Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 3.4 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Đông lạnh… Đông cứng rồi!


...

trướctiếp

 


***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.4 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Đông lạnh… Đông cứng rồi!


Động tác Tịch Đăng lập tức dừng lại, trong lòng nhẩm tính nếu bây giờ mình rút chủy thủ, có bao nhiêu phần thắng.


“Nghĩ cái gì thế?”


Thanh chủy thủ kia đưa đến càng gần, xẹt qua cả tầng quần áo.


Tịch Đăng lập tức nói: “Đại ca, ngươi muốn cái gì?”


Người nọ hẳn rất cao, từ tư thế cầm chủy thủ và phương hướng thanh âm hắn truyền đến có thể nhận ra được điều này.


“Ha hả, đương nhiên là tiền.” Người nọ cười nhẹ một tiếng, “Tiền của ngươi để ở đâu?”


“Trong túi kia.”


Tịch Đăng vừa nói xong, bản thân đã bị đẩy một phen, sau đó bị đè ở trên người lạc đà. Lạc đà cảm nhận được cái gì, có chút bất an động động.


“Ngươi và lạc đà của ngươi đừng tùy tiện lộn xộn.”


qingyufighting.wordpress.com


Người nọ nói xong lời này, vươn tay sờ sờ vào trong túi, cuối cùng lấy ra một túi tiền. Hắn ước lượng, tựa hồ cũng không quá vừa lòng, “Chỉ có chừng này?”


Tịch Đăng ừ một tiếng, liền cảm giác được chủy thủ ở bên sườn biến mất. Nháy mắt tiếp theo, hắn đã bị mạnh mẽ lật lại, lập tức thấy rõ người bắt cóc chính mình.


Là một nam nhân rất trẻ tuổi, tầm khoảng hai mươi bốn, hai lăm, có lẽ bởi vì quanh năm vận tiêu, màu da có màu lúa mạch, đôi mắt sáng ngời.


“Trên người không có sao?”


Nam nhân tựa hồ không ngại cho Tịch Đăng thấy rõ mặt mình, điều này làm cho Tịch Đăng cảm thấy có phần nguy hiểm. Hoặc là đối phương rất cường đại, hoặc là đối phương muốn diệt khẩu. Bất luận loại nào, đều không phải tình huống hắn muốn nhìn thấy.


Tịch Đăng lắc đầu, lại bồi thêm một câu, “Không còn, buổi chiều đều đưa cho Thiết đại ca.”


“Nha, lấy lão Thiết áp ta?”


Nam nhân cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng, hắn cầm chủy thủ ở trên mặt Tịch Đăng vỗ vỗ vài cái, “Lão Thiết thu lưu các ngươi, phỏng chừng là coi trọng nữ nhân kia, ngươi tốt nhất giám sát chặt chẽ một chút, phải biết rằng thương đội chúng ta chạy mấy tháng, còn không có khai trai.”


Tịch Đăng trầm mặc mà nhìn nam nhân trước mặt, đối với động tác vũ nhục và ngôn ngữ hạ lưu của đối phương phảng phất giống như không có phản ứng.


Nam nhân thấy Tịch Đăng không nói lời nào, tựa hồ càng cảm thấy hứng thú. Hắn nhìn Tịch Đăng trùm kín mít. Buổi chiều khi thấy mấy người Tịch Đăng, liền phát hiện ba người hình như đều là người dị tộc. Đôi mắt xanh thẳm, là màu sắc của bầu trời mênh mông sâu thẳm. Hắn nghĩ vậy, bỗng trực tiếp đem khăn che mặt của Tịch Đăng kéo xuống.


qingyufighting.wordpress.com


Nam nhân tựa hồ bị dung mạo của Tịch Đăng làm hoảng sợ, ngẩn ra một chút, bất quá, rất nhanh liền phản ứng lại. Hắn lập tức cười lên tiếng, đương nhiên vẫn là đè thấp thanh âm.


“Nhìn dáng vẻ này, lão Thiết đây là nhặt được bảo vật rồi. Không đúng, là chúng ta đều nhặt được bảo vật. Bảo bối, nói cho ta biết, các ngươi không phải trải qua bão cát gì hết mà là chịu không nổi giết người sau đó không thể không chạy trốn phải không?”


Tịch Đăng mím môi, tay ở sau người hơi hơi động đậy. Một động tác rất nhỏ thế nhưng lại bị nam nhân trong nháy mắt bắt được. Hắn đặt chủy thủ lên trên cổ Tịch Đăng, một bàn tay khác vặn cánh tay Tịch Đăng, lông mày nhướng lên, vừa tà khí vừa ngang tàng “Chút võ công mèo cào này của ngươi, một chút cũng chẳng đáng nhìn. Bảo bối, trước ngươi nói cho ta biết, ngươi bình thường một đêm phải hầu hạ mấy khách nhân?”


Tịch Đăng hiểu được chính mình gặp phải cao thủ chân chính.


qingyufighting.wordpress.com


Từ lúc đối phương tiếp cận, một chút động tĩnh hắn cũng không nghe được. Người này gọi Thiết Học Bình là lão Thiết, nhìn dáng vẻ ở trong thương đội địa vị không thấp, thương đội bình thường luôn sẽ có một số người võ công cao cường, chuyên môn phụ trách hộ tống, chỉ sợ người này là như vậy.


Nam nhân thấy Tịch Đăng không nói lời nào, một bàn tay dứt khoát chế trụ hai tay Tịch Đăng, hung hăng vặn một cái, thấy người trước mặt bởi vì đau đớn mà nhíu mày, mới hơi hơi giảm nhẹ lực đạo.


“Nói chuyện!”


Tịch Đăng nhíu mi, “Nói cái gì?”


Nam nhân cười, hắn kề sát vào mặt Tịch Đăng, “Nói ngươi hầu hạ khách nhân như thế nào?”


Nháy mắt tiếp theo hắn liền né ra phía sau, vội vàng tránh đi cái chân Tịch Đăng đang đá tới. Tịch Đăng không rảnh lo cho cái cổ bị xẹt thương của mình, trở tay rút chủy thủ ra, hướng nam nhân đánh tới.


Nam nhân vốn chỉ nghĩ chọc đối phương một chút, không nghĩ tới làm người ta nóng nảy, hắn né tránh chủy thủ của đối phương đâm tới, vội la lên: “Ngươi này tiểu hài tử, gấp cái gì chứ, chẳng qua chỉ giỡn chơi với ngươi một chút mà thôi.”


Thấy đối phương mắt điếc tai ngơ, thế công càng ngày càng mãnh, thậm chí cánh tay chính mình còn bị cắt một đao, nam nhân cũng lập tức nổi nóng.


Nam nhân chế trụ cánh tay Tịch Đăng đâm tới, hung hăng gập lại, đánh rớt chủy thủ, tiếp đó đá xuống đùi phải Tịch Đăng. Sau khi đem người đè quỳ trên mặt đất, hắn thở hổn hển nói: “Ngươi cái tên tiểu hài tử này, hỏa khí cũng không nhỏ.”


Tịch Đăng hơi hơi híp mắt.


qingyufighting.wordpress.com


Nam nhân nhìn miệng vết thương trên cổ Tịch Đăng, may mắn vừa rồi hắn thu tay lại nhanh, chỉ để lại một miệng vết thương rất nhỏ. Hắn đem người bắt lại, lần thứ hai đè lên trên lạc đà.


Lạc đà hai lần bị đè, giật giật thân thể. Nếu đè ở trên người nó không phải Tịch Đăng mà nó quen thuộc, nó đã sớm đứng dậy.


“Tính tình rất hoang dã, ta thích. Chơi như vậy càng hăng hái.” Nam nhân cười vô lại, tay đột nhiên duỗi ra phía sau Tịch Đăng, mạnh mẽ nhéo xuống cái mông của đối phương, “Tiền ta tạm thời nhận làm thù lao, ta nhắc nhở ngươi một câu, giám sát chặt chẽ nữ nhân của ngươi, đúng rồi, ta là Nguyên Anh.”


Một người khi tự giới thiệu bản thân dùng “là” mà không phải “tên”, thông thường là người vô cùng tự tin.


Sau khi Nguyên Anh rời đi, Tịch Đăng chậm rãi đứng lên, đầu tiên sờ sờ đầu lạc đà trấn an, “Tiểu Bố, làm mi sợ rồi.”


Sau đó, hắn giơ tay sờ sờ cổ, miệng vết thương chảy chút máu, không quá nghiêm trọng.


***


Nguyên Anh lắc lư đi tới, trong tay ước lượng túi tiền. Túi tiền này hẳn là có thể đổi một bình rượu ngon để uống. Hắn câu môi cười, lúc tầm mắt nhìn phía xa, tươi cười chậm rãi thu lại.


“Lão Thiết à.” Hắn đi qua, trên mặt một lần nữa hiện lên tươi cười, thậm chí tươi cười so với phía trước càng sáng lạn.


qingyufighting.wordpress.com


Thiết Học Bình liếc nhìn túi tiền trong tay Nguyên Anh, “Ngươi cướp tiền của ba người kia?”


“Cướp cái gì chứ, là mượn.” Nguyên Anh nói, trên mặt tươi cười nhiều ít có điểm không biết xấu hổ, “Ta không phải không còn, không phải chỉ là mượn chút tiền thôi à.”


Thiết Học Bình cũng cười một cái, “Mượn tiền mà ngươi còn bị thương?”


Nguyên Anh quơ quơ cánh tay, “Không cẩn thận một chút mà thôi.”


“Xem biểu tình của ngươi, còn rất hưởng thụ.” Thiết Học Bình hừ một tiếng, “Đừng nháo đến quá mức nóng nảy.”


Nguyên Anh ứng, quay đầu đi về phía lều trại của mình.


Ánh mắt Thiết Học Bình chuyển lạnh, cái tên gia hỏa thích đi cửa sau lại không chịu quản chế này, nếu không phải võ công cao cường, hắn đã sớm đem hắn ta đuổi đi.


***


Phách Nguyệt đợi hồi lâu, mới nhìn thấy Tịch Đăng trở về. Nàng vội vàng đến đón, “Đệ đệ, tại sao ngươi lại đi ra ngoài lâu như vậy?”


Tịch Đăng đem đồ vật đưa cho Phách Nguyệt, không quản xưng hô của Phách Nguyệt, “Không có việc gì, ngươi ăn trước ít gì đi, ta đi thay thuốc cho tên kia.”


Khổng Tước đang nhắm mắt, lúc Tịch Đăng đi đến, lông mi hắn giật giật, chậm rãi mở.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt cắn một ngụm bánh bao, đột nhiên nghĩ đến bọn họ phải thay thuốc, phải cởi sạch y phục. Mặt nàng đỏ lên, vội vàng nói: “Ta đi ra ngoài ăn.”


Tịch Đăng quay đầu lại dặn dò Phách Nguyệt, “Đừng đi xa, ở bên ngoài lều, có việc kêu ta.”


Phách Nguyệt đáp ứng, rồi lập tức đi ra ngoài.


Tịch Đăng duỗi tay cởi y phục của Khổng Tước, lần này lại bị ngăn cản.


Tịch Đăng nhìn cánh tay Khổng Tước đang bắt lấy chính mình, không mở miệng.


Khổng Tước bị Tịch Đăng nhìn một hồi, mới chậm rì rì buông tay ra, biểu tình tựa hồ có chút ủy khuất.


Tịch Đăng thấy hắn buông tay, tiếp tục cởi, đổi thuốc xong, lại đem bánh bao nhét vào trong tay hắn, “Tự mình ăn.”


Khổng Tước nhìn đồ ăn trong tay, nửa ngày không nhúc nhích. Tịch Đăng mắt lạnh nhìn hắn, “Không ăn?”


Khổng Tước không nói lời nào cũng bất động, chỉ ngơ ngác mà nhìn Tịch Đăng.


qingyufighting.wordpress.com


Sau khi Phách Nguyệt ăn xong, đứng ở bên ngoài một lát, đoán chừng đã thay thuốc xong, nàng mới lần nữa đi vào.


Lúc vừa đi vào nàng liền cười lên tiếng, nàng chưa từng thấy sắc mặt Tịch Đăng kém như vậy bao giờ.


Phách Nguyệt nở nụ cười ngay lập tức liền vội vã che kín miệng, đi qua, nhìn thấy Tịch Đăng đang đút Khổng Tước ăn cái gì, thở dài nói: “Tịch Đăng, ngươi nói hắn có thể tốt lên hay không? Cũng không thể luôn ngốc như vậy được, còn nữa, chúng ta có thể chiếu cố hắn cả đời sao?”


Động tác Tịch Đăng hơi dừng, Khổng Tước bởi vì động tác của Tịch Đăng, cũng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Tịch Đăng, lại nhìn Phách Nguyệt.


Phách Nguyệt nhìn gương mặt kia của Khổng Tước, cảm khái thiên thần tạo người thật bất công, nàng vươn tay hướng đầu Khổng Tước, kết quả nửa đường đã bị ngăn cản.


Đỉnh mày Tịch Đăng hơi nhíu, ngữ khí có chút không vui: “Một nữ hài tử như ngươi tùy tiện sờ đầu nam nhân, sau này còn muốn lấy chồng không?”


Phách Nguyệt hừ một tiếng, trên gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp hiện lên khinh thường, “Vì sao phải lấy chồng? Mẫu thân cũng không lấy chồng a. Ta sẽ không lập gia đình, còn có, dựa vào cái gì nam nhân liền có thể tam thê tứ thiếp, nếu ta có tiền, ta sẽ mua bốn nam tử giống như Khổng Tước vậy, cả ngày hầu hạ ta.”


Tịch Đăng quay đầu sang chỗ khác, “Vậy ngươi nỗ lực kiếm tiền đi.”


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt ôm lấy cánh tay Tịch Đăng, làm nũng nói: “Đệ đệ, ngươi không thể đối xử với tỷ tỷ ngươi như vậy, ngươi phải ngoan, phải nghe lời.”


Tịch Đăng quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười với Phách Nguyệt. Nụ cười kia trực tiếp làm Phách Nguyệt sững sờ ở tại chỗ.


“Ngu ngốc.”


Tịch Đăng há mồm phun ra hai chữ.


Phách Nguyệt còn chưa kịp biến sắc, liền nghe được một thanh âm khác.


“Ngu ngốc?”


Đây là thanh âm của Khổng Tước.


Phách Nguyệt buông cánh tay đang ôm tay Tịch Đăng ra, lại trừng mắt nhìn Khổng Tước một cái, “Ngươi tên ngốc này cũng cùng hắn khi dễ ta, các ngươi cứ ngốc tại một chỗ đi, ta đi ngủ.”


Khổng Tước vô tội mà chớp chớp mắt.


***


Nửa đêm, Tịch Đăng bị đẩy tỉnh.


Hắn nhìn khuôn mặt trước mặt, còn có chút mơ hồ. Khổng Tước ngồi ở bên cạnh hắn, thấy Tịch Đăng tỉnh lại, trên mặt rõ ràng rất vui vẻ.


Hắn duỗi tay chỉ chỉ nửa người dưới của mình, lại nhíu nhíu mày.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng ngồi dậy, vỗ vỗ trán, bởi vì bận tâm Phách Nguyệt đang ngủ ở bên cạnh, thanh âm của hắn thả ra rất thấp, “Làm sao vậy?”


Khổng Tước lại chỉ chỉ nửa người dưới của mình, thấy Tịch Đăng còn không hiểu, lập tức liền nóng nảy, hắn nắm lấy tay Tịch Đăng đặt lên nơi đó, trong miệng còn gọi: “Tiểu Tiểu.”


Tịch Đăng đột nhiên rút tay lại, tức giận trừng mắt nhìn Khổng Tước trước mặt, “Ta mang ngươi đi.”


Gia hỏa này trước khi đi ngũ rõ ràng đã dẫn hắn đi rồi mà.


Tịch Đăng đứng lên, đỡ Khổng Tước đi ra ngoài. Bên ngoài nhiệt độ rất thấp. Tịch Đăng mang theo Khổng Tước vòng đến một địa phương hẻo lánh, động thủ cởi bỏ lưng quần Khổng Tước, kéo quần xuống…


Tịch Đăng quay đầu đi, đợi nửa ngày, lại chẳng nghe được thanh âm gì cả, hắn không khỏi quay đầu, liền nhìn thấy Khổng Tước vô cùng ủy khuất nói: “Đông lạnh…… Đông cứng rồi!”


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp