Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 166-1: Kết cục (năm) (1)


1 năm

trướctiếp

Tuần phủ Kinh Tương Phó Vân là nữ! Cùng với tin tức Phó Vân Anh bị bắt vào tù, những lời này nhanh chóng được truyền đi khắp Kinh Sư.

Trong triều ngoài triều ồ hết cả lên. Tin chuyến thắng từ Liên Đông liên tiếp truyền về cũng không ai quan tâm nữa. Từ các vị các lão cho đến người buôn bán nhỏ, từ các vị lão gia đứng đầu gia đình cho đến các phu nhân, tiểu nương tử trong nội trạch, cứ có thời gian rảnh là lại bàn tán về việc Phó Vân Anh bị nhốt vào tù.

Dân chúng bình luận sôi nổi, ngày nào cũng tự tụ tập ngoài Đại Lý Tự cầu xin cho Phó Vân Anh.

Câu chuyện về Hoa Mộc Lan vốn đã được lưu truyền rộng rãi, đại bộ phận dân chúng chưa từng đọc sách, chẳng hiểu nổi đạo lý lớn gì, chỉ thích nghe những câu chuyện truyền kỳ như thế này, giờ truyền kỳ đã ở ngay bên cạnh, còn là người mà họ biết, thanh thiên lão gia Phó đại nhân. Sao triều đình có thể giết Phó đại nhân cơ chứ?

Con người ai chẳng thích hóng chuyện, dân chúng kinh sư không cần biết Phó Vân Anh làm thế nào mới lên được chức tuần phủ, dù sao đi nữa bọn họ cũng không thể trơ mắt ra nhìn Phó đại nhân bị chém đầu được!

Những người dân từng chịu ơn Phó Vân Anh nhất quyết dìu già dắt trẻ chạy lên tận kinh sư, đổ tới những con đường mà vị đại thần nào vào cung lên triều nhất định phải đi qua, kêu oan cho nàng.

Hiệu sách Phó gia lập tức chớp thời cơ, tung bộ tiểu thuyết đã được viết và khắc bản từ trước ra bán, nhân vật chính trong sách không nói rõ là ai nhưng mọi người ai cũng đoán được nữ khâm sai kia chính là Phó đại nhân đương triều.

Ngay ngày đầu tiên được bày bán, bộ sách đã được bán sạch. Ngày hôm sau, những người dân bình thường, dù có biết Phó Vân Anh hay không, cũng ùa tới hiệu sách như ong vỡ tổ, yêu cầu in thêm, bọn họ muốn mua sách!

Hiệu sách nhanh chóng in thêm, in bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, cung chẳng đủ cầu.

Cùng lúc đó, Hồ Quảng, Quảng Đông, Chiết Giang, còn có cả khu vực Kinh Tương cũng đồng loạt bán bộ tiểu thuyết miêu tả nữ khâm sai trừ hung diệt ác. Bộ tiểu thuyết này chưa kết thúc, cuốn sách cuối cùng viết đúng đến đoạn thân phận của nữ khâm sai bị phát hiện, những kẻ xấu xa trong triều nhân cơ hội này để làm hại nữ khâm sai.

Đọc xong tiểu thuyết, dân chúng không thể nào hiểu nổi. Nữ khâm sai tốt như vậy, làm sao có thể giết được cơ chứ? Đặt tiểu thuyết và hiện thực lại cạnh nhau, sự nhiệt tình của dân chúng tăng vọt, tích cực tham dự vào câu chuyện, cảm thấy dường như mình cũng đã trở thành đại hiệp can đảm, hăng hái làm việc nghĩa như trong sách.

Bọn họ cùng ký tên dâng thư, yêu cầu thả Phó Vân Anh ra.

Không thể giết được!

Là các lão đi đầu trong việc phản đối Phó Vân Anh trong buổi tiệc hôm đó, danh tiếng của Diêu Văn Đạt đã lan truyền rộng rãi khắp nơi, giờ đến trẻ con ba tuổi cũng từng nghe tên của ông ta, biết ông ta là ông già "bắt nhạt Phó đại nhân".

Trong sách, nhân vật xấu thường là những kẻ ăn hối lộ, làm trái pháp luật, hãm hại người hiền tài, độc giả ai mà
chẳng ghét những kẻ xấu đó. Diêu Văn Đạt rất xui xẻo, bị dân chúng đối xử như nhân vật xấu.

Trong vở kịch Dương gia tướng mà gánh hát thường diễn, người Dương gia bị Phan gia làm hại, dân chúng đi xem vô cùng căm phẫn, chửi mắng Phan gia dù rằng trên thực tế đa phần cốt truyện đều là hư cấu.

Nhưng dân chúng không phân biệt được đâu là lịch sử, đâu là kịch bản, cho rằng Phó Vân Anh chính là Dương gia tướng, Hoa Mộc Lan, còn Diêu Văn Đạt chính là Phan Nhân Mỹ tái thế!

Chẳng bao lâu sau đó, đã có kẻ tiết lộ về nơi ở của Diêu Văn Đạt cho mọi người cùng biết. Liên tục mấy ngày tiếp theo, ngày nào cũng có người mang cải nát trứng thối đến trước của Diêu gia, vừa chửi mắng Diêu Văn Đạt vừa ném rau cải nát.

Lúc Diêu Văn Đạt đi ra ngoài, những người đàn bà chờ bên phố đã lâu lập tức nhảy ra trước mặt ông ta, "Kẻ này là gian thần! Lão ta hãm hại Phó đại nhân!"

Những người xung quanh cũng vung rau cải nát trong tay lên, ném vào người Diêu Văn Đạt.

Diêu Văn Đạt tức điên người.

Có Chu Hòa Sưởng đứng sau làm chỗ dựa, hiệu sách vẫn ngang nhiên bán sách, sau đó lại còn bỏ tiền nhờ gánh hát
chuyển tiểu thuyết thành kịch bản, truyền đi khắp nơi.

Câu chuyện về nữ khâm sai chẳng khác gì một mồi lửa đốt cháy cả thảo nguyên, từ nam chí bắc, nhà nào cũng biết.

...

Thấy chuyện này càng ngày càng ầm ĩ, Vương các lão suy xét rất lâu. Hôm nay, lúc tan triều, ông ta không đi luôn mà ở lại cầu xin cho Phó Vân Anh.

"Tuy nàng ấy là nữ tử nhưng mấy năm nay thật sự đã làm được rất nhiều việc, có công với xã tắc, xin Hoàng thượng khoan dung, tha thứ cho cái sai của nàng ấy."

Chu Hòa Sưởng vẫn không hề dao động, nói: "Nếu các khanh không tán thành việc nàng ấy ra làm quan, thì sẽ lấy tội giả mạo thân phận để ban chết."

Vương các lão biết với sự yêu quý và tôn trọng của Chu Hòa Sưởng dành cho Phó Vân Anh, hắn chắc chắn sẽ không cứ ban chết cho nàng như thế, lần này nhốt nàng vào tử lao cùng lắm cũng chỉ là để lùi một bước để tiến hai bước mà thôi. Nhưng ông ta cũng đã cầu xin thế rồi,
sao Hoàng thượng vẫn chưa chịu buông tha ra chứ.

Mấy vị các lão nhìn nhau đầy ẩn ý rồi ra khỏi noãn các.

Uông Mân là người đi cuối cùng, ông ta nói: "Đã hỏi thái giám rồi, họ nói hôm trước Hoàng thượng sai người quét dọn toàn bộ cung Vạn An."

Nghe xong lời này, mặt Vương các lão và Diêu Văn Đạt đột nhiên biến sắc.

Hai bên cung Càn Thanh thông với điện Giao Thái, phía bắc điện Giao Thái là cung Khôn Ninh, nơi ở của Hoàng Hậu.

Trong mười hai cung, cung Càn Thanh là cung điện lớn và quan trọng nhất trong khu cung điện phía đông, cung Vạn An ở hướng đông bắc của khu cung điện phía tây, là cung lớn thứ hai chỉ sau cung Khôn Ninh.

Khi tiên đế còn sống, chủ nhân của cung Vạn An chính là người được sủng ái nhất, Tôn quý phi.

Chẳng lẽ việc Hoàng thượng ban chết cho Phó Vân Anh chỉ là giả, thực ra là định đi một nước bất ngờ, tới đưa nàng vào hậu cung, sắc phong thành quý phi? Chuyện này còn đáng sợ hơn đúng không?!

Uông Mân khẽ nói: "Với tài trí của Phó Vân Anh, nếu nàng ấy trở thành phi tử, Khổng Hoàng hậu hoàn toàn không phải đối thủ của nàng ấy."

Vương các lão và Diêu Văn Đạt cau mày. Đừng nói Khổng Hoàng hậu, toàn bộ phi tử trong cung làm gì có ai thắng được Phó Vân Anh? Nếu nàng trở thành quý phi thì chắc chỉ mấy năm đã có thể giống Tôn quý phi năm đó, bức tử Khổng Hoàng hậu rồi thay thế.

Không phải chỉ thế thôi đâu, Phó Vân Anh ở chốn quan trường một thời gian, tầm nhìn rộng mở, Hoàng thượng
thường xuyên hỏi nàng về đối sách, tham vọng của nàng sẽ không chỉ dừng ở việc độc sủng hậu cung...

Nói không chừng lại có thêm một Võ Chiếu nữa đấy!

Hoàng thượng hiền lành, ôn hòa, cực kỳ giống với Đường Cao Tông năm đó nữa chứ!

Mà hiện giờ vùng Đông Bắc đã lấy lại được đất đai đã mất, phía Tây Nam đã dẹp được nổi loạn, phía Đông Nam đã diệt được giặc Oa, trở nên giàu có, sung túc và phồn vinh, đất nước phát triển không ngừng, các đảng phái kiềm chế lẫn nhau, không có ai nắm được toàn bộ
quyền lực, triều đình cân bằng. Hoàng thượng không còn là phiên vương trẻ tuổi căn cơ nông cạn như trước nữa, giống hệt như Đường Cao Tông, sau vài năm ẩn nhẫn, lấy việc phế hậu để phá hủy hệ thống quý tộc Quan Lũng, đánh dấu chấm hết cho giai đoạn mấy trăm năm các thế gia kiểm soát toàn bộ chuyện triều chính, cắt giảm quyền lực trong tay tể tướng, củng cố quyền lực của Hoàng đế, nâng đỡ sĩ tử xuất thân từ hàn môn thứ tộc. Thế cục này tương đồng quá mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp