Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 166-2: Kết cục (năm) (2)


1 năm

trướctiếp

Vương các lão nhìn về cung Càn Thanh nguy nga tráng lệ trên thềm đá bằng bạch ngọc, thở dài thườn thượt.

Hay là Hoàng thượng cố tình lựa chọn thời điểm này, lấy thân phận của Phó Vân Anh làm cái cớ để đạt được mục đích cắt giảm quyền lực của Nội Các, gia tăng quyền lực cho chính mình?

Nội Các kiềm chế hoàng quyền. Tư Lễ Giám vốn có thể đối đầu với Nội Các nhưng Tư Lễ Giám đã bị xóa bỏ. Hoàng thượng chắc chắn không cam lòng chịu sự khống chế của Nội Các như thế, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách chèn ép Nội Các.

Phạm Duy Bình là người được Hoàng thượng đề bạt, thể nào ông ta cũng biết Hoàng thượng đang nghĩ gì. Vương các lão nhìn Phạm Duy Bình, ánh mắt sắc lẹm. Mặt Phạm Duy Bình ngơ ngác. Ông ta cũng có biết gì đâu!

...

Phó trạch.

Trước cổng nhà, người nói ồn ào, chen chúc chật cứng như nêm.

Phó Vân Chương về nhà, ngồi xe ngựa mất nửa canh giờ, cuối cùng mới luồn lách được qua dòng người đông đúc để về đến nhà.

Trước khi vào nhà, y vén màn xe lên nhìn quanh ngõ, xung quanh toàn người là người, đông nghìn nghịt. Già trẻ trai gái, có người già tóc bạc, có trẻ con tóc trái đào, có người ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, cũng có người mặc áo ngắn rách nát vá chằng vá đụp, mặt ai cũng đầy cảm xúc.

Liên Xác đứng bên cạnh nói: "Gia, những đồ này đều được tặng cho nhà chúng ta!"

Hắn đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Mấy ngày nay, dân chúng từ khắp các nơi lên kinh sư cầu xin cho Phó Vân Anh, đầu tiên sẽ tới canh ở Diêu gia, chờ Diêu Văn Đạt ra ngoài, ném trứng thối be bét lên người ông ta. Sau đó, họ sẽ đổ ra mấy con đường lớn mà các vị quan lão gia bắt buộc phải đi qua lúc lên triều. Rồi họ lại đi Đại Lý Tự trình thư mà họ cùng ký tên, tiện đường đi Tây Thành xem gánh hát diễn vở diễn về nữ khâm sai. Xem kịch xong, mọi người đem đặc sản quê nhà tới Phó gia, sau đó rủ đồng hương cùng nhau về nhà, hôm sau lại đến tiếp.

Hiện giờ dân chúng trong kinh sư mà nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ đi theo những người từ khắp các nơi đổ về ấy để xem cho vui.

Thế là tạo thành phong trào mỗi ngày dạo một vòng kinh sư. Vì vậy phu xe ngựa vừa nhìn thấy người đến thuê xe
đã hỏi: "Ngài muốn đi nhà Phó đại nhân hay nhà Diêu đại nhân nhỉ?"

Cầu xin cho Phó Vân Anh đương nhiên trở thành một việc rất chi là thời thượng, mọi người làm không biết mệt.

Mặt mày Phó Vân Chương vẫn bình tĩnh, vừa nghe Liên Xác kể vừa đi vào chính đường.

Mấy người Đỗ Gia Trinh, Triệu Kỳ, Viên Tam đang ở đó cả, họ chờ y đã lâu.

"Nhị ca."

Thấy y đi vào, tất cả bọn họ đứng dậy chắp tay với y.

Y vẫy tay, ngồi xuống, nhận chén trà người hầu bưng đến, uống một ngụm rồi hỏi Đỗ Gia Trinh, "Đã niêm phong mấy cuốn sách ở hiệu sách Phúc Kiến kia chưa?"

Đỗ Gia Trinh đáp: "Niêm phong rồi ạ."

Phó Vân Chương gật đầu, nói: "Điều tra xem người sai khiến phía sau là ai, nếu có thêm một cuốn sách như thế truyền ra ngoài, niêm phong hết tất cả các tiệm bán cuốn sách đó."

Đỗ Gia Trinh rùng mình thưa vâng.

Phó Vân Anh là nữ giới lại từng đi học ở thư viện. Có một số người nhân cơ hội lấy đây làm bối cảnh, viết mấy cuốn tiểu thuyết diễm tình chẳng ra đâu vào đâu. Ác ý của kẻ xấu là điều mà những người tốt không thể nào tưởng tượng ra nổi. Phó Vân Chương đã dự đoán sẵn rằng sẽ có chuyện như thế, bởi vậy trước đó, y đã lệnh cho hiệu sách Phó gia chuẩn bị xong xuôi "Nữ khâm sai", hơn nữa đồng thời khắc bản bán ra trong cả nước. Sau khi hình thành quy mô nhất định, nó sẽ chiếm lĩnh thị trường chủ đạo, khiến những thứ sách vở ô uế kia không có chỗ đứng trên thị trường.

Từ nhỏ y đã biết muốn để cho thanh danh của mình đi vào lòng người, đầu tiên cần phải ngăn chặn hết tất cả những thứ có khả năng gây bất lợi cho bản thân mình. Sau khi thanh danh đã được tạo dựng, dù có bao nhiêu nghi ngờ đi chăng nữa thì chỉ cần nền tảng không bị phá
hủy thì vẫn sẽ vững vàng không thay đổi được.

Hiện giờ ở đâu cũng có người của bọn họ, nếu thấy đâu đó có lời đồn đại có hại cho Phó Vân Anh thì phải lập tức nghĩ cách xoay luồng dư luận, khống chế toàn bộ dòng dư luận chính, vậy nên trước mắt trong dân chúng chưa xuất hiện hiện tượng người người chửi rủa Phó Vân Anh khắp nơi, đa số mọi người đều coi câu chuyện truyền kỳ này là chuyện giải trí lúc nhàn rỗi.

Tất thảy những thứ này thoạt nhìn thì cực kỳ đơn giản nhưng chỉ có bọn họ mới biết phía sau khó khăn thế nào.

Trước hết cần phải lẳng lặng dẫn lối cho quan niệm của dân chúng, khiến bọn họ có một cái nhìn tích cực về Phó Vân Anh, sau đó nếu có ai nhảy ra sỉ nhục Phó Vân Anh, dân chúng sẽ là những người phản đối đầu tiên.

Nam tôn nữ ti, đại bộ phận nam giới đều coi thường nữ giới nhưng sau khi những câu chuyện về Dương gia tướng, Hoa Mộc Lan đã thấm nhuần vào lòng người, thì địa vị của những người phụ nữ đó lại trở nên vững chắc, khó mà lay động được. Việc Phó Vân Chương muốn làm là khiến cho Phó Vân Anh trở thành Hoa Mộc Lan của triều đại này.

Y rất giỏi khống chế dư luận.

Ngón tay y hơi cong lại, khẽ vuốt ve chén trà, phân công công việc rõ ràng.

Mấy người Đỗ Gia Trinh, Triệu Kỳ nghiêm túc lắng nghe y dặn dò.

Bọn họ biết sự thật này sớm hơn các vị các lão. Lúc nỗi kinh hoàng sửng sốt ban đầu còn chưa nguôi, vẫn còn chưa nghĩ ra được mình nên làm gì bây giờ, họ đã bị Phó Vân Chương phái đến các nơi làm việc, làm một hồi tự nhiên cũng chấp nhận được hiện thực rằng Phó Vân Anh
là nữ.

Là những người cùng hội cùng thuyền với nhau, dù Phó Vân Anh mắc phải sai lầm gì, vướng vào chuyện lớn như thế nào thì, chỉ cần nàng không mưu phản, bọn họ cũng quyết bảo vệ cho nàng.

Phó Vân Chương dặn dò xong, mấy người Đỗ Gia Trinh xin phép về nhà.

Ra khỏi Phó trạch, Đỗ Gia Trinh nhìn con ngõ chen chúc toàn người là người trước mắt với vẻ mặt phức tạp.

"Triệu huynh, trước kia huynh có từng nghi ngờ về thân phận của Phó Vân Anh không?"

Triệu Kỳ hồi tưởng một chút, ho khan mấy tiếng. Đúng là hắn chưa từng nghi ngờ gì. Thậm chí là nhờ công của Phó Vân Anh, hắn từng suýt nữa cho rằng mình là kẻ đoạn tụ.

Ai bảo Phó Vân Anh đẹp thế chứ!

Thiếu niên bồng bột, đúng vào lúc dễ rung động nhất, lại ngày ngày phải đối mặt với một người bạn cùng trường phong độ xuất chúng lại còn tài năng hơn người, đôi khi không thể tránh khỏi việc suy nghĩ linh tinh.

Lúc ấy, Triệu Kỳ vô cùng sợ hãi, biết gia đình đã đính hôn cho mình, hắn nhanh chóng chạy về nhà cưới vợ. Ôm vợ đẹp trong lòng, cuối cùng hắn cũng xác định được mình không thích Long Dương. Nhưng mà cái chuyện mất mặt thế này làm sao nói ra miệng được, đánh chết
cũng không nói!

Triệu Kỳ nghiêm mặt đáp: "Không, huynh cũng biết Vân ca nhi là người thế nào mà, ai mà có thể nghi ngờ nàng ấy là nữ cơ chứ?"

Đỗ Gia Trinh lắc đầu cười gượng gạo. Hắn từng chĩa mũi dùi vào Phó Vân Anh, ra oai phủ đầu với nàng. Trên lớp,
hắn từng tranh cãi với nàng rất nhiều lần, suốt ngày gây phiền phức cho nàng. Không ngờ cuối cùng bọn họ lại giải hòa với nhau.

Lại không ngờ Phó Vân Anh hóa ra là một cô gái.

Vốn là con gái, vào thư viện đi học, nhất định lo lắng bất an, lúc nào cũng phải thấp thỏm đề phòng, hắn lại cứ gây khó dễ cho nàng suốt, không biết hồi đó nàng từng gặp bao nhiêu khó khăn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp