười, chắp tay với lão Sở Vương, "Ngài định nói không giữ lời sao?"

Lão Sở Vương cứng họng, ấp a ấp úng hồi lâu, oán hận phẩy tay.

"Thôi được, ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Phó Vân Anh ngẩng đầu nhìn ông ta, "Sau khi về kinh, ta sẽ nói thật với Hoàng thượng về thân phận của ta."

Tim đập thình thịch, lão Sở Vương giật mình, lông tơ trên người dựng đứng lên.

Xong rồi! Bảo Nhi sẽ hận ông ta đến chết mất thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp