Ăn No Mới Có Sức Yêu Đương

Chương 8: Chương 1-8


...

trướctiếp

— Em đã từng yêu anh — Tôi yêu em: đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa

Hay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng

Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em, yêu chân thành đầm thắm

Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em

(Thúy Toàn dịch)

—- Tôi yêu em | Alexandr Sergeevich Pushkin —-

Mạc Mạc nghĩ rằng thật may mắn khi yêu Tiểu Vũ.

Đó là độ tuổi đẹp nhất của Mạc Mạc – tuổi hai mươi, lúc nào cũng nở nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời. Ánh mắt cô luôn luôn tỏa sáng, gò má lúc nào cũng hồng hào. Tất cả những điều này đều là vì yêu Tiểu Vũ.

Mạc Mạc nhớ những lúc Tiểu Vũ dẫn cô đi ăn kem, đó là một quán kem nhỏ, bán kem ốc quế trắng rất ngọt. Kem ở đây không giống với những chỗ khác, có hương vị rất đặc biệt, mềm mịn và tinh khiết, từ từ tan ra trong miệng, đó là hương vị vani độc đáo. Hai người luôn chỉ mua một cây kem, Mạc Mạc cầm cây kem trên tay, anh cắn một miếng cô cắn một miếng. Dưới ánh nắng mặt trời của mùa hè, hai người ăn hết cả cây kem. Mạc Mạc luôn không cẩn thận để lại một chút kem trên khóe miệng, Tiểu Vũ sẽ cười và liếm hết, khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, hòa cùng bầu trời màu hồng phủ đầy những đám mây ngũ sắc.

Ăn kem xong, hai người sẽ đi dạo bên bờ biển, sóng biển rất yên ả, từng đợt sóng nối đuôi nhau vỗ vào bờ cát rồi lại từ từ rút xuống, sau đó lại tràn lên. Mạc Mạc sẽ nắm tay Tiểu Vũ, ngồi yên lặng suốt buổi chiều cho đến khi mặt trời khuất dần sau đường chân trời.

Mạc Mạc tựa đầu vào vai Tiểu Vũ, trong mắt cô chứa ánh mặt trời rạng rỡ cùng với hình bóng của Tiểu Vũ.

Mạc Mạc nhẹ nhàng nói: “Tiểu Vũ, em yêu anh. Chúng mình lại đi mua kem ăn đi.”

Trái tim cô tràn đầy ngọt ngào, phải ăn một cây kem vani mới có thể cân bằng sự ngọt ngào này. Nhưng thời gian sẽ không dừng lại ở một giây nào cả.

Bọn họ cùng nhau trải qua một mùa hè, Mạc Mạc phải rời xa Tiểu Vũ. Mùa đông năm nay rất lạ, không có mùa thu, mùa hè đã qua. Vào mỗi buổi sớm, gió biển thổi rất mạnh khiến mọi người lảo đảo muốn ngã.

Mẹ Tiểu Vũ gọi điện thoại cho Mạc Mạc, người phụ nữ thanh lịch nhẹ nhàng nói: “Tiểu Vũ muốn đi du học, cháu không nên làm chậm trễ nó.”

Mạc Mạc nói với Tiểu Vũ: “Anh đi ăn cùng em cây kem cuối cùng nhé. Nếu không sẽ rất lạnh.”

Bọn họ vẫn đang nắm tay, hương vị của kem cũng giống như trước, ngọt ngào và mềm mại, khi cắn một miếng lại giống như mùa hè trở lại.

Tiểu Vũ nói: “Mạc Mạc, sao tay của em lại lạnh thế, có thể ăn kem nữa không?”

Mạc Mạc nở nụ cười thê lương, cô tiếp tục liếm kem, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Sao lại không thể ăn, chúng mình hãy ăn hết cây kem cuối cùng này đi.”

Mùa hè đã trôi qua, Mạc Mạc biết cô không thể yêu Tiểu Vũ nữa. Đành phải quên anh, quên những lúc họ hôn nhau không thể tách rời, quên những lúc họ cùng nhau đi qua mỗi con đường, quên những lúc họ vai kề vai xem một bộ phim, quên những lúc Tiểu Vũ nói “Mạc Mạc, anh yêu em.”

Mạc Mạc nghĩ đây không phải là khó khăn. Không có cô, Tiểu Vũ sẽ tìm thấy một cô gái đáng yêu giống như cô, thậm chí là đáng yêu hơn cô.

Mạc Mạc nhìn ra biển nói, em yêu anh.

Mùa hè thứ hai đến, Mạc Mạc lại đi ăn kem, vẫn là kem vani, khi cắn một miếng không tự chủ được nheo mắt lại, ngọt ngào chạy thẳng đến trái tim. Mạc Mạc một mình cầm cây kem, giơ thật cao về phía mặt trời, nhìn cây kem tan ra từng chút một, mang đi phần tình yêu còn lại của mùa hè.

Em đã từng yêu anh, đó là một chuyện rất hạnh phúc.

— Mọi sự gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng —

Tôi nhớ rõ lúc ấy, mỗi tối tôi thường đi ăn mì thịt bò.

Dưới lầu cách khu nhà tôi chừng năm mươi mét có bày một quầy hàng nho nhỏ, ông chủ là một người đàn ông trung niên độc thân, chỉ bán mì thịt bò, một tô năm đồng.

Thịt bò nấu trong nồi đất được bưng ra, ngoài thịt còn có gân và da, ăn vào miệng liền tan ra, mềm dẻo đến bất ngờ. Đôi lúc trong tô còn thêm vài lá quế, lá cây đại hồi*, ở trên rải vài miếng ớt, vị cay nồng đậm, rất thích hợp để rắc lên trên cùng. Mì sợi được dùng là loại mỳ được làm bằng tay, ông chủ chụng qua hai lần nước, một lần nước trắng một lần nước dùng, để sợi mỳ dai hơn và ngon miệng hơn. Cuối cùng rắc một thìa ớt xay lên để tạo hương vị, nó đã trở thành liều thuốc cứu mạng cho tất cả những kẻ đói vào buổi tối khuya trên con đường này.

*Cây đại hồi (bát giác hồi hương): một loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và Đông Bắc Việt Nam.

Lúc đấy tôi vừa thất tình, mỗi đêm đều thức trắng không ngủ, khi mặt trăng đã di chuyển đến giữ trời, khi nước mắt chảy ướt cả khuôn mặt đã khô lại, tôi liền mang một chút tiền lẻ, lê dép xuống lầu ăn mì thịt bò.

Mì vừa bưng ra còn nóng hôi hổi đã nằm yên vị trong dạ dày tôi, mùi thịt bò thơm thơm còn đọng lại trong miệng. Có mấy thanh niên ngồi bàn bên cạnh cười nói ồn ào, trò chuyện pha trò làm cho một vài bạn nữ vui vẻ, tôi ngồi nghe một lát, thoáng chốc đã quên đi chuyện mình vừa chia tay người yêu.

Sau khi ăn xong, tôi đi dạo dọc đường, vừa đi vừa đếm sao, một vì sao, hai vì sao, lúc đếm tới một ngàn vì sao là có thể về nhà ngủ. Tôi mơ rất nhiều, trong mơ, hình như tôi vẫn còn đang thút thít khóc, cũng có lúc tôi không khóc nữa.

Thoắt cái đã qua một tháng, có hôm trời mưa, cửa hàng mì thịt bò không mở cửa, tôi cầm ô đứng trên con đường mù mịt đợi, đợi rất lâu, đợi mãi cũng không đợi được đến lúc quán mở cửa. Ngày thứ hai tôi chuyển nhà, cũng chưa từng về thăm lại nơi đó, nên cũng không còn dịp ăn lại tô mì thịt bò kia nữa.

Năm tháng vô tình, giật mình phát hiện thời gian đã trôi qua lâu rồi. Có một số người, một số chuyện, có thể nhớ mà cũng có thể quên. Vẫn tiếp tục yêu đương nhưng lý trí lại thắng tình cảm, bản thân không sẵn lòng nói rất yêu nhưng lại không bằng lòng nói không thương. Ngày nghỉ thì hai người ở nhà xem phim, thấy cả hai đều ngáp thì cùng nhau tắm rồi đi ngủ. Tôi cũng không còn cơ hội nhìn chằm chằm ánh trăng xem nó đã tới nơi nào của bầu trời, bạn trai tôi nằm bên cạnh khẽ ngáy, tôi cũng lặng lẽ ngủ theo. Ngủ sớm sẽ không ăn bữa khuya. Lúc tỉnh lại, tay anh luôn nắm tay tôi, tôi bình tĩnh rút ra, không dám để anh nắm lâu.

Tôi sợ một khi bị anh ấy nắm thành quen, khi buông tay, tôi chắn chắn sẽ vạn kiếp bất phục [muôn đời muôn kiếp không trở lại được].

Cuộc sống trôi qua không nhanh không chậm.

Một tối nọ, bỗng nhiên anh nói: “Em nhìn xem, ánh trăng hôm nay thật sáng tỏ, chúng ta đi tản bộ một lát đi.”

Anh nhẹ nhàng cầm tay tôi, dắt tôi đi bên lề con đường xe chạy, tôi ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, chợt nhớ đến lúc trước đi ăn mì thịt bò.

Tôi cười hì hì nói: “Từ khi sống chung với anh, em vẫn chưa đi ăn khuya lần nào, lúc đó ở dưới lầu nhà em có một tiệm mì thịt bò cực ngon.”

Anh bỗng nhiên ngẩn người, ngốc nghếch hỏi: “Mì thịt bò?”

Tôi gật đầu, thình lình anh nắm chặt tay tôi, trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào. Ánh trăng vẫn ở trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng chuyển động.

Buổi tối nằm trên giường, tôi ngủ sớm, mà anh lại nhẹ giọng nói: “Có một lần anh tự dưng đói bụng, chạy đến dưới lầu tìm đồ ăn, đi rất xa mà vẫn không có quán nào mở cửa. Sau đó thấy một nhà xép nho nhỏ trước mặt bán mì thịt bò. Anh ăn một tô, bàn bên cạnh có một cô gái tóc tai bù xù vừa khóc vừa ăn. Anh không dám nhìn cô ấy, mặc dù cô ấy khóc rất thê thảm nhưng lại ăn cực kỳ tốt. Khi đó công việc của anh gặp thất bại, anh nghĩ, cô gái kia khóc thương tâm như vậy, nhất định đã gặp chuyện rất tệ, vậy mà cô ấy còn có thể ăn hết một tô thì có chuyện gì lại không vượt qua được chứ?” Anh vừa kể vừa thiu thiu ngủ.

Tôi cũng gần như ngủ rồi, tôi không biết là tôi nghe anh kể trong mơ hay hiện tại, đêm đó hình như tôi không buông bàn tay đang nắm tay tôi ra.

Tất cả những cuộc gặp gỡ cứ ngỡ bình thường, hóa ra đều là trùng phùng. Tất cả những khó khăn tưởng chừng không vượt qua được, cuối cùng cũng sẽ trôi qua.

Như ánh trạng bên ngoài, luôn luôn chiếu sáng, luôn luôn hiện ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp