Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 116: Thê thảm vô cùng


...

trướctiếp

Trần Phàm thu hồi huyết kiếm, sắc mặt không biểu tình nhìn qua mấy tên này một lượt, hắn lạnh lùng nói một câu khiến cho đám người Lâm Hổ nghe xong không khỏi run lên cầm cập:

"Chưa hết đâu lũ cặn bã, vừa nãy là xuất khí giúp nàng ấy, bây giờ là xuất khí cho ta, lão tử đây bình sinh ghét nhất loại nam nhân chuyên ức hiếp con gái nhà lành".

Thân thể Trần Phàm chợt động thêm lần nữa, tựa như thiểm điện, lướt tới gần năm gã thanh niên trước mặt, chân khí vận chuyển, cánh tay vung lên tống ra một chưởng, đám người Lâm Hổ kinh hoàng hốt hoảng nhìn vào đối phương, ngươi đã độc ác như vậy rồi còn muốn cái gì nữa?

"Các ngươi xưa nay quen thói hà hiếp kẻ yếu, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần sau này bị kẻ khác hà hiếp lại đi".

Trần Phàm mặt không biểu tình nói, hắn trước cắt đi tiểu đệ của mấy gã thanh niên này, khiến cho chúng từ giờ trở đi không còn làm hại được nữ nhân nào nữa, sau lại vung tay đánh cho chúng tu vi sụt giảm, cũng không phải là hoàn toàn phế bỏ, bởi vì Trần Phàm còn muốn để cho mấy tên này trải nghiệm cảm giác bị chà đạp là thế nào.

Ở trong một thế giới cá lớn nuốt cá bé, đặc biệt lại là một thánh địa tông môn như Vạn Linh Tông, không có thực lực đồng nghĩ với cái chết, mà thực lực yếu thì đến chết cũng không bằng, chỉ có thể để cho người ta giày xéo thẳng tay, mạnh được yếu thua, có trách chỉ có thể trách ngươi quá mức yếu đuối.

"Dừng...mau dừng tay, ngươi có biết chúng ta là ai hay không?".

"Chúng ta là người của..."

Bụp!

"A..."

"Bọn ta sai rồi, cầu xin ngươi đừng có làm như vậy!".

"Trần sư đệ, à không phải, Trần sư huynh, chúng ta tin lời ngươi nói, Hoàng Viên Hạo cũng không phải là đối thủ của ngươi...A...xin đừng!".

Đám người Lâm Hổ ban đầu còn cứng miệng hô hào, chỉ một lúc sau bị đánh đã liền miệng mềm như bún.

Giờ phút này chúng mới đau khổ nhận ra, hóa ra tiểu tử này không hề khoác lác, hắn đúng là có thực lực để dẫm đạp đám đệ tử ngoại môn như bọn họ, trong lòng không khỏi hối hận, hôm nay sao lại xui xẻo trêu chọc vào tên sát tinh biến thái này.

Chỉ có điều bọn chúng hối hận cũng vô dụng, bởi ngay từ đầu Trần Phàm đã không hề có ý định tha cho đám người này.

Trần Phàm liên chưởng xuất ra, chưởng ấn biến hóa, lúc thì là chưởng lúc hóa thành quyền, rồi sau quyền lại cước...đánh vào tên nào là tu vi bay màu tới đó, liên tiếp sụt giảm, chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục đưa chân khí của mình vào cơ thể của mấy gã thanh niên, cắt đứt một số đường kinh mạch của chúng, vậy là từ nay tu vi chỉ có thể dậm chân tại chỗ, trừ khi tìm được đan dược chữa trị kinh mạch bị thương tổn, bằng không thì cả đời cứ thế làm phế nhân, đám người Lâm Hổ tu vi bị suy sụp thảm hại, từ chân khí đỉnh phong tụt xuống chỉ còn là hư khí, cái cấp độ được cho là thấp kém nhất ở nơi này.

Giờ phút này năm gã đệ tử ngoại môn, lúc mới đó còn hung hăng càn rỡ, nay từng tên đều thê thảm vô cùng, khuôn mặt bầm dập như đầu heo, máu tươi chảy be bét, nằm trên mặt đất mà co quắp chân tay, có vẻ còn bị Trần Phàm đánh gãy đi rất nhiều đoạn xương trên người, đến cả Trần Thu Nguyệt hiện tại nhìn thấy chúng mà không khỏi nổi lòng thương hại.

"Còn không mau cút, hay để ta phế các ngươi hoàn toàn mới chịu đi?".

Trần Phàm lạnh lùng nói, nếu đây không phải là ở trong thánh địa tông môn mấy gã kia e là đã bị hắn róc thịt quăng cho chó ăn rồi.

Nhưng mà hình phạt dành cho chúng vậy cũng vô cùng thảm khốc, đúng là sống không bằng chết, mấy gã này xưa nay quen thói bắt nạt kẻ yếu, coi bộ cũng gây thù chuốc oán với không ít người, giờ chúng bị như vậy thì sau này e rằng cũng chẳng sống được bao lâu, sớm cũng bị những kẻ khác xé xác mà thôi.

"Vâng vâng...cút...chúng ta cút!".

Đám người Lâm Hổ giờ phút này đã quá kinh sợ Trần Phàm rồi, ánh mắt kia nhìn bọn họ tựa như tử thần, nếu còn không đi chỉ sợ cả đám sẽ bị lôi xuống địa ngục, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, năm gã thanh niên cố gắng lê lết thân thể tàn tạ của mình, tên nọ đỡ tên kia dìu nhau mà bước, bộ dáng thất tha thất thểu y như tương lai sau này của chúng vậy.

Thế nhưng dường như còn chưa phải là tất cả, khi cả đám đang thất thểu lê bước, đột nhiên từ phía sau vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng:

"Khoan đã!".

Thanh âm phi thường trầm đục, tựa như thái sơn thiết chùy, bổ mạnh vào linh hồn của đám người Lâm Hổ.

Cả đám không khỏi giật mình đứng khựng lại, chầm chậm quay đầu, cảm giác rờn rợn lại lan tỏa khắp toàn thân, tên gia hỏa này hóa ra vẫn chưa muốn buông tha cho bọn họ sao.

“Sư...sư huynh...không biết...còn có chuyện gì?”.

Lâm Hổ lắp bắp nói.

"Đem hết nhẫn trữ vật của các ngươi giao ra đây, nhanh còn kịp".

Trần Phàm vô cảm nhìn năm gã thanh niên trước mặt, hai ngón tay đưa lên ngoắc ngoắc, hắn đúng là suýt thì quên mất việc này, cái đám này dù sao cũng là đệ tử ngoại môn a, trên người nhất định sẽ có không ít tài phú, huống chi với loại người như chúng đây phần lớn đều là vơ vét từ các đệ tử khác, đối với thứ cặn bã như vậy Trần Phàm chưa từng có khái niệm nương tay, nhất định phải làm thịt thật sạch sẽ bọn này.

Đám người Lâm Hổ không còn cách nào khác, đành khổ sở lấy ra nhẫn trữ vật của mình giao cho Trần Phàm, trong lòng không khỏi có cảm giác đã rét vì tuyết lại càng lạnh vì sương.

"Chúng ta về thôi".

Vơ vét xong xuôi, Trần Phàm lúc này mới buông tha cho đám người Lâm Hổ, hắn sau đó quay sang nói với Trần Thu Nguyệt, nàng nhẹ gật đầu rồi cùng hắn rời khỏi Linh Trang Phong.

Dưới ánh trăng thanh, hai người cùng nhau sánh bước, mỗi bên trong lòng lại có suy nghĩ của riêng mình.

Dọc đường đi cả hai vẫn chưa ai nói chuyện, được một lát Trần Phàm mới cất tiếng mở lời, hắn khoát tay nói:

"Ta thấy muội từ nay nên cẩn thận thì hơn, tuy là mấy gã kia về sau sẽ không còn dám thò mặt ra nữa, nhưng những loại như thế trong Vạn Linh Tông này ai mà biết được còn có bao nhiêu người, tốt nhất là muội khỏi cần làm nhiệm vụ tông môn nữa làm gì, cứ ở trong phòng mình tu luyện đi, ta thấy tu vi của muội còn yếu đấy".

"Không làm nhiệm vụ? Vậy muội lấy đâu ra điểm cống hiến được?".

Trần Thu Nguyệt bẽn lẽn hỏi, hắn đây là đang quan tâm đến mình sao?

"Ý của ta là những nhiệm vụ kiểu như này, cũng đâu có được bao nhiêu điểm cống hiến đâu".

"Mọi người đều phải từ thấp trèo lên cao mà, sư huynh cứ yên tâm, lần sau muội nhất định cẩn thận, với lại..."

Trần Thu Nguyệt ánh mắt kiên quyết, nàng đang định nói đây là mình muốn kiếm điểm cho hắn, nhưng có lẽ lời này không nên nói ra thì hơn.

Trần Phàm nhìn thấy như vậy sao không biết của ý cô nàng này, hắn đột nhiên mỉm cười, nói:

"Trước đây nàng là tỷ tỷ của ta, bây giờ chuyển thành sư muội có quen hay không?".

"Ừm...lúc đầu có chút không quen, còn chưa thuận miệng lắm, nhưng giờ muội đã quen rồi, mà sao huynh lại hỏi như vậy?".

"Ta chỉ muốn nói với muội, nếu đã gọi ta một tiếng sư huynh, vậy sau này cứ dựa vào ta là được, ta biết muội làm nhiệm vụ là vì muốn tích điểm cống hiến cho ta, tấm lòng này sư huynh xin nhận".

"Muội..."

"Ý! đến Tân Ký Xá rồi kìa".

Hàn huyên một lúc cả hai đã vào đến chỗ ở của mình tự bao giờ không hay, lúc này tân sinh người thì tu luyện kẻ đóng cửa ngủ khì, Trần Phàm nói lời chào tạm biệt với Trần Thu Nguyệt rồi chuẩn bị mở cửa bước vào phòng, trải qua sự việc tối nay cả hắn và nàng đều thêm thấm thía cái nơi gọi là thánh địa tông môn này, quả nhiên nơi nào cũng luôn luôn tồn tại mặt trái của nó, càng tôn quý bao nhiêu thì tàn khốc càng lớn bấy nhiêu, hai người mới nhập tông không lâu, tốt đẹp thì chưa thấy đâu mà đã phải trải nghiệm không ít những điều thị phi nơi này rồi.

"Sư huynh".

Đúng lúc Trần Phàm mở cửa chuẩn bị vào phòng, đột nhiên từ phía sau Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng gọi hắn lại, chỉ thấy cô nàng này đang mím môi đứng đó, dường như có gì đó rất khó mở lời, được một lúc mới bắt đầu thỏ thẻ:

"Sự việc ngày hôm nay, muội..."

"Được rồi, ta biết, muội không cần phải khách sáo làm gì".

Trần Phàm khoát khoát tay, tựa hồ đã biết cô nàng này đang chuẩn bị nói gì, nhưng sau mà ngay sau đó...

Trần Thu Nguyệt thừa lúc hắn không có để ý, cả người bất ngờ bước đến sát trước mặt, nhẹ nhàng mà vội vã hôn lên má Trần Phàm một cái, sau đó quay đầu lập tức bỏ chạy như ma đuổi, tốc độ nhanh chưa từng có, mà trước khi biến mất sau cánh cửa vẫn không quên vương lại ba từ:

"Cám ơn huynh!".

Rồi nhanh như chớp đóng cửa phòng một cái đánh rầm, biệt tích tăm hơi, không còn bóng dáng.

Nếu có máy quay trong phòng Trần Thu Nguyệt có thể trông thấy nàng lúc này đang hổn hển thở dốc, thở lấy thở để, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, vừa rồi quả thực nàng đã dốc hết toàn bộ can đảm của mình mới dám làm ra hành động như vậy, ngày mai không biết còn đủ dũng khí để gặp mặt hắn nữa không đây.

Mà lúc này Trần Phàm đứng ở bên ngoài cũng không khỏi bật cười, đưa tay sờ nhẹ lên má, cô nàng này đúng thật là...sao càng ngày cứ càng trở nên dễ thương hơn như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp