Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 352: Tiếng kêu gọi


2 năm

trướctiếp

- Ca Ca, từ hôm nay chúng ta ở đây sao?

Thiên Nhi ôm cánh tay Hướng Thiên lắc lắc hỏi.

- Uh, nơi đây sẽ là nhà mới của chúng ta.

Thiên Nhi phùng má nhìn quanh, thấy căn nhà này hơi cũ và vẫn chưa được dọn dẹp nên không thích.

- Được rồi, để ca ca dọn dẹp.

Hướng Thiên xoa đầu nàng rồi bắt tay vào dọn dẹp.

Sau hai ngày, ngôi nhà này được Gia Gia hắn mua lại sau khi xem xét cẩn thận. Nơi đây cũng là một thôn nhỏ ngoài thành Hương Sơn, có điều lần này cách thành Hương Sơn không xa chỉ cần đi một canh giờ.

Đám người Tôn Như đã rời đi từ sáng sớm ngày thứ hai để trở về trường học, khi đi bọn họ có vẻ rất gấp gáp. Nhìn như đang bị đuổi chạy vậy, hắn hỏi gia gia thì được biết là đám Sào Quỷ xuất hiện ngoại thành lẫn trong thành Hương Sơn, thế nên phải gấp gáp lên đường.

Trước khi đi, Tôn Như chỉ bảo hắn là nàng đã nhắn người ở học viện chú ý đến hắn. Chỉ cần hắn năng lực không quá tệ thì sẽ được nhận vào học viện.

Bận bịu một ngày dọn dẹp y viện mới, đến lúc nghỉ tay thì trời đã tối đen. Hướng Thiên nhìn ra cửa phát hiện Gia Gia hắn chưa về. Gia Gia hắn từ sáng sớm bảo là đi xem xét tình hình xung quanh.

Sau khi tắm rửa xong thì gia gai hắn cũng trở lại. Nghe lão nói, thôn này địa hình tốt, sông núi đều ở thế long hổ. Hắn không hiểu thế long hổ là gì nhưng có một điều khiến gia gia hắn lo lắng là bên trái thôn có một nghĩa trang lớn, nó lại cách căn nhà mới của bọn hắn không xa. Điều này khá là không tốt nhưng không ảnh hưởng gì nhiều.

….

Phòng Hướng Thiên,

Ánh trăng một đỏ một trắng chiếu vào đầu giường hắn. Hai mắt Hướng Thiên nhắm nghiền, hơi thở đều đặn đang lâm vào ngủ say.

Đúng lúc này, bầu trời bên ngoài cửa sổ mây đen kéo đến, nhanh chóng che đi hai mặt trăng trên bầu trời. Mưa không xuất hiện nhưng gió lại nổi lên. Bầu trời bắt đầu xuất hiện ánh sáng chớp giật.

- Ầm, Ầm, Ầm..

Kèm theo ánh sáng chớp giật trong từng đám mây chính là những tiếng nổ lớn. Có điều nếu như có người chú ý sẽ phát hiện điều kỳ quái. Tiếng nổ và ánh sáng xuất hiện nhưng không thấy dấu hiệu của tia sét nào, ánh sáng chỉ liên tục chớp giật rồi biến mất, điều này rất trái tự nhiên.

- Xoẹt, Xoẹt

Lúc này, bầu trời đen bỗng có hai cột sáng cắt ngang, xe tan màn đêm. Một cột sáng màu trắng, một cái khác là màu đen nhưng dù trong bóng tối, mắt thường vẫn thấy rõ cột đen này.

- Ầm

Một tiếng nổ lớn khiến mọi người trong thôn giật mình, nhưng thấy trời đen, đoán là sấm sét nên cũng không ai chú ý.

Hướng Thiên thì vẫn ngủ như chết trong phòng như không có chuyện gì xảy ra.



- Tiểu tử, cứu ta…

Hướng Thiên giật mình ngồi dậy, dụi dụi hai mắt nhìn quanh phòng.

- Giọng nói vừa rồi là sao? Lẽ nào ta đang mơ.

Hắn nhìn quanh không phát hiện gì kỳ lạ thì nữa tỉnh nữa mơ lẩm bẩm. Sau đó nằm xuống tiếp tục ngủ.

- Tiểu tử, cứu ta..

Giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa, hắn giật mình mở bừng mắt lần nữa. Lần này hắn cảnh giác nhìn xung quanh phòng nhưng lại không phát hiện được điểm đặc biệt nào.

- Má nó, nửa đêm lại có giọng nói kỳ quái vang vọng gọi mình. Gặp ma sao?

Hướng Thiên nhíu chặt lông mày, buồn bực nằm xuống nhắm mắt lẩm bẩm. Hắn trong lòng hơi run, nữa đếm lại liên tục có người gọi mình, cảm thấy rờn rợn.

Nằm một lúc lâu, cũng không nghe thấy giọng nói đó nữa. Hắn thở ra một hơi rồi chuẩn bị ngủ tiếp. Một ngày bận rộn dọn dẹp nhà cửa khiến cơ thể hắn mệt rả rời, bây giờ hai mí mắt như muốn sụp xuống, chỉ muốn ngủ.

- Tiểu tử, cứu ta…

Giọng nói khàn khàn vang lên lần nữa. Giọng nói lần này lại khàn khàn hơn, âm trầm hơn hai lần trước rất nhiều khiến da đầu hắn dựng đứng. Hướng Thiên ngồi bật dậy chửi ầm lên.

- Má nó, lại nữa, hù cũng lựa giờ chứ, đéo để người ta ngủ sao?

- Hệ thống, kiểm tra xem thân thể ta có vấn đề gì không?

- Ký chủ thân thể bình thường! Không có dấu diệu kỳ lạ.

Hướng Thiên thở dài, nghĩa là hắn không bị ám hay bị người thi phép. Hắn xuống giường, đi vào đôi dép, mặt vào chiếc áo khoác mỏng.

- Tiểu tử, cứu ta...

Đúng lúc này, giọng nói kia lại vang lên lần nữa. Lần này, Hướng Thiên lại nhận ra hướng của nó, chính là từ phía sau. Hắn nhíu mày, quay phắt đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tất cả hắn thấy chính là một màu đêm đen không trăng, ngay khi hắn đang do dự có muốn tìm kiếm nguồn gốc giọng nói hay không thì ánh trăng lại xuất hiện xua đi màn đêm.

- Đây chính là muốn ta đi tìm kiếm giọng nói kia nơi phát ra sao?

Hướng Thiên nhướng mày, sau đó dứt khoát rời khỏi phòng. Ngay khi quay lại thì trên vai hắn vác theo một cây cuốc. Phương hướng kia hắn không nhằm chính là khu nghĩa trang gia gia hắn nói đến. Hắn lại lấy cây đao và xuống ngọn đèn treo trong phòng mình.

- Hừ, dám làm phiền ta ngủ. Yêu ma hay quỷ quái gì thì ta cũng mốc các ngươi lên.

Hắn nghênh ngang trèo qua cửa sổ phòng, vác cuốc lên vài, dùng ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dẫn đường, nhầm hướng nghĩa tráng mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp