Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 166-4: Kết cục (năm) (4)


1 năm

trướctiếp

Dược đồng bốc thuốc đưa tới, Diêu Văn Đạt lấy bạc vụn ra trả, dược đồng nói Phó Vân Chương đã thanh toán cả rồi. Diêu Văn Đạt không nói gì.

Khám vết thương xong, tùy tùng đưa lão bộc về Diêu gia, khiêng lão bộc về phòng, đặt ngay ngắn lên giường. Lão bộc vô cùng cảm kích, cảm ơn mấy lần liền.

Diêu Văn Đạt lấy hết bạc vụn trong nhà ra, định trả cho Phó Vân Chương.

Lão bộc đi theo ông ta đã nhiều năm, tuy ngoài miệng ông ta không nói gì nhưng trong lòng đã coi lão bộc như người thân của mình. Hai ông già sống nương tựa lẫn nhau. Nếu không cứu chữa kịp thời, chân của lão bộc thật sự có thể sẽ gãy hẳn.

Phó Vân Chương bật cười, "Sao thầy phải khách sáo với con như thế làm gì?"

Diêu Văn Đạt lườm y một cái, "Ngươi vẫn còn gọi ta một tiếng thầy à? Ta còn buộc tội em ngươi trên triều đấy."

Phó Vân Chương mỉm cười nói: "Con biết thầy cũng rất yêu quý Vân ca nhi, nhất định thầy không định hại muội ấy."

Diêu Văn Đạt trầm mặc không nói.

Phó Vân Chương nói: "Thầy sợ chuyện này vỡ lở, không còn cách nào cứu vãn nổi nữa nên đã đứng ra phản đối việc này trước, tạo cho Vân ca nhi một đường lui. Vương các lão và những người khác không có bao nhiêu tình cảm với Vân ca nhi, thầy thì khác, thầy đã chứng kiến quá trình trưởng thành của muội ấy."

Thời tiết dần trở nên ấm áp, mấy cây cổ thụ trụi lủi trong vườn vẫn còn chưa nảy chồi xanh, cành khô trơ trọi. Ngồi đối diện một lúc lâu, Diêu Văn Đạt bỗng nhiên cầm một cuốn sách lên, ném nó về phía Phó Vân Chương.

"Đồ không ra gì! Chuyện lớn như thế làm sao các ngươi có thể che giấu như vậy được chứ?! Vân ca nhi là con gái, ngươi có biết con bé sẽ phải gánh chịu bao nhiêu hiểm nguy không?! Trong ngoài triều đình, có bao nhiêu người sẽ chĩa mũi dùi vào con bé, giễu cợt nó, bắt nạt nó. Con bé làm gì có ba đầu sáu tay, làm sao mà xử lý được đây?"

Diêu Văn Đạt càng nói càng tức giận, đứng dậy, tiếp tục lấy sách trên bàn ném Phó Vân Chương.

"Con bé là con gái, giờ thì làm quan cũng làm rồi, danh tiếng cũng có rồi, đáng lẽ ra phải để cho con bé rút lui an toàn, để con bé tiếp tục ở trong triều thì chẳng phải là đẩy nó vào hố lửa hay sao? Còn chẳng bằng để con bé vào cung làm quý phi, ít ra sau này còn có chốn dung thân."

Phó Vân Chương cứ ngồi đó không hề nhúc nhích, để yên cho Diêu Văn Đạt trút giận.

Một lúc lâu sau, mặt Phó Vân Chương vẫn không đổi sắc, Diêu Văn Đạt đánh mãi cũng mệt, chống tay vào hông thở hổn hển.

"Thầy ạ." Phó Vân Chương ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng thâm thúy.

"Vân ca nhi đã đi tới bước này rồi, cứ để muội ấy đi tiếp thôi. Đã có thể có một nữ tướng quân cân quắc không nhường tu mi, tại sao lại không thể có một nữ tuần phủ chứ?"

Diêu Văn Đạt vứt sách trong tay xuống, đấm nhẹ lên hông, chẳng nói lời nào.

Phó Vân Chương biết Diêu Văn Đạt nhiều năm, hiểu rõ tính cách của ông ta. Mấy ngày nay nếu không phải y vẫn
âm thầm khống chế tình thế thì đã có người xông vào Diêu gia làm ầm lên từ lâu rồi. Như thế, những người tới xem trò vui đương nhiên sẽ được hả giận nhưng lại không có lợi cho Anh tỷ nhi. Y khống chế dư luận nhưng không thể khống chế được tất cả mọi người tham gia dư luận.

Đã đến lúc làm rõ mọi chuyện. Cứ để như thế này, mọi chuyện có thể vượt ra ngoài sự khống chế của bọn họ bất cứ lúc nào.

Phó Vân Chương đứng dậy, rót một chén trà, đưa về phía Diêu Văn Đạt, khẽ nói: "Thầy à, nếu sư mẫu còn trên đời,
thầy có nghĩ sư mẫu sẽ ủng hộ Vân ca nhi không?"

Biểu cảm trên khuôn mặt Diêu Văn Đạt cứng đờ. Lão bà tử không được học hành, không hiểu lời hát và lời kịch trong kinh kịch, nhưng mà những câu chuyện quen thuộc như Hoa Mộc Lan, Dương gia tướng, bà ấy xem nhiều rồi cũng hiểu được.

Bà ấy thích Hoa Mộc Lan sao?

Diêu Văn Đạt không biết, lão bà tử chưa bao giờ nói với ông ta. Ông ta chỉ biết ngày nào lão bà tử cũng bận rộn từ sáng sớm đến tối muộn, việc đồng áng bà ấy cũng lo, việc nhà bà ấy cũng làm.

Ngày nào bà ấy cũng vất vả, ông ta cảm thấy áy náy, kéo tay lão bà tử hứa với bà ấy mình nhất định sẽ cho bà ấy một cuộc sống tốt đẹp. Lão bà tử cười nói, chỉ cần ông ta có chí tiến thủ, bà ấy không sợ vất vả. So với những chị em khác trong nhà suốt ngày phải lo lắng đủ điều, bà ấy đã sống hạnh phúc lắm rồi.

Có một lần, lão bà tử về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, đến khi về nhà lại than thở với ông ta.

"Làm đàn bà khổ quá! Giá mà tôi được làm đàn ông thì tốt."

Chỉ có một lần đó thôi.

Nếu lão bà tử còn sống trên đời... Tuy bà ấy chưa từng nói gì, nhưng Diêu Văn Đạt biết bà ấy nhất định sẽ ủng hộ Vân ca nhi.

Cả cuộc đời này, người khiến ông ta cảm thấy có lỗi nhất chính là lão bà tử. Diêu Văn Đạt ngồi trước bàn sách, nước mắt rơi lã chã.

...

Phạm trạch.

Các lão Phạm Duy Bình về đến nhà, cởi quan phục, nằm trên giường La Hán nghỉ ngơi, nha hoàn quỳ bên cạnh đấm chân cho ông ta.

Bỗng người hầu đi vào, "Các lão, lão phu nhân mời ngài sang bên đó nói chuyện."

Phạm Duy Bình ừ một tiếng, đứng dậy, tới chính viện nhưng lại không thấy mẹ mình là Triệu Thiện đâu cả.

Nha hoàn dẫn ông ta sang thư phòng, "Lão phu nhân đang vẽ tranh ạ."

Triệu Thiện vẽ rất đẹp, là nữ họa gia trong chốn khuê phòng nổi tiếng ở đất Hồ Quảng. Năm đó, sau khi lão gia nhà họ Phạm qua đời, mẹ góa con côi sống trong cảnh khốn khó, nhà chỉ có bốn bức tường, tiền để Phạm Duy Bình học hành, thi cử đều được đổi từ những bức tranh của mẹ mình. Ông ta biết ơn người mẹ đã sinh ra, nuôi dưỡng, dạy dỗ mình nên người nên rất có hiếu.

Trong thư phòng, Triệu Thiện đầu tóc bạc phơ đang đứng trước bàn sách, cầm một chiếc bút trong tay, đưa từng nét bút vẽ một bụi hoa lan.

Phạm Duy Bình không dám lên tiếng, đứng bên cạnh chờ đợi.

Triệu Thiện vẽ xong những nét cuối cùng, bình thản nói: "Mẹ đã sai người thu dọn hành lý, mấy ngày nữa mẹ sẽ
xuôi nam."

Phạm Duy Bình kinh ngạc, dò hỏi: "Mẹ, người định về quê ạ?"

Triệu Thiện lắc đầu, gác bút xuống, đi tới giá để bồn nước, rửa tay. Nha hoàn bên cạnh giúp bà lau khô tay một cách cẩn thận.

Tay bà được chăm sóc rất tốt, ngón tay thon dài mềm mại, móng tay đầy dặn. Tuy tuổi đã cao nhưng tinh thần của bà vẫn quắc thước như cũ, đôi mắt sáng ngời.

Triệu Thiện ngồi xuống chiếc ghế bành trước bàn sách, uống một ngụm trà, "Không, mẹ muốn đi Kinh Tương."

Phạm Duy Bình ngẩn người.

"Kinh Tương ạ?"

"Đúng thế. Mẹ nghe Uyển tỷ nhi bảo ở Kinh Tương có mở học đường, chuyên nhận con gái vào học, dạy kỹ năng, tài nghệ cho bọn họ, dạy dệt vải thêu thùa, dạy nuôi tằm, dạy tính toán sổ sách, dạy y thuật, dạy việc bếp núc... Mẹ có thể dạy hội họa cho mấy đứa trẻ đó."

Phạm Duy Bình nhíu mày, hiện giờ mẹ ông ta con cháu đầy đàn, đáng lẽ ra phải ở nhà dưỡng lão, vui vầy cùng con cháu mới phải. Ông ta biết mẹ mình thích vẽ tranh nhưng giờ ông ta đã là các lão rồi, mẹ ông ta không cần phải vất vả lo lắng việc trong nhà, muốn nhận đồ đệ thì có thể ở nhà dạy mấy học sinh nữ giống như trước đây là được rồi, sao lại nhất định phải đi Kinh Tương chứ?

Chỗ kia vừa nghèo nàn vừa rách nát, dân chúng thì dữ dằn, thô thiển. Phó Vân Anh đã thuyết phục lưu dân đầu
hàng, dựng thị trấn nhưng dù sao cũng mới chỉ là bước khởi đầu. Sao mẹ ông ta lại có thể đến một nơi như vậy chứ?

"Mẹ à, Uyển tỷ nhi và Cầm tỷ nhi thành hôn cả rồi, mẹ có thể nhận những học sinh nữ khác mà, đâu cần phải đi xa như thế."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp