Đế Chế Đông Lào

Chương 147: Hàng Châu


...

trướctiếp

Hàng Châu là thành phố thủ công nghiệp lâu đời và nổi tiếng với lụa, kéo, quạt.... Tuy vẫn vô cùng nhộn nhịp nhưng hắn từng đi Quảng Đông, chứng kiến qua nhịp sống tươi mới, không khỏi cảm thấy chút tẻ nhạt. Suy nghĩ như vậy, không thể không phủ định, nơi này có vị trí chiến lược trong việc thông thương giữa phía Đông và phía Tây Trung Hoa, nên hắn lựa chọn nơi đây để bắt đầu cho chiến dịch Giang Nam lần này. Bắt đầu ăn dần ăn mòn Trung Hoa.

............

Trời còn khá sớm, hắn nhìn Triệu Lan nói:

“ Ngươi đi tìm một trang viên mua lại, tạm thời làm nơi dừng chân. Đợi Lê Huy trở lại, sẽ bắt đầu kiến tạo.”

“ Vâng.” Triệu Lan gật đầu đáp, sau đó rời đi.

.......

Còn một mình, hắn bắt đầu chậm rãi, dạo bước xung quang Tây Hồ, quả không hổ danh “thiên đường trên mặt đất”. Xung quanh được bao bọc bởi núi non, cùng rất nhiều chùa chiền, cổ kính.

Được một vòng, hắn đang định tìm một chỗ nghỉ ngơi, nghe ngóng chút chuyện, thì thấy phía trước, một đám đông vây xung quanh hai lão giả. Tò mò tiến lại. Cũng hỏi thăm qua biết được tình huống. Thì ra hai lão giả cũng không phải kẻ tầm thường, một người là Tri phủ Hàng Châu, một người là Kì thánh. Bỗng linh quanh hé lên. Hắn vời rời đi, khi lướt qua một cô gái, miệng lẩm bẩm:

“ Thiệt mẹ nó chứ. Đúng là rảnh rỗi quá ngồi xem. Hai kẻ đánh trông không khác kẻ đần.”

Bên cạnh, nghe hắn nói ra, Chu Mẫn quay lại, ánh mắt sắc lẹm. Hắn thấy vậy, cũng cười cười đáp.

Chu Mẫn càng nghĩ càng tức, nhất là khi thấy hắn cười cười, hăm hằm tiến đến đứng chặn trước hắn, quát

“ Ngươi vừa nói gì, nói lại cho ta?”

Mặc nàng nói, hắn chỉ khẽ nhíu mày, sau đó tính vòng qua.

Chu Mẫn thấy vậy, không kìm nén, lớn giọng:

“ Ngươi nói gì không dám nói lại ư. Hừ, đúng là đồ mắt chó, biết gia gia ta là ai không, độ Guoshou (nghĩa đen là Bàn tay Quốc gia), tốt nhất trong cả nước và xếp hạng 1. Hừ. Nếu không phải chiếu cố cho mọi người, gia gia cũng không thèm ngồi chơi ở đây. Vậy mà ngươi nói hắn đánh như kẻ đần.”

Chu Mẫn ồn ào cũng khiến mọi người xung quanh để ý lại, đặc biệt nghe qua, tất cả đều ánh mắt như nhìn qua kẻ ngu, đầu vạn vạn câu hỏi: tên thanh niên này ngông cuồng, không biết Chu đại sư ư? Chán sống rồi? Ngoài Chu lão còn có Lệ đại nhân, hắn muốn đắc tội cả hai ư?.....

Hai lão giả kia, thấy ồn ào cũng ngoảnh lên, Chu Thông nhẹ nói:

“ Mỗi người một quan điểm. Đừng làm phiền người khác.”

Chu Mẫn nghe vậy, không cam, đáp:

“ Nhưng gia gia....” còn chưa nói xong, bên kia Lệ Ngạc lắc đầu:

“ Tuổi trẻ khinh cuồng. Chu Mẫn đừng so đo.”

Nghe hai người nói xong, hắn cười mỉa, lắc đầu, nói:

“ Đánh ngu thì đáng ngu. Đừng giả bộ bề ngoài để lừa mọi người. Cái gì mà gọi là Kì Thánh. Nực cười.”

Vừa còn bình tĩnh, nhưng nghe hắn nói, tất cả sôi trào, kể cả người được gọi Chu đại nhân kia.. lúc sau, bình ổn, Chu Tông nở một nụ cười hiền hòa, nói:

“ Nếu huynh đệ nói vậy, thì cũng cần phải chứng minh ư. Đừng ăn không nói có, khiến mọi người chê cười. Nếu quả thật lão phu thua thì nhận thiên hạ anh hùng muôn nơi có, thẹn tài, xưng huynh đệ một câu đại ca. Còn huynh đệ thua thì có thể trước mắt mọi người, nói xin lỗi được chứ?”

Nghe Chu Thông nói xong, xung quanh nhất thời sôi trào:

“ Đại sư thật rộng lượng.”

“ Đúng. Đúng. Quả là Kì thánh không sai.”

“ Hâm mộ a.”

......

......

Chu Thông nghe cũng vô cùng hưởng thụ, trong bụng mừng thầm. Bên kia, Nguyễn Toản lộ chút sắc mặt suy tư, lúc lâu gật đầu:

“ Được. Nhưng nhỡ ngươi nuốt lời sao.”

“ Haha. Lão phu mặt mo không đánh tin vậy ư.” Chu Thông cười lớn, xong quay ra nhìn cháu gái, nói:

“ Con lấy giấy bút, viết lại làm hai bản cho ta.”

“ Vâng.” Dù không qua hiểu, Chu Mẫn vẫn nhu thuận đáp, bắt đầu mài mực viết.

Đợi nàng viết xong, Chu Thông lấy ngón tay lần lượt điểm lên dấu vân tay, đưa lại cho Nguyễn Toản nói:

“ Nếu huynh đệ muốn tin tưởng thì điểm cái dấu, ta và huynh đệ mỗi người một bản, như vậy không khỏi lo ta nuốt lời.”

“ Được.”

.........

Xong xuôi, bàn cờ trải ra, Chu Thông cùng Nguyễn Toản bắt đầu so tài.

Ban đầu, Chu Thông còn bình thản nhưng dần dần nghiêm túc, suy nghĩ thật lâu. Về phần Nguyễn Toản, hắn cũng chỉ biết sơ lược cách chơi, không quá giỏi, nhưng không hiểu sao, từ khi hắn xuyên. Rất nhiều thứ trước kia hắn xem qua đều rõ nét. Chính lúc này, một bên vừa đánh, hắn vừa nhớ lại vài thế đánh kinh điển trong cuốn Master Play. Tuy không thể phủ nhận Chu Thông rất giỏi nhưng cách đánh của hắn thắng ở tư duy mới mẻ, khác lạ... Chính điều đó khiến Chu Thông càng đánh càng khổ.

Tuy bật hack nhưng cũng 4h sau, thế mới định. Trên toàn bàn chỉ còn quân màu đen, Chu Thông ánh mắt đờ đẫn, quỳ gối xuống bàn, ho ra máu.

Chu Mẫn thấy vậy, vội tiến lại đỡ lấy gia gia nhưng ánh mắt cũng không liếc qua sắc nhọn.

Hắn thấy vậy, bình thản, cầm lấy tờ hiệp nghị, đứng dậy, nhìn Chu Thông còn đờ đẫn, nói:

“ Ngươi cũng rất giỏi rồi. Không ngờ cầm cự ta đến giờ này. Ngươi khỏe ta đến gặp. Đi trước.”

Nói xong, rời đi. Thấy hắn nhiều người bất chi bất giác nhường chỗ.

........

Thật lâu dưới sự săn sóc của Chu Mẫn, lão già mới hoàn hồn, miệng lẩm bẩm:

“ Ta thua, ta vậy mà thua, không còn một quân.”

Lệ Ngạc thấy Chu Thông vậy, lắc đầu, quay sang nói chút cho mấy tên thuộc hạ, rồi nhìn Chu Mẫn nói:

“ Để ta cùng cháu đưa gia gia trở lại.”

“ Vâng.” Chu mẫn nhẹ đáp, cúi gằm mặt, nàng thật không ngờ, chỉ mình xúc động mà khiến gia gia vậy.

.......

Bên kia Nguyễn Toản đi, được một đoạn, hắn cũng phát hiện có người đuổi theo, đoán rằng là do tên Lệ Ngạc kia, khẽ nở nụ cười ma mãnh, thân pháp nhanh nhẹn, tiến vào một ngõ nhỏ. Trong tay một quả cầu cũng rơi ra.

“ Bùm.. Bùm.....”

Khói bay mờ mịt khắp ngõ.

.......

Trong màn khói, bốn người áo đen khụ khụ, nước mắt giàn giụa. Một kẻ nói:

“ Mẹ kiếp để hắn chạy.”

“ Thật hèn hạ.”

Lệ Liên lắc đầu:

“ Cằn nhằn làm gì. Đã mất dấu, đuổi cũng vô ích. Quay về nói lại cho lão gia xem sao.”

Ba người khác nghe Lệ Liên nói gật đầu.

.......

Không lâu sau đó, Nguyễn Toản cũng lần theo ký hiệu tiến về một trang viên rộng rãi. Vừa tiến vào, Triệu Lan cung kính thưa:

“ Công tử người xem hài lòng chứ.”

Thấy cảnh sắc khá yên bình, hắn gật đầu:

“ Được. Rất tốt. Ngươi đi nghe ngóng chút tin tức. Đợi Lê Huy trở lại rồi bàn tiếp.”

“ Vâng.”

..........

Hành động của hắn rất nhanh lan rộng khắp nơi, nhất là hắn đánh bại người được coi là Kì Thánh. Rất nhiều dị bản được tô vẽ ra.

Trong một góc bàn, Triệu Lan vừa thưởng trà, vừa nghe, ánh mắt cũng nổi lên say mê. Nguyễn Toản bất tri bất giác trở thành đệ nhất danh nhân hàng châu.

.....

Trong một gian phòng, Lệ Ngạc sắc mắt đăm đăm nhìn người bên dưới:

“ Thế nào, Tại sao để mất dấu....”

Phía dưới một tên sợ sệt thưa:

“ Bẩm đại nhân. Kẻ này võ công rất cao. Nhìn qua cũng không phải dân bản địa. Nên....”

“ Chuyện đó ta biết, ngay từ đầu ta rõ rằng. Nếu không phải Chu Thông ngăn cản. Ta đã bắt lâu rồi.” ngưng lúc, tiếp:

“ Ta cho ngươi ba ngày, nếu không có thông tin gì thì ta lấy mạng ngươi

“ Đại nhân.... đại nhân....” tên kia định kêu gào, một tên đồng bọn ra hiệu, Lệ Thiên khom người:

“ Vâng. Đại nhân yên tâm. Nô tài cố hết sức.” Sau đó yên lặng ra ngoài.

........::

Vừa đi cách xa, Lệ Thiện quay sang nhìn đồng bạn:

“ Ngươi còn cười được ư. Nếu không tìm được thì ta với ngươi mất mạng.”

Tên kia thấy Lệ Thiện nổi nóng, bèn cười đáp:

“ Đại nhân nói ta tìm thông tin nghe ngóng cũng không phải bắt. Chúng ta nhẩn nhơ tìm, sau đó khẽ báo là được.”

“ Hừ. Ngươi nghĩ ư. Đại nhân là người thế nào ta rõ ràng. Lừa dối còn thêm tội.”

Tên kia biết Lệ Thiện chưa hiểu ý, tiến tai nói nhỏ, nghe hắn nói xong, Lệ Thiện khẽ thốt:

“ Thật ư? Ngươi từ đau nghe được?”

“ Ngươi tin và làm như ta nói đi. Việc này ta nghe từ chính đại nhân nói.”

Nghe vậy, Lệ Thiện thở phào:

“ Được. Ta tin ngươi. “

Hai người vui vẻ rời đi.

.......

Bên trong, Lệ Ngạc lật xem những thư từ mới nhất, vụ tập kích xe hàng họ Tư, nhiều án mạng liên tiếp xảy ra......đầy óc ong ong. Khẽ xoa thái dương, trầm giọng:

“ Ngươi nghĩ thế nào?”

“ Thưa lão gia. Việc mày chắc hẳn do lũ Bạch liên giáo gây ra. Mọi năm tầm này cũng vậy. Nhưng cũng chỉ là con muỗi vo ve, không làm nên trò trống. Đại nhân cứ yên tâm.”

Lê Ngạc thở hắt:

“ Biết là vậy, nhưng hoàng tử Vĩnh Diễm (sau này là Gia Khánh đế) sắp đến. Nếu chúng tiếp tục có thể khiến hoàng tử phật lòng....”

“ Haha. Lão gia yên tâm. A Quế cùng Trương Kiệt đại nhân đã không phải nói tận lực hỗ trợ hoàng tử rèn luyện ư. Bọn chúng ngóc đầu lên cũng là cái tốt....”

Lệ Ngạc hiểu ý, gật đầu:

“ Nhưng ngươi quản lý đừng cho quá loạn là được. Đồng thời cho người tổ chức vài hội thi, xướng thơ. Thu hút nhiều nhân sĩ về đây. Cũng để cho hoàng tử thêm coi trọng.”

“ Vâng. Lão gia yên tâm. Hạ thần đi lo liệu.”

“ Ừm.”

.......

Không còn ai, Lệ Ngạt khẽ thở dài, lấy trong ngăn kéo một hộp bên trong đựng một gốc nhân sâm trăm tuổi lắc đầu:

“ Tuổi già mà sính cường. Hi vọng, ngươi vượt qua cửa ải lần này.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp