Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 166-3: Kết cục (năm) (3)


1 năm

trướctiếp

Hắn hối hận vì đã làm những việc như thế.

Nhưng mà chắc Phó Vân Anh cũng chẳng để bụng mấy chuyện đó thì phải? Đối với nàng mà nói, những phiền phức mà hắn tạo ra căn bản cũng chẳng có gì đáng nói.

...

Tiễn mấy người Đỗ Gia Trinh ra về, Viên Tam xoa xoa nắm tay, thấy Phó Vân Chương định về phòng thay quần áo thì lên tiếng giữ y lại.

"Nhị ca... Lão đại nàng ấy... thành thân thật rồi à?"

Phó Vân Chương quay lại nhìn hắn. Viên Tam nắm chặt hai tay, nhìn y, vừa chờ mong lại vừa lo lắng.

"Lần thành thân đó là giả thôi đúng không?"

Phó Vân Chương hỏi lại: "Khi đó muội ấy nói gì với đệ?"

Viên Tam sững sờ.

Hắn nhớ lại một cách cẩn thận, khi đó lão đại nói với hắn một cách cực kỳ nghiêm túc, nàng sắp thành thân, còn
nói có một chuyện chưa thể nói cho hắn được...

Viên Tam hiểu rồi. Lão đại không lừa hắn, nàng thành thân thật rồi.

Mặt hắn đầy vẻ buồn nản. Lão đại vốn có thể nói thật với hắn, hắn sẽ không coi thường nàng vì nàng là con gái, hắn cũng sẽ không nhân cơ hội này để ép buộc, bắt nạt nàng. Hắn làm sao có thể làm những việc có lỗi với lão đại như thế cơ chứ? Hắn biết bản thân mình không xứng với lão đại, chỉ có điều... chỉ có điều nếu hắn nỗ lực hơn một chút... Nếu hắn biết từ trước, ít nhất cũng có cơ hội cạnh tranh.

Hiện giờ nói gì thì cũng muộn cả rồi, lão đại thành thân rồi. Hắn có cảm giác mình vừa bỏ qua một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Suy nghĩ trong đầu Viên Tam rối như tơ vò, hắn đấm thật mạnh vào cột trụ hành lang "Uỳnh" một tiếng, ngón tay cũng tím bầm.

Chỉ nhìn thôi Phó Vân Chương cũng có thể hiểu được sự hụt hẫng của Viên Tam.

Nhưng mà y biết Viên Tam sẽ hiểu ra sớm thôi.

Giống như khi Phó Dung cho y biết Anh tỷ nhi không phải em họ của y vậy.

Y từng nghĩ bản thân mình là kẻ không màng đạo đức, luân lý, đâm đầu vào ngõ cụt, không ngờ lại có lúc liễu ám hoa minh [1].

[1] Thành ngữ này nghĩa là tình huống không còn lối thoát nữa bỗng đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng. Thành ngữ này xuất hiện trong bài "Du Sơn Tây thôn" của Lục Du, trong đó có hai câu "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn". Nghĩa là: Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường, Liễu rậm hoa tươi lại có làng. (Bản dịch từ thivien.net). Ý là núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, cứ ngỡ là không còn đường đi nữa thì lại thấy trước mắt có rặng liễu xanh, khóm hoa thắm, gặp được một thôn làng.

Nhưng mà hoa cũng đã hết mùa rồi.

Hãy cứ đi về phía trước đi, làm khó nàng cũng là làm khó chính mình mà thôi.

Chẳng thà lui một bước, trời cao biển rộng.

Y mỉm cười, nhấc chân bước qua hành lang nơi bóng hoa và bóng nắng giao hòa với nhau, gió thổi phồng tay áo, tự do phóng khoáng, nhẹ nhàng, chẳng vướng bụi trần.

...

Diêu gia.

Diêu Văn Đạt tuổi đã cao, trời còn chưa sáng đã tỉnh ngủ, trằn trọc, không thể nào ngủ tiếp được.

Ông ta khoác áo lên người, cất cao giọng gọi tên lão bộc, lão bộc mãi không trả lời.

Ông ta đành phải tự mò mẫn ra sau tấm bình phong, châm đèn đọc sách.

Dưới ánh đèn dầu nhạt nhòa, ông ta đọc sách nửa canh giờ, trời cũng sáng dần.

"Trà."

Diên Văn Đạt đứng dậy, mở cửa phòng ra, nói.

Không ai trả lời.

"Nước!"

Vẫn không ai lên tiếng.

Diêu Văn Đạt nghèo khó, bao nhiêu năm nay cũng chỉ có mấy lão bộc hầu hạ bên người.

Ông ta nén giận, tự xuống bếp lấy nước rửa mặt.

Tuy nghèo khổ nửa đời người nhưng ông ta lại chưa từng phải động tay làm việc nhà bao giờ. Trước kia, lúc lão bà tử còn sống, chuyện gì cũng đến tay lão bà tử, lão bà tử thương ông ta, nói ông ta là người đọc sách, sợ tay ông ta bị thương, không cho ông ta làm gì cả. Sau này lão bà tử đi rồi, lại đến lượt lão bộc hầu hạ ông ta.

Ông ta lấy một chậu nước lạnh, cố gắng chịu đựng cái lạnh thấu xương, rửa mặt xong, ngồi bên cạnh bàn, chờ đồ ăn sáng. Hôm nay mà lão bộc dám để cho ông ta bị đói, ông ta sẽ đuổi lão bộc đi!

Sau nhiều lần thúc giục, lão bộc mới uể oải đáp lời, đặt một bát cơm cũ trước mặt ông ta đánh cạch một tiếng.

"Đây, ăn cái này ạ."

Diêu Văn Đạt cầm đũa chọc chọc mấy cái, một bát cơm vừa khô vừa cứng, chẳng có tí thức ăn nào, thế này thì làm sao mà nuốt nổi!

Ông ta còn chưa phàn nàn gì, lão bộc đã hừ một tiếng, "Quan nhân, giờ trong nhà không có gạo cũng chẳng có đồ ăn, đây dù sao cũng là do ta cố ý để dành cho ngài đấy, ngài ăn tạm đi vậy!"

Diêu Văn Đạt tức giận nói: "Hôm trước vừa mới phát bổng lộc, ta đã đưa hết cho ngươi rồi cơ mà, sao mà lại không có tiền mua gạo được?"

Lão bộc tựa vào cửa, lấy chiếc trâm ra ngoáy lỗ tai, "Có tiền mua nhưng có ai chịu bán đâu cơ chứ! Ngài hãm hại
trung lương, muốn Hoàng thượng xử tử Phó đại nhân, người bán gạo kia nghe nói ta là người hầu của Diêu gia còn nhổ nước bọt vào mặt ta! Muốn vay của người ta thì người trong ngõ có ai thèm nói chuyện với ta đâu, nói gì đến việc cho nhà chúng ta vay gạo!"

Nói xong, lão bộc trừng mắt nhìn Diêu Văn Đạt đầy vẻ u oán.

"Nếu ngài không kén chọn thì ta sẽ nhặt đám rau cải nát ngoài kia về, được cả mấy sọt to, có khi còn làm được mấy món nữa ấy chứ!"

Diêu Văn Đạt chán nản, cầm đũa lên lùa cơm.

Dùng bữa xong, ông ta ra ngoài, vừa tới cửa đã bị ném cải nát đầy người.

"Kẻ xấu ra kìa! Kẻ xấu ra kìa!" Đám người hét lên rào rào, lá cải nát rơi xuống người ông ta như mưa.

Mặt Diêu Văn Đạt xanh mét. Ông ta lúc nào cũng quạu cọ, ngang bướng, lên các lão cũng vẫn chẳng có tiền để mua nhà cao cửa rộng, hộ vệ đi theo ông ta cũng phải sống nghèo sống khổ, tìm mọi cách để được điều đi nơi khác, thà giữ cổng thành còn hơn đi theo ông ta.

Hôm qua đúng là ngày đầu tiên hộ vệ mới được điều tới đây làm việc. Hộ vệ mới không biết tính ông ta, bị ông ta chửi mắng một chặp, hôm nay không dám đứng trước cổng nhà, ra tận ngoài phố lớn chờ.

Diêu Văn Đạt run run, phủi hết rau cỏ trên vai xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

Đi được một đoạn, bỗng phía sau vang lên một tiếng bịch nặng nề tựa như có gì đó đổ trên mặt đất. Ngay sau đó, tiếng cười nhạo rộ lên.

Ông ta không thèm quan tâm.

"Lão gia..."

Nghe thấy tiếng rên rỉ của lão bộc, Diêu Văn Đạt sửng sốt, xoay người lại. Lão bộc nằm trên mặt đất trước cửa, mặt đầy vẻ đau đớn, miệng kêu ai ui liên tục.

Diêu Văn Đạt quay lại tới cạnh lão bộc, "Ngươi làm sao thế này?"

Lão bộc nhăn nhó nói: "Ta ra nhặt rau cải cho lão gia... lại bị vướng bậc cửa ngã một cái, ai da..."

Ông ta đau đớn đến mức mặt cũng méo xệch.

"Lão gia, có khi ta ngã gãy xương rồi, không dậy nổi, ngài kéo ta một cái với."

Điêu Văn Đạt bức bối, ai muốn ăn cải nát cơ chứ. Ông ta khom lưng định đỡ lão bộc dậy, kết quả là vừa cúi xuống một chút đã nghe thấy tiếng răng rắc rang lên, tuổi lớn rồi, xương cốt giòn, căn bản không cúi xuống được.

Lão bộc vẫn đang kêu than. Diêu Văn Đạt ngẩng đầu, nhìn quanh một lượt.

Những người xung quanh lập tức né tránh, Diêu đại nhân là kẻ xấu, thế thì người hầu nhà ông ta cũng là kẻ xấu, bọn họ còn lâu mới giúp kẻ xấu nhé!

Diêu Văn Đạt khẽ cắn răng, tập tễnh đi về phòng, lấy bạc vụn lão bộc giấu trong lu gạo, ra ngoài tìm phu xe. Phu xe nhận ra ông ta, lắc đầu quầy quậy.

Diêu Văn Đạt tức giận đến mức đầu sắp bốc khói đến nơi.

Lão bộc vẫn đang nằm giữa một đống rau cải nát, đau đớn rên rỉ. Diêu Văn Đạt định kéo ông ta lên, dìu ông ta về phòng.

Lão bộc đau tới mức chảy cả nước mắt, không chịu cho ông ta chạm vào, "Lão gia, ta gãy xương rồi! Không kéo thế được đâu!"

Diêu Văn Đạt bó tay không biết làm thế nào. Những người xung quanh bàn tán sôi nổi, có người mắng Diêu Văn Đạt: "Đáng đời, cẩu quan!"

Lão bộc đau tới mức nhe răng trợn mắt, nghe thấy câu này, mặt lập tức đanh lại, tức tối cãi: "Đại nhân nhà chúng ta là quan thanh liêm! Quan tốt!"

Những người xung quanh bĩu môi, không tin.

Lão bộc nằm trên mặt đất phân trần với bọn họ: "Đại nhân nhà chúng ta là quan tốt mà, thật đấy!"

Những nếp nhăn trên mặt Diêu Văn Đạt cũng hơi run run.

Lúc này, những người tới xem trò vui bỗng tách ra thành một con đường, một thanh niên tuấn tú mặc đạo bào cổ chéo màu nguyệt bạch bằng lụa Hàng Châu bước ra.

Người này có phong thái xuất chúng, những người đang chụm đầu ghé tai bàn tán vừa nhìn thấy đã im bặt. Thanh niên đi tới trước mặt Diêu Văn Đạt. Diêu Văn Đạt khẽ hừ một tiếng, mím môi không nói.

Phó Vân Chương không nhìn ông ta, nhìn về phía đám người, vẫy tay. Mấy tùy tùng mặc quần ống hẹp lập tức
đi tới, hợp sức khiêng lão bộc đã không thể nhúc nhích lên lên một chiếc xe thồ lừa kéo. Xe thồ ra khỏi ngõ nhỏ.

Diêu Văn Đạt mấp máy môi, nhìn lão bộc mướt mải mồ hôi, thở dài bất lực, cất bước theo sau.

Phó Vân Chương sai người đưa lão bộc tới y quán gần nhất. Thầy thuốc khám bệnh, nẹp xương, khai đơn thuốc cho lão bộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp