Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 3.5 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Không nhìn, không nhìn, chỉ nhìn Đăng Đăng


...

trướctiếp

***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.5 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Không nhìn, không nhìn, chỉ nhìn Đăng Đăng


Sắc mặt Tịch Đăng đột nhiên biến đổi, hắn nhìn nơi nào đó của Khổng Tước, ngữ khí mang vài phần không biết làm sao nói: “Tại sao lại bị đông lạnh?”


Khổng Tước nhìn qua giống như sắp khóc, “Ra…… Không được, đau.”


Tịch Đăng nhìn kỹ, mặt đen một nửa, hắn đối diện với gương mặt vô tội của Khổng Tước, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói nói cái gì, dừng một chút, “Ngươi sờ vài cái, thử xem.”


Khổng Tước nghe lời làm theo, không bao lâu, hắn liền uốn éo dựa vào vai Tịch Đăng, thút tha thút thít, nức nở nói: “Đông cứng, đông cứng, đông cứng……”


Tịch Đăng nhắm mắt.



Khổng Tước nằm trên thảm, đợi hồi lâu mới thấy Tịch Đăng trở về. Còn Tịch Đăng thì vẫn luôn nhíu mày ngửi tay, đi tới, kéo thảm ra nằm xuống. Hắn mới vừa nhắm mắt lại không bao lâu, lại mở ra, duỗi tay đem người đang dán cả thân thể vào mình đẩy ra, “Cút ngay.”


Khổng Tước bị hung, chớp chớp mắt, như là nghe không hiểu, lại dán qua, lúc Tịch Đăng lần thứ hai duỗi tay, không biết đụng tới miệng vết thương nào của Khổng Tước, hắn lập tức kêu một tiếng.


Tay Tịch Đăng lập tức dừng lại, cách đó không xa Phách Nguyệt trở mình, tựa hồ bị thanh âm ầm ĩ nên ngủ có chút không an ổn.


Khổng Tước xê dịch thân thể, lần thứ hai dán đi lên, đem đầu tựa vào vai Tịch Đăng, rồi nhắm hai mắt lại. Tịch Đăng nghiêng người sang bên cạnh, phía sau lưng liền bị một khuôn mặt dán vào. Hắn thở dài một hơi, cũng mặc kệ người phía sau, nhắm mắt lại ngủ.


Mỗi ngày đều phải gấp rút lên đường, vô luận là thân thể hay là tinh thần đều cảm thấy mỏi mệt.


qingyufighting.wordpress.com


Ngày hôm sau.


Tịch Đăng mới vừa đi ra khỏi lều, cái mông đã bị người bóp một phen. Thân thể Tịch Đăng cứng đờ, nhanh chóng tránh đi, quay đầu lại nhìn Nguyên Anh đang cười cà lơ phất phơ* với hắn.


*Cười cà lơ phất phơ: Cười dâm đãng, không đứng đắn.


Nguyên Anh mở tay, ra vẻ vô tội mà nói: “Dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm gì?”


Tịch Đăng trầm mặc liếc mắt nhìn đối phương rồi xoay người chuẩn bị đi. Nguyên Anh đi nhanh vài bước đuổi kịp, lúc đi ngang qua bên người Tịch Đăng, hắn hơi cúi đầu ở bên tai Tịch Đăng nói: “Bảo bối, ngươi đêm qua động tĩnh không nhỏ a.”


Nguyên Anh thấy được.


Tịch Đăng mặt vô biểu tình nghiêng đầu, né tránh hơi thở của đối phương phả vào tai hắn. Tịch Đăng đối với loại người này từ trước đến nay đều không có hứng thú. Nguyên Anh bị làm cho mất mặt cũng không giận, hi hi ha ha mà tránh ra.


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước hôm nay có chút giảm sốt.


Cả một ngày hôm qua Tịch Đăng bị dựa có điểm khó chịu, nên hắn để Khổng Tước ngồi ở phía sau, dùng tay ôm thắt lưng Tịch Đăng. Phách Nguyệt đứng ở bên lạc đà, vẫn không yên tâm mà dặn dò Khổng Tước: “Nhất định phải ôm chặt, đừng buông tay.”


Nàng sợ Khổng Tước nghe không hiểu, còn dùng động tác làm mẫu tư thế ôm. Khổng Tước nhìn Phách Nguyệt, thử tính làm theo, thắt lưng Tịch Đăng đột nhiên bị ôm quá chặt, nội tạng trong cơ thể bỗng chịu đè ép, thiếu chút nữa muốn ói ra. Phách Nguyệt vội vàng kêu: “Ngốc Tử, ngươi ôm chặt như vậy làm gì? Nới lỏng một chút!”


Phách Nguyệt đã được Tịch Đăng dặn dò, sợ Khổng Tước là nhân vật lớn nào đó, cũng bởi vậy nàng không kêu tên Khổng Tước, mà là dựa vào việc thần trí đối phương có chút mơ hồ, trêu chọc lấy cái danh hiệu “Ngốc Tử”.


Khổng Tước nghe Phách Nguyệt nói, có chút hoang mang. Tịch Đăng cúi đầu đem tay đối phương kéo ra, chỉ để tay hắn đặt ở sườn eo chính mình, lại nói với Phách Nguyệt: “Ngươi lên lạc đà đi, sắp xuất phát.”


Phách Nguyệt a một tiếng, nàng nháy mắt với Khổng Tước một cái, rồi chạy đến lạc đà Tiểu Bố bên cạnh.


Tịch Đăng kéo dây thừng, lạc đà liền đứng lên.


Khổng Tước bị động tác của lạc đà làm cho thân hình không vững, bởi vì sợ hãi lập tức liền ôm chặt Tịch Đăng, bất quá lần này hắn thông minh hơn, không ôm chặt như vậy nữa, bởi vậy Tịch Đăng cũng không quản hắn.


qingyufighting.wordpress.com


Bọn họ buổi chiều ngày thứ ba mới tìm được ốc đảo, Thiết Học Bình ra lệnh, hạ trại ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mốt lại xuất phát.


Người trong thương đội lập tức hưng phấn, sôi nổi tiến đến bên hồ lấy nước. Tịch Đăng đem túi nước rót đầy rồi trở lại lều, nhìn Phách Nguyệt đang chơi cùng Khổng Tước, hắn đi qua đi đem túi nước đưa tới.


“Buổi tối ta giúp ngươi múc nước, ngươi tắm rửa một cái đi.”


Thương đội này không có nữ nhân, chỉ sợ đại đa số mọi người đều nhìn ra Phách Nguyệt là nữ tử, hai ngày nay không ngừng có người dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Phách Nguyệt.


Phách Nguyệt tiếp nhận túi nước, vặn mở nút, uống một ngụm lớn.


Khổng Tước nhìn Phách Nguyệt, lại nhìn Tịch Đăng, thình lình cất tiếng: “Đăng Đăng, tắm.”


“Đăng Đăng?” Tịch Đăng quét Khổng Tước liếc mắt một cái.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt đột nhiên cười ra tiếng, lúc trước nàng vẫn luôn dạy Khổng Tước cách nói chuyện với người khác, đối phương đã có thể nhận thức chính mình và Tịch Đăng, nhưng không biết xưng hô. Nàng dạy Khổng Tước đọc tên chính mình và Tịch Đăng, nhưng Khổng Tước làm thế nào cũng không học được, nàng liền giảm mức độ, cho hắn học “Nguyệt Nguyệt” và “Đăng Đăng”.


Nàng xoay đầu đưa mắt nhìn Tịch Đăng, không sợ phiền phức nói: “Đăng Đăng, Ngốc Tử cũng muốn tắm rửa.”


Tịch Đăng lạnh lùng quét qua người Phách Nguyệt, ánh mắt kia lạnh đến nỗi Phách Nguyệt vội vàng cầm túi nước đứng dậy, vô tội nhìn bức màn bị gió cát nhiễm vàng.


qingyufighting.wordpress.com


Đêm đã khuya.


Tịch Đăng ngồi ở bên ngoài lều, bên cạnh hắn chính là Khổng Tước. Miệng vết thương của Khổng Tước qua nhiều ngày đã kết vảy, hắn muốn gãi gãi, nhưng sau khi bị Tịch Đăng đánh vào tay, thì đã an phận hơn rất nhiều.


Khổng Tước đầu xoay tới xoay lui, vặn vẹo uốn éo, phong cảnh sa mạc nhìn tới nhìn lui đều là như thế này, hắn có điểm nhàm chán, cho nên lại nhìn về phía Tịch Đăng bên cạnh.


Cho dù đối phương ở ban đêm, cũng trùm đến kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt.


Khổng Tước hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm của hắn còn có chút không rõ ràng lắm, mang theo sự ngờ nghệch, “Đăng Đăng.”


Tịch Đăng liếc mắt nhìn hắn, Khổng Tước bị ánh mắt của Tịch Đăng nhìn sợ tới mức co rụt lại. Sau một hồi, lại thử tới gần đối phương, “Ngứa, tắm rửa.”


Tịch Đăng nói: “Mấy ngày nữa đi.”


Mấy ngày nữa có thể đến một thành trấn gần nhất, nghe ý của Thiết Học Bình, hẳn là sẽ ở nơi đó dừng lại nửa ngày. Khổng Tước hiện tại trên người có vết thương, cũng không thích hợp chạm vào nước lạnh, lần trước là bởi vì thật sự quá thối.


Khổng Tước tựa như một con chó bự, sau khi bị Tịch Đăng cự tuyệt, lỗ tai liền gục xuống.


qingyufighting.wordpress.com


Một lát sau, Phách Nguyệt từ trong lều đi ra, trong tay bưng bồn nước, nàng thả tóc so với ngày thường nhìn qua càng xinh đẹp. Lập tức ánh mắt Khổng Tước liền bay qua, bất quá hắn chưa nhìn được mấy lần, mặt đã bị xoay trở về.


Tịch Đăng sắc mặt không vui, “Nhìn cái gì?”


Khổng Tước nói lắp: “Nhìn Nguyệt…… Nguyệt.”


Tịch Đăng đôi mắt híp lại, ngón trỏ cùng ngón áp út hơi cong, làm tư thế móc câu, đe dọa nói: “Dám nhìn nữa sẽ móc mắt ngươi.”


Khổng Tước lập tức che đôi mắt lại, “Không…… Nhìn.”


“Thật thoải mái.” Phách Nguyệt đem nước đổ ra phía xa, “Các ngươi không muốn đi tắm rửa sao?”


Tịch Đăng đứng lên, Khổng Tước thấy Tịch Đăng đứng lên, cũng lập đứng lên, bởi vì miệng vết thương trên chân, thân thể hắn còn lung lay.


Tịch Đăng nói: “Ta đi. Ngươi coi chừng hắn, đừng làm cho hắn đi loạn, đồng dạng, ngươi cũng đừng đi loạn.”


Khổng Tước muốn đi theo, Phách Nguyệt một phen kéo lấy hắn, “Đi đâu? Trở về đi.”


***


Lúc này đêm đã khuya, đa phần mọi người đều đã lâm vào giấc ngủ.


Tịch Đăng đứng ở bên hồ, nhìn phụ cận, liền bắt đầu cởi khăn vải ở trên đầu, rồi cởi quần áo.


Dưới ánh trăng, tóc đen dài đến eo nhẹ nhàng buông thỏng sau lưng thiếu niên, làm cho thắt lưng vốn đã hẹp gầy càng nổi bật thêm vài phần linh hoạt, uyển chuyển. Tịch Đăng không ý thức được chính mình đã tạo nên mỹ cảnh, hắn mím môi, bước vào trong hồ.


Nước lạnh băng lập tức tràn tới.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng tiến vào trong nước, trong đầu một hình ảnh bỗng hiện lên thoáng qua, hình ảnh kia tựa hồ giống như đã từng quen biết, xuất hiện qua ở nơi nào đó…… Không đúng, Tịch Đăng đột nhiên lắc đầu, chẳng lẽ là ký ức ký thác xảy ra vấn đề?


Không đợi Tịch Đăng hiểu rõ vấn đề này, hắn liền nghe được động tĩnh. Có người cũng vào nước.


Tịch Đăng lập tức trồi lên mặt nước, sờ bọt nước trên mặt, động tác vốn dĩ đang cảnh giác nhưng khi nhìn thấy người tới, lập tức liền hạ xuống.


Khổng Tước trực tiếp nhảy vào nước, hắn nhìn thấy Tịch Đăng, trên mặt ngập tràn vui vẻ, “Cùng nhau, Đăng Đăng.”


Tịch Đăng nhìn hắn không cởi y phục đã nhảy vào hồ nước, tức khắc đen mặt.


***


Lúc Phách Nguyệt không thấy Khổng Tước, đang ở trong lều thấp thỏm, thì Tịch Đăng đã trở lại. Tịch Đăng một tay vén lên tấm màn, nói với Phách Nguyệt ở bên trong: “Y phục của hắn ướt đẫm, bây giờ ta đem y phục của hắn treo trên cây, chắc là ngày mai mới có thể khô.”


Phách Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, nàng và Tịch Đăng đều có hành lý, nhưng Khổng Tước không có, y phục ướt, nên hiện tại cũng không mặc gì?


“Đăng Đăng, lạnh.”


Thanh âm tiếp theo của Khổng Tước hoàn toàn xác minh ý nghĩ của Phách Nguyệt. Mặt nàng đỏ lên, “Vậy phải làm sao bây giờ?”


Tịch Đăng miễn cưỡng đưa cho Khổng Tước một bộ của mình, cái chân dài của Khổng Tước mặc quần của Tịch Đăng nhìn chẳng ra làm sao, đến nỗi nửa người trên chỉ có thể dùng thảm bao lại.


Phách Nguyệt dù sao cũng nữ nhân, một mình lui vào một góc đi ngủ. Còn Tịch Đăng và Khổng Tước nằm ở góc khác, dùng bản thân ngăn Khổng Tước, canh phòng nghiêm ngặt đối phương buổi tối lăn đến Phách Nguyệt bên kia.


Khổng Tước tắm nước lạnh, lại mặc ít y phục hơn so với ngày thường, lạnh vô cùng. Hắn liền duỗi tay ôm Tịch Đăng. Tịch Đăng vừa muốn kéo ra hắn, hắn liền lập tức đáng thương mà kêu lạnh.


Tại sao cảm giác Ngốc Tử này một chút cũng không ngốc vậy?


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước ôm Tịch Đăng vẫn cảm thấy lạnh, đầu hắn cọ cọ khắp nơi, Tịch Đăng bị hắn cọ ngủ mãi không được, liền đánh xuống đầu hắn một cái, “Động cái gì?”


Khổng Tước ồn ào đem đầu nâng lên, nhìn chằm chằm Tịch Đăng, “Muốn nóng.”


Hắn tạm dừng, tựa hồ suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, mới bồi thêm một câu, “Giống ngày hôm qua, đông cứng, Đăng Đăng làm.”


Tịch Đăng nghe xong lời này, lập tức trừng mắt nhìn Khổng Tước. Sau đó hắn xoay người, dùng đưa lưng về phía Khổng Tước. Khổng Tước tựa hồ cũng cảm giác được chính mình chọc đối phương không vui, trên mặt hiện lên do dự, nhưng tính sợ lạnh vẫn chiến thắng hết thảy. Hắn xê dịch, từ phía sau ôm lấy Tịch Đăng.


Lúc này, Phách Nguyệt cũng có một cuộc đại chiến trong mơ.


Ô ô ô, mỗi ngày đều cảm thấy đệ đệ của mình bị một người nam nhân đoạt đi rồi.


***


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước tắm nước lạnh ngày hôm sau lần thứ hai nóng lên, khi ngồi lạc đà lại một lần ngồi ở phía trước, vô lực mà dựa vào Tịch Đăng.


Nguyên Anh ngồi lạc đà đi qua bên cạnh bọn họ, cười liếc liếc mắt một cái, “Đêm qua chơi đùa phát sốt?” Hắn nói xong câu này, lại nói: “Ta không ngại ba người cùng nhau.”


Tịch Đăng đem khuôn mặt Khổng Tước đang cố ngoái nhìn Nguyên Anh vặn trở về, ngữ khí lãnh đạm, “Nhìn cái gì mà nhìn.”


Hai lần Khổng Tước bởi vì nhìn người khác đều bị giáo huấn, ngập ngừng nói: “Không nhìn, không nhìn. Chỉ nhìn Đăng Đăng.”


Ngốc Tử này.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp