Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 2 - Chương 19: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Ta nhất định phải bảo hộ hắn, cho dù dùng sinh mệnh của ta


...

trướctiếp

***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 2.19 Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Ta nhất định phải bảo hộ hắn, cho dù dùng sinh mệnh của ta


Tịch Đăng cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn đứng ở cửa, người trong phòng là Minamino và Morikawa.


Tuy rằng cùng Minamino tới, nhưng thiếu niên chỉ vội vàng liếc mắt Morikawa một cái, hai người liền đi vào bên trong tán gẫu, đem tất cả mọi người chắn ở ngoài cửa.


Tịch Đăng có ngưng thần lắng nghe, nhưng gian phòng hoàn toàn im ắng, phảng phất như không có người ở bên trong, thiếu niên đành từ bỏ.


Không biết qua bao lâu, cửa được đẩy ra từ bên trong. Minamino tươi cười từ bên trong đi ra, “Morikawa kun không cần tiễn.”


Morikawa đi ở phía sau hắn, như quân tử khiêm tốn, ôn hòa có lễ nói: “Khách tới, chủ nghênh, khách về, chủ tiễn.”


qingyufighting.wordpress.com


Minamino cười ha ha, hắn quay đầu đưa mắt nhìn Tịch Đăng còn đứng ở cửa. Tịch Đăng thấy bọn họ đi ra ngoài, liền hơi hơi cúi người.


“Chishima, ngươi và Morikawa là cố nhân gặp lại, hôm nay ta cho ngươi ở lại đây một ngày, sáng sớm ngày mai rồi hẳn trở về.”


Biểu tình của Tịch Đăng rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng thiếu niên rất nhanh chóng đem biểu tình kinh ngạc vừa rồi thu lại, thấp giọng ứng.


Minamino lại nói: “Suzuki san bên kia có người chăm sóc, ngươi không cần lo lắng.”


“Ân.”


Đợi sau khi Minamino rời đi, Tịch Đăng mới giương mắt nhìn về phía Morikawa

Đợi sau khi Minamino rời đi, Tịch Đăng mới giương mắt nhìn về phía Morikawa.


Morikawa nhìn phương hướng Minamino rời đi, vừa quay đầu, liền đối diện với tầm mắt Tịch Đăng.


Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi, vẫn là Tịch Đăng dời mắt đi trước.


“Chishima kun, mấy ngày không gặp, ngươi gầy đi không ít.” Thanh âm Morikawa trầm thấp mà ôn nhu, lúc hắn nói loại lời nói này không tạo cho người ta cảm giác khách sáo, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy đối phương thật sự đang quan tâm chính mình.


“Morikawa kun cũng vậy.”


Tịch Đăng hơi ngừng, mới đáp.


qingyufighting.wordpress.com


Sau đó, thiếu niên được mời đến gian phòng mới vừa rồi Morikawa và Minamino trò chuyện riêng. Morikawa đã sai người hầu thay trà mới.


Đợi cho đến khi hết thảy chuẩn bị thoả đáng, hắn mới nói: “Hiện tại Chishima kun nhất định rất muốn biết tình hình ở Chi Viên nhỉ.”


Morikawa quả nhiên là một người thông tuệ.


Tịch Đăng gật đầu.


Morikawa nhợt nhạt cười: "Tình hình cũng không tính là tốt, Aoki kun bệnh nặng một trận, bệnh đến mơ màng, sau khi tỉnh lại lại quên hơn phân nửa ký ức

Morikawa nhợt nhạt cười: “Tình hình cũng không tính là tốt, Aoki kun bệnh nặng một trận, bệnh đến mơ màng, sau khi tỉnh lại lại quên hơn phân nửa ký ức.”


Morikawa hơi hơi dừng, “Hiện giờ nhà Aoki đã không tồn tại. Aoki kun đem cửa tiệm bán trao tay ra ngoài, phần lớn người trong tiệm cũng tự mình chuộc thân.”


Tin tức này làm cho Tịch Đăng kinh ngạc hồi lâu, thiếu niên há miệng, nhất thời không biết nói gì.


Hồi lâu Tịch Đăng mới hỏi tới một người, “Vậy Kurihara kun thì sao?”


Morikawa hơi hơi rũ mắt xuống, tươi cười trên mặt dần dần rút đi.


Ngón tay Tịch Đăng đặt ở trên đùi run rẩy, bỗng nghe được thanh âm của Morikawa.


“Ở Hoa Khôi Chi Dạ, Kurihara kun… đã qua đời. Tiểu nam hài hầu hạ hắn là người đầu tiên phát hiện ra hắn, nghe nói là tự mình uống thuốc độc.”


Sắc mặt Tịch Đăng lập tức trắng bệch, nhãn thần lay động.


qingyufighting.wordpress.com


Một lúc sau, thiếu niên chậm rãi nhắm mắt lại.


“Tiểu Chishima, bảo trọng.”


Lúc ấy nhất cử nhất động của người kia đều sẽ khiến cho người ta sắc thụ hồn dữ*.


*Sắc thụ hồn dữ: Ý nói thấy cái đẹp lòng lại nhộn nhạo.


Nghệ kỹ dung mạo xán như xuân hoa* ấy nói ra câu nói kia, hiện tại nghĩ lại, hẳn là có thâm ý. Thì ra đối phương đang cáo biệt mình.


*Xán như xuân hoa: Xán: xán lạn, rực rỡ, ý chỉ sự gọn gàng diễm lệ ở vẻ bề ngoài, gương mặt, nụ cười xán lạn và tâm tình cũng xán lạn tựa như hoa mùa xuân dạt dào sức sống, rực rỡ sắc màu, xinh đẹp, diễm lệ.


*Xán như xuân hoa: Xán: xán lạn, rực rỡ, ý chỉ sự gọn gàng diễm lệ ở vẻ bề ngoài, gương mặt, nụ cười xán lạn và tâm tình cũng xán lạn tựa như hoa mùa xuân dạt dào sức sống, rực rỡ sắc màu, xinh đẹp, diễm lệ

Cái người mà hễ gặp ai đều sẽ thân thiết gọi tên đối phương vậy mà cứ như thế rời đi.


Thanh âm Morikawa như là từ chân trời truyền đến, “Người đi rất yên bình, hẳn là không chịu nhiều thống khổ.”


Tịch Đăng mở mắt ra, thiếu niên chậm chạp mà gật đầu, “Cảm ơn Morikawa kun đã nói cho ta biết những chuyện này.”


Ánh mắt Morikawa hiếm khi xuất hiện vẻ lo lắng, Tịch Đăng chỉ nhìn thoáng qua, rồi bỏ qua một bên.


qingyufighting.wordpress.com


Ban đêm ngủ lại, Tịch Đăng nằm trong chăn làm thế nào cũng không ngủ được, không biết khi nào, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng sáo Shakuhachi.


Tiếng nhạc kia linh hoạt kỳ ảo lại trong trẻo sạch sẽ, phảng phất có thể làm cho linh hồn trở nên an bình.


Đôi mắt Tịch Đăng đột nhiên đỏ, thiếu niên giơ tay che khuất hai mắt của mình.


Đôi mắt Tịch Đăng đột nhiên đỏ, thiếu niên giơ tay che khuất hai mắt của mình

***


Mấy ngày sau, Morikawa khởi hành trở về, Minamino đi tiễn hắn. Morikawa đứng ở bờ biển, trước khi rời đi xoay người nhìn Tịch Đăng thật sâu.


Suzuki dịch bước chân, hơi hơi ngăn trở tầm mắt Morikawa.


Minamino cười nhìn Suzuki, đợi Morikawa lên thuyền, hắn mới nói: “Suzuki san, thật nghịch ngợm.”


qingyufighting.wordpress.com


Suzuki cũng đáp trả hắn bằng một nụ cười ôn nhu, thanh âm cực thấp, thấp đến nỗi chỉ có hắn và Minamino mới có thể nghe rõ, “Chishima là của ta.”


Minamino quay đầu, nhìn con thuyền đã khởi hành. Dưới màn trời xanh thẳm, trời biển một màu, con thuyền đồng sắc chậm rãi chạy ra ngoài xa, ở trên mặt biển kéo ra một gợn sóng trắng xóa.


Sau khi Morikawa rời đi, Suzuki càng thêm bận rộn, hắn thường xuyên cùng Minamino tham dự yến hội, Tịch Đăng làm võ sĩ chỉ có thể đứng ở bên ngoài, cùng Kodai bọn họ ngốc cùng một chỗ

Sau khi Morikawa rời đi, Suzuki càng thêm bận rộn, hắn thường xuyên cùng Minamino tham dự yến hội, Tịch Đăng làm võ sĩ chỉ có thể đứng ở bên ngoài, cùng Kodai bọn họ ngốc cùng một chỗ.


Suzuki trở thành nhân vật Nagasaki không ai không biết, ngày thường đình viện nơi Suzuki ở thu được rất nhiều thiệp mời, hơn nữa chỉ mời một mình hắn.


Suzuki nhìn thấy những thiệp mời đó đều chỉ cười, rồi ném vào chậu than, cầm lấy Tachi của hắn đi ra ngoài.


qingyufighting.wordpress.com


Minamino cho Suzuki hai thanh tiểu đao mỏng như cánh ve, có thể dán vào da thịt. Ngày thường khi Suzuki ra ngoài, sẽ đem một thanh đao cột vào phía trong bao da ở cẳng chân, thanh còn lại dán ở trên cánh tay.


Minamino là một đại nhân vật, sao có thể không gặp ám sát. Lần đầu tiên Suzuki thực chiến, đối phương hoàn toàn xem hắn là người trong lòng của Minamino, ý đồ bắt cóc hắn uy hiếp Minamino. Suzuki từ cánh tay rút đao ra, lui về phía sau đâm một cái, lại xoay một vòng.


Minamino nhìn thấy biểu hiện của Suzuki, hoàn toàn kinh hỉ ngoài ý muốn. Hôm đó thưởng cho Suzuki rất nhiều tiền cùng với những bộ kimono xinh đẹp. Giá trị mỗi một bộ đều rất sang quý.


Suzuki lần đầu tiên giết người, ban đêm trốn vào trong ngực Tịch Đăng, thân thể hắn vẫn luôn run rẩy

Suzuki lần đầu tiên giết người, ban đêm trốn vào trong ngực Tịch Đăng, thân thể hắn vẫn luôn run rẩy.


“Chishima, ta ngửi được mùi máu tươi rất nồng nặc, tẩy thế nào cũng không sạch. Làm sao bây giờ?”


Tịch Đăng ôm chặt đối phương, thấp giọng an ủi, “Suzuki, không sao, không sao, bọn họ những người đó đều là người xấu, ngươi đã làm đúng.”


“Nhưng bọn họ có hài tử không? Hài tử của bọn họ cũng sẽ giống như chúng ta bị bán vào Chi Viên sao?”


“Sẽ không.”


qingyufighting.wordpress.com


Suzuki ngẩng đầu, ánh mắt yên tĩnh nhìn Tịch Đăng, “Chishima, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau, đúng không?”


“Ừ.” Tịch Đăng không chút do dự.


“Có Chishima, cái gì ta cũng không sợ.” Suzuki một lần nữa đem đầu dựa vào lồng ngực Tịch Đăng, đem lỗ tai đặt ở chỗ trái tim Tịch Đăng. Nghe tiếng tim đập vững vàng của đối phương, hắn phảng phất mới có thể an tĩnh trở lại. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều làm thế này.


Đêm đó bị bán vào Chi Viên, hắn vẫn luôn khóc

Đêm đó bị bán vào Chi Viên, hắn vẫn luôn khóc. Tay chân bị trói, vừa đói vừa lạnh. Người bên cạnh lại không khóc không nháo, còn nói với hắn: “Ngươi lạnh không? Nếu lạnh có thể dựa vào ta.”


Hắn nghe lời làm theo, nhưng là thân thể không khống chế tốt, không dựa vào bả vai đối phương, mà không cẩn thận ngã vào trong ngực đối phương, trong lúc vô ý nghe rõ tiếng tim đập của hắn.


Tiếng khóc của Suzuki đột nhiên dừng lại.


qingyufighting.wordpress.com


“Ngươi đừng khóc, yên tâm, sau này ta sẽ trở thành võ sĩ, giống như phụ thân của ta, sẽ đánh chạy hết tất cả những người xấu kia.”


Năm ấy Suzuki ba tuổi sửng sốt giây lát, hắn chớp chớp cặp mắt to tròn của mình, gương mặt còn treo nước mắt đột nhiên mê mang: “Sau khi đánh chạy thì sao?”


“Ách. Không biết.”


Suzuki bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện xưa mẫu thân từng kể cho hắn, biểu tình biến ảo, cuối cùng mới ném xuống một câu, “Vậy thì ta sẽ lấy thân báo đáp báo đáp ngươi.”


***

***


Suzuki nghĩ đến chuyện này liền nhịn không được cười ra tiếng, từ trong ngực đối phương ngẩng lên, “Chishima, ngươi còn nhớ lúc trước ta từng nói sẽ lấy thân báo đáp ngươi không?”


Suzuki cõi lòng đầy chờ mong hỏi, kết quả chỉ nhìn thấy một biểu tình mê mang.


Gương mặt Suzuki liền xụ xuống.


qingyufighting.wordpress.com


***

***


Thời gian không nhanh không chậm trôi qua.


Tịch Đăng không biết Morikawa bán hàng hoá gì cho Minamino, tóm lại cứ cách mấy ngày, Kodai đều sẽ dẫn bọn họ đến bờ biển lấy hàng.


Tịch Đăng cũng gặp được Minamino tướng quân, dáng dấp Minamino tướng quân và Minamino lớn lên không hề giống nhau. Hắn có một gương mặt thập phần nghiêm túc, thời điểm nhìn người khác cơ hồ làm người ta nói không ra lời. Thật khó cho Suzuki vẫn luôn cười.


qingyufighting.wordpress.com


Trước khi Minamino tướng quân đi, khó có được mà khen Suzuki một câu.


Minamino cũng kinh ngạc, hắn khoa trương nói: “Phụ thân đại nhân người còn chưa bao giờ khen ngợi ta.”


Minamino tướng quân hừ lạnh một tiếng, “Đó là do ngươi trước nay đều không có biểu hiện tốt.”


Minamino cười ha ha.


Minamino cười ha ha

***


Hôm sau Minamino tạm thời rời nhà, chỉ dẫn theo vài người, hắn không thông tri cho Suzuki bên này, vẫn là Minamino tướng quân bên kia phái người lại đây, nói Minamino tạm thời có việc, bảo Suzuki mấy ngày này cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt là được.


Suzuki không cần đi theo Minamino, vui vẻ vô cùng, hắn căn bản chẳng quan tâm Minamino đi đâu, cũng không luyện võ, thay đổi y phục bình thường, ăn ăn uống uống mà vượt qua ngày đầu tiên, ngày thứ hai. Ngày thứ ba Suzuki ngồi không yên, hắn bỗng nghĩ tới mình có một cái rương, liền lôi kéo Tịch Đăng đi qua.


Tịch Đăng phát hiện trong rương là một bộ kimono, khó hiểu mà nhìn Suzuki.


Suzuki lại cười thần bí, từ bên trong lấy ra kimono, phía dưới là tóc giả và một thanh Shakuhachi có dấu vết sửa chữa.


“Lần trước ta chỉ thấy được vài phút Chishima trang điểm thế này, lại trang điểm một lần cho ta xem đi.” Suzuki từ bên trong lại lấy ra một thanh Shakuhachi, “Đây là Shakuhachi Chishima ném gãy, ta cũng sửa rồi.”


Tịch Đăng tiếp nhận Shakuhachi từ trong tay đối phương, biểu tình có chút hoảng hốt, “Ngươi…… Vì sao lại sửa nó?”


“Tuy rằng nó là đồ vật Aoki đưa cho Chishima, nhưng Chishima rất thích thanh Shakuhachi này, bởi vì mẫu thân Chishima thổi Shakuhachi rất êm tai, không phải Chishima đã nói cho ta biết điều này sao.” Suzuki nói tới đây, đột nhiên a một tiếng, “Thôi chết, quên mua một thứ.”


“Thứ gì vậy?” Tịch Đăng hỏi.


Suzuki đứng lên, “Tạm thời bí mật, bây giờ ta đi ra ngoài, hy vọng lúc trở về Chishima có thể cho ta một kinh hỉ.” Suzuki cười đến đôi mắt cong thành một đường, không thấy mị hoặc, chỉ nhìn ra ngốc.


Hắn nói xong liền đi ra ngoài, Tịch Đăng chỉ kịp nói: “Trời sắp tối đen rồi, nhớ mang đèn lồng ra ngoài.”


Suzuki khom người xuống mang guốc gỗ, đưa lưng về phía Tịch Đăng phất phất tay.


“Biết rồi.” Ngữ khí vui vẻ, không biết đi làm gì.


 




Tịch Đăng nhìn Shakuhachi trong tay, lại nhìn nhìn kimono. Bộ kimono kia cực kỳ xinh đẹp, so với bộ thiếu niên mặc lần trước còn đẹp hơn, hoa văn độc đáo, chỗ vạt áo còn thêu hoa anh đào.


Hắn nghĩ nghĩ một chút, buông Shakuhachi trong tay xuống, cầm lấy kimono.


Tịch Đăng ngồi ở trước gương dựa theo hồi ức lúc Kurihara quân hoá trang cho hắn, tự mình hoá trang.


Thoa phấn, vẽ mi, tô mày, kẻ mắt, điểm môi đỏ.


Rồi đội tóc giả lên, cầm lấy Shakuhachi.


qingyufighting.wordpress.com


Lúc này, Tịch Đăng đột nhiên nghe thấy ngoài cửa hình như có dị thanh. Thiếu niên quay đầu lại, thanh âm kia không giống như Suzuki trở lại. Hắn suy nghĩ giây lát, đầu tiên thổi tắt nến, rồi mới đứng dậy đứng lên, đi tới cửa.


Đột nhiên bước chân thiếu niên dừng lại.


Hắn nghe được thanh âm thống khổ rên rỉ cùng với thanh âm tiếng đao từ da thịt rút ra.


Thanh âm kia rất quen thuộc, tựa hồ là của một trong những võ sĩ phụ trách bảo hộ Suzuki.


Thanh âm kia rất quen thuộc, tựa hồ là của một trong những võ sĩ phụ trách bảo hộ Suzuki

Tịch Đăng nắm chặt Shakuhachi trong tay. Có người muốn giết Suzuki.


Bởi vì giết không được Minamino, cho nên cố ý thừa dịp Minamino không ở đây tới đây trả thù.


Giết “người trong lòng” của Minamino, Minamino nhất định sẽ rất thống khổ.


qingyufighting.wordpress.com


Đầu ngón tay Tịch Đăng lập tức lạnh băng, thiếu niên do dự thật lâu, thanh âm bên ngoài vẫn tiếp tục, thiếu niên thậm chí có thể nghe rõ thanh âm đè thấp dò hỏi kia.


“Người ở đâu? Đã phân phó là nhất định phải chết.”


Tịch Đăng ngẩng đầu sờ soạng tóc giả trên đầu mình, ánh mắt dần dần biến thành kiên định. Thiếu niên nhanh chóng xoay người chạy vào bàn trang điểm, từ trên đài cầm một đồ vật, lại chạy đến trước cửa sổ, kéo ra.


 Thiếu niên nhanh chóng xoay người chạy vào bàn trang điểm, từ trên đài cầm một đồ vật, lại chạy đến trước cửa sổ, kéo ra

“Phiu~~~”


Pháo hoa năm màu đột nhiên nổ tung mỹ lệ ở bầu trời đêm.


“Không tốt, mật báo, người ở trong phòng.”


“Lúc cửa bị mở ra, Tịch Đăng còn đang đứng trước cửa sổ, thiếu niên nhìn pháo hoa nổ tung kia, lộ ra một nụ cười rất nhạt.


Suzuki, nhìn thấy cái này không cần quay trở lại.


qingyufighting.wordpress.com


“Suzuki san?”


Giọng nam trầm thấp vang lên.


Tịch Đăng quay đầu, tựa như hoảng sợ nói: “Các ngươi là ai?”


“Giết~~~”


"Giết~~~"

***


Suzuki cầm đèn lồng mang guốc gỗ, thanh âm “lộc cộc” “lộc cộc” rơi xuống phiến đá xanh, hắn đi qua một đường biển hoa, cánh hoa anh đào hồng nhạt bị thổi rơi nhẹ nhàng đáp ở trên đầu, trên vai hắn.


qingyufighting.wordpress.com


Hôm nay chính là sinh nhật Chishima, tên ngốc hồ đồ kia chẳng bao giờ nhớ, hắn cũng quên mua điểm tâm Chishima thích ăn nhất, nên đành vội vội vàng vàng chạy ra ngoài mua, thật may chủ quán chưa đóng cửa.


“Phiu~~~ Bùm~~~”


Thanh âm pháo hoa nổ tung.


Suzuki tò mò ngẩng đầu, nhìn pháo hoa đột nhiên bắn lên ở trên không trung phía xa, hắn nhẹ nhàng chớp mắt.


Suzuki tò mò ngẩng đầu, nhìn pháo hoa đột nhiên bắn lên ở trên không trung phía xa, hắn nhẹ nhàng chớp mắt

***


“Ta nhất định phải bảo hộ hắn, cho dù dùng chính sinh mệnh của ta.”


"

*********

*********


Trúc: Không đùa đâu. Đến đây là thúc thế giới thứ hai rồi đó. Muốn lật bàn ghê cơ  (╯‵□′)╯︵┻━┻


Huhu. Sao tui lại edit cái truyện ngược này. Không đọc trước mà đã đào hố nó khổ vậy đó  (╥ω╥)


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp