Đế Chế Đông Lào

Chương 149: Hàng Châu(2)


...

trướctiếp

Hai người đi một lúc, không biết vô tình hay cố ý, cả hai đi qua cửa Phúc phủ. Nhìn khung cảnh hoang tàn không còn vẻ huy hoàng ngày xưa, Lệ Ngạc cảm thán:

“ Cảnh còn mà người mất. Chỉ tiếc lão Phúc đi sớm. Chưa kịp bàn giao, khiến anh em tương tàn. cơ ngơi sụp đổ. Hazzz.”

Chu Thông gật đầu:

“ Đúng vậy. Lụa Phúc Chu một thời chuyên để tiến cung. Vậy mà giờ.....” Ngưng lúc, khẽ suy ngẫm, hắn tiếp:

“ Hay chúng ta giúp chút. Dù sao so với lụa Lưu Tinh thì Phúc Chu lâu đời hơn? Gắn liền bao thế hệ người Hàng Châu?”

Lệ Ngạc lắc đầu:

“ Ta cũng từng nghĩ vậy. Nhưng con cháu lão Phúc bất tài. Giúp một lần không thể giúp mãi. Mất công dã tràng mà thôi.” Rồi nhìn hắn trêu chọc:

“ Rất nhiều người ngấp nghé nhưng nghĩ đến đối đầu họ Lưu (quyền thế chỉ xếp sau họ Chu và họ Lệ ở Hàng Châu), ai cũng buông. Chả nhẽ ngươi lại muốn tự mình mua lại, kinh doanh ư?”

Hắn nghe lão Lệ châm chóc cười cười, đáp:

“ Đúng. Ta cũng ý đó. Chả nhẽ không được ư?”

“ Haha.” Lệ Ngạc ôm bụng, cười lớn:

“ Nếu để con ngươi nói ta còn tin. Nhưng ngươi nổi tiếng nghét thương, kém chút từ mặt con vì việc đó.... Haha.”

“ Ta nói thật, không đùa.” Hắn sắc mặt trịnh trọng.

Chơi với nhau từ nhỏ, thấy sắc mặt vậy, Lệ Ngạc cũng biết Chu Thông nghiêm túc, nhịn cười, ngờ vực hỏi lại:

“ Thật?”

“ Ừm.” Sau đó hắn chầm chậm nói:

“ Ban đầu ta cũng cực chê trách. Nhưng mấy năm nay nhìn Thuận nhi sinh ý làm càng ngày càng lớn. Chu phủ càng phồn vinh. Tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng ngầm tán dương, nhờ mấy lão già ở kinh chiếu cố.”

Sau đó thở dài:

“ Ngươi biết tình hình Mẫn Mẫn rồi đó. Từ nhỏ ảnh hưởng của cha cũng bài xích việc học hành, mấy năm nay vì chiếu cố ta, cũng đi khắp bơi. Trễ nải nhiều. Không phải là cái liệu của tài nữ. Chỉ có thể theo kinh thương.

Mặt khác, ngươi cũng rõ, Thuận nhi có mỗi Mẫn Mẫn, sau việc kinh doanh Mẫn Mẫn hẳn phải tiếp xúc. Sẽ có ngày phải đi kinh thành. Ta mua lại có chút tư tâm là cho Mẫn Mẫn làm quen kinh doanh, lời lỗ không quan trọng. Đồng thời, muốn dùng nó níu chân Mẫn Mẫn ở đây được chút nào hay chút ấy. Không Mẫn Mẫn rời đi, dù muốn ở lại, ta cũng không thế. Hazzz.”

Nghe hắn trút bầu tâm sự, Lệ Ngạc gật đầu:

“ Được. Để ta giúp ngươi một tay. Dù vui chơi, nhưng cũng tránh quá bị hố. Kẻo có kẻ khinh nhờn hai lão giả chúng ta. Mấy ngày nữa, ta sẽ cho người mang toàn bộ tài liệu Phúc gia đến. Bề ngoài là vậy nhưng sau còn thảm hơn. Mà ngươi tính đối đầu với Lưu gia?”

Lệ Ngạc nhắc tới Lưu gia cũng khiến hắn khẽ trầm ngâm. Dù không nói, nhưng ở Hàng Châu này, ai cũng rõ, họ Lưu có ngày hôm nay cũng là do một vị đại nhân vật nâng đỡ. Tuy người đó Chu gia không quá sợ, nhưng cũng hạn chế đối đầu. Thật lâu, hắn cười xòa nói:

“ Được. Cảm ơn ngươi trước. Còn tên oắt con đó. Trước đi theo hai ta xưng tiểu đệ. Giờ bất giác ngang hàng. Dù như vậy, ngươi tin ta nói hắn không dám không nghe...”

“ Haha. Ngươi tiếp tục thổi a. Phủ họ Lưu ngay phía trước. Dám đi vào không?”

“ Haha. Ta nói là sự thật. Có gỉ không dám chứ?”

“ Được. Vậy đi.”

Hai người huyên náo đi tiếp.

......

Lưu phủ tràn đầy sắc xuân, trang hoàng thật lộng lẫy. Lệ Ngạc cùng hắn đi nhiều, nhìn nhiều nhưng khi trông qua cũng không khỏi trầm trồ thán phục. Đặc biệt là gác cổng cũng sử dụng đến tận 4 tên nhị lưu, Thật khí phách.

Hai người định bước vào, một tên đi ra, nghiêm khắc:

“ Đây là Lưu phủ không có việc mau mau rời đi.”

Lệ Ngạc cũng không chấp nhặt, cười nói:

“ Đi vào bảo Lưu Hồng, có bạn cũ đến thăm.”

Tên gác cổng lắc đầu:

“ Có thân phận chứng minh lấy ra? Nếu không ta cũng khó chuyển lời?”

Sau đó nhìn hai người đe dọa:

“ Thỉnh thoảng cũng có vài tên thổi ngưu bức như vậy? Giờ đều thành thức ăn cho chó hết.”

Lệ Ngạc cau mày. Hắn thấy vậy khẽ ra hiệu ‘ Để dịp khác, chấp làm gì? Không vào, chúng ta đi dạo tiếp.” Hai người quay ra.

Nhưng bỗng nhiên một bóng người lướt qua. Tên lính canh bị đánh bay đến góc tưởng. Cả hai cũng mơ hồ thì Lưu Hạ với vóc dáng ục ịch tiến đến, niềm nở:

“ Không biết ngọn gió nào đưa hai vị thúc thúc đến đây. Vừa gia nhân đặc tội, mong hai vị bỏ quá.

Hắn nhìn kỹ, đoán ra đây là nhi tử của Lưu Hồng, lắc đầu:

“ Không sao. Hắn cũng làm đúng bổn phận thôi. Hai ta rảnh rỗi đi ngang qua, định vào xem phụ thân ngươi dạo này đâu. Mà thần long không thấy mặt? haha.”

“ Phụ thân đang xử lý bên trong. Mời hai vị thúc thúc vào trong. Để con cho người đi gọi.”

“ Được rồi.”

......

Hai người theo Lưu Hạ tiến vào vườn thưởng thức chút trà Long tỉnh. Cũng không quá lâu, Lự Hồng đến. Lưu Hạ thấy vậy, đứng lên:

“ Hai vị thúc thúc cùng phụ thân nói chuyện. Con đi trước có chuyện.”

Cả ba gật đầu, Lưu Hồng sau khi ngồi xuống, cười:

“ Không biết nay có việc gì mà rồng lại đến nhà tôm vậy.”

“ Ngang qua xem chút Lưu đệ. Dạo này bận rộn việc gì, mà mấy lần trà hội không thấy đi qua.” Lệ Ngạc nói.

Nghe nhắc đến đây, Lưu Hồng cười:

“ Đúng là có chút mệt nhọc. Công việc có chút thuận lợi mà thôi.”

Biết Lưu Hạc đang khoe khoang, hai người Chu Thông cũng khách sáo qua lại. Phiếm chuyện rốt cuộc xong, hắn nói:

“ Lão Phúc mất. Anh em nội đấu, không lo kinh doanh, cơ ngơi càng ngày càng suy sụp... Chúng ta dù gì trước đây đều là bạn bè đồng môn. Ta cùng lão Lệ bàn bạc, tính mua lại, kinh doanh, không đệ lụa Phúc Chu biến mất. Lưu đệ có ý kiến gì?”

Lưu Hồng nghe đến đây, ngoài mặt nở nụ cười, nhưng bên trong âm trầm, nói:

“ Không rõ. Chu huynh muốn nhúng tay vào đây có việc gì. Một chút tiền lẻ cũng muốn tranh với đệ ư? Mặt khác kinh doanh không giống chữ nghĩa. Học thuộc lòng là được. Chu huynh nghĩ lại không mất tiền oan?”

Biết trước Lưu Hạ thái độ vậy, hắn gật đầu:

“ Haha. Cảm ơn Lưu đệ nhắc nhở. Ta cũng xác định thua lỗ. Chẳng qua muốn lưu giữ lại cho con cháu biết lụa Phúc Chu một thời huy hoàng như thế nào. Đồng thời làm phước cho trăm họ.” ngưng lúc tiếp:

“ Nhưng tránh huynh đệ ta vì việc này mất hòa khí. Ta nghĩ thế này. Trong vòng hai năm, vùng Giang Nam, Kinh thành ta không chen vào chỉ tập trung ở Lưỡng Quảng.. đổi lại, đệ làm ngược lại. Xem điều kiện này được chứ?”

Lưu Hồng sắc mặt dần hoàn hoãn, cân nhắc một hồi:

“ Thật chứ.”

“ Lưu đệ không tin ư. Có Lệ huynh ở đây, hai ta kí chút thỏa thuận.”

“ Được.”

Xong xuôi, cả ba nói thêm chút phiếm chuyện. Gần tối, hắn cùng Lệ Ngạc rời đi.

........

Đợi cả hai đi, Lưu Hạ mới từ phía sau bước ra, cung kính:

“ Thưa phụ thân, tại sao cha lại lựa chọn hiệp đàm? Chỉ cần một chút thời gian nữa chúng ta có thể nuốt trọn? Làm vậy, chẳng phải thua thiệt.”

Lưu Hông lắc đầu:

“ Đừng quan tâm. chút bạc lẻ đó mà đắc tội Chu phủ. Bọn họ đứng sau là Hòa Thân còn mạnh hơn vị đại nhân kia. Căng lên, chúng ta khó mà toàn mạng? Mặt khác điều kiện hắn ra cũng không ảnh hưởng kế hoạch. Không lo.”

“ Vâng.”

“ Mấy ngày nay ngươi thôi cho người chèn ép. Đồng thời đánh tiếng gió là Chu phủ muốn mua lại lụa Phúc Chu.”

“ Vâng.”

Đợi Lưu Hạ đi, Lưu Hồng nhìn hướng hai người rời đi, cười lạnh:

“ Ta cho hai ngươi thử chút, thế nào là giang hồ hiểm ác. Hai năm ư, ta xem các ngươi sống được đến lúc đó không? haha.”

.......

Bên kia, khi đi ra một đoạn, Lê Ngạc kỳ lạ hỏi:

“ Ta cũng không phải kẻ buôn. Nhưng cũng biết nếu buôn về vùng kia. Lợi nhuận không đáng bao nhiêu so với kinh thành. Hai năm hắn hội càng bỏ xa ngươi.”

Chu thông nghe vậy, cười cượt :

“ Làm vì vui. Nếu bon chen cũng không đáng.”

Nghe vậy, Lệ Ngạc gật đầu, hai người đi dạo thêm lúc. Chu Thông trở về.

................

Thấy Chu Thuận cùng Phùng Lan chuẩn bị ra ngoài, Chu Thông cất giọng:

“ Hai ngươi có việc ư? có vội không? Nếu không trở vào ta nói chút.”

Chu Thuận cùng Phùng Lan nhìn lấy nhau, sau đó gật đầu:

“ Không có.”

“ Ừm. Vậy vào thư phòng của ta đi.”

Nghe vậy, Chu Thuận càng kinh ngạc. Bởi gần 10 năm, Chu Thuận cũng chưa vào, nhớ lại hồi nhỏ khi bước vào, là răn dậy. Chu Thuận thở dài.

......

Hắn ngồi xuống, lúc sau hai người Chu Thuận bước vào, đứng đó, hắn cười:

“ Ngồi xuống đi.”

“ Vâng.”

Đợi hai người ngồi xuống, hắn bắt đầu kể lại việc mua bán Lụa Phúc Chu. Đồng thời, cũng nói việc sẽ đưa tặng 1 nửa cho một ân nhân, hắn giữ 30% còn Mẫn Mẫn 20%. Chu Thuận bản giác kinh doanh nghe vậy, định thắc mắc, bên cạnh Phùng Lan ra dấu, đon đả nói:

“ Phụ thân, người đã muốn thì cũng được ạ. Đây cũng là cơ hội cho Mẫn Mẫn rèn luyện. Con cùng phu quân sẽ nhanh chóng hoàn tất.”

“ Ừm. Không vội. Đợi bên kia Lệ thúc phát tư liệu cho rồi đàm phán tránh cho thua thiệt.”

“ Vâng.”

.......,

Sau đó hai người rời đi.

Đi ra, Chu Thuận nói:

“ Sao nàng không để ta nói. Phúc Chu tuy đã tận, nhưng kỹ thuật cùng tên tuổi cũng đáng 5000 lượng. Phụ thân nói bạch, ném cho bạn một nửa, không phải 2500 lượng sao. Dù ta không quá xót. Nhưng sợ phụ thân bị lừa. Lão nhân chưa bao giờ kinh doanh. Hazzz.”

Phùng Lan lườm nhẹ:

“ Không thấy phụ thân lôi cả Lệ thúc vào ư. Chắc hai người muốn làm gì. Coi như cho phụ thân mua chút niềm vui. Chúng ta 9 trâu mất sợi lông mà thôi. Mặt khác, cũng là cơ hội để Mẫn Mẫn rèn luyện. Ta tính điều Thôi thúc xuống giúp đỡ?”

Chu Thuận thở dài:

“ được rồi. Mau mau giải quyết rồi trở về kinh.”

“ Ừm.”

........

Tốc độ khá nhanh, ba ngày sau, lụa Phúc Chu đã bị mua lại, khi Mẫn Mẫn đang cùng phụ mẫu đi tiếp nhận bàn giao thì trong thư phòng, Chu Thông đưa bản khế ước lua Phúc Chu với điều khoản kia. Thấy Nguyễn Toản thắc mắc, Chu Thông cười:

“ Tránh để kẻ khác nghi ngờ,50% là tối đa. Mặt khác đệ sẽ kí một hiệp nghị chuyển giao 30% còn lại độc lập với huynh.”

Nghe vậy, Nguyễn Toàn gật đầu, ký kết. Xong cất hai tờ giấy đi. Để đáp lễ, hắn cũng đồng ý chơi với Chu Thông một ván, chủ yếu là vận dụng nốt 3 thế cờ cuối hắn lưu một tay.

Hai người đánh vậy, quên giờ giấc.

.....

12 giờ, hai vợ chồng Phùng Lan trở lại, nhìn đẻn phòng Chu Thông vẫn sáng, Chu Thuận đi đến, gõ nhẹ, thưa:

“ Phụ thân người chua ngủ..?”

Bên trong, Chu thông cau mày:

“ Ngủ đi. Ta cùng bằng hữu luận cờ.”

“ Dạ vâng.”

Chu Thuận trở lại, Phùng Lan vội nói:

“ Phụ thân bảo sao?”

“ Bảo đánh cờ cùng bạn. Ta xác nhận đúng là có người. Nhưng kỳ lạ, Chu phủ đã tăng cường. Nhưng người tiến lại không ai hay. Sợ rằng có kẻ uy hiếp phụ thân....”

“ Ừm. Để mai điều thêm mấy trở lại âm thầm bảo hộ phụ thân cùng Mẫn Mẫn. Bọn bạch liên giáo đang hoạt động mãnh mẽ.”

“ Ừm. Ngủ đi.”

.......

Chiều hôm sau, hai người ngừng, chấp nhận thế hòa, Nguyễn Toản nói:

“ Đệ đánh đúng lên tay. Khi nào có dịp đánh lại. Thời gian sau, ta sẽ phải đi Kinh thành. Ở đây ta sẽ sai người của ta tiếp xúc với đệ. Đệ chỉ cần làm theo hắn chỉ giáo là được. “

Rồi lấy trong người một viên thuốc, đưa sang nói:

“ Đây là cải hoàn đan. Giúp đề kháng cơ thể, trẻ hóa.... Coi như quà tạm biệt. Thứ này đáng giá ngàn vàng. Đừng bỏ phí.”

Nghe nói vậy, nhưng Chu Thông chút lo sợ, nhưng nhìn sang, ánh mắt Nguyễn Toản. Tiếp xúc tuy ít nhưng hắn có cảm giác yên tâm. Cho vào nuốt. Không lâu, thuốc phát huy tác dụng, những hư thối trong cơ thế bài tiết, Chu Thông ánh mắt sáng rỡ, cung kính:

“ Cảm tạ.”

Nguyễn Toàn gật đầu rời đi.

Nhìn thân ảnh biến mất. Chu Thông ban đầu lo sợ theo, thiện cảm dần thành kiên định. Bởi hiểu rõ giá trị thuốc này. Càng hiểu càng sợ Nguyễn Toản.

......

Nguyễn Toản rời đi. Nghĩ về chuyện hôm qua, hắn cũng vô cùng bất ngờ khi phát hiện mình cũng có kim chỉ thủ. Nhưng nhìn qua lại thật sơ sài. Ngoài cột năng lượng cùng vật phẩm hối đoái (bây giờ hầu hết đen kịt, chỉ có Cải hoàn đan sáng) không có gì khác.

Hắn bắt đầu tò mò tìm hiểu. Nhưng cột năng lượng ngoài ba phổ mầu (0-100;101-1000;1001-10000) không có gì khác. Ban đầu hắn còn tưởng dùng tiền, trân tàng dị bảo.... có thể cộng thêm. Nhưng thử nhiều lần vô ích. Hắn từ bỏ, không suy nghĩ nữa. Bắt đầu nghiên cứu vật phẩm hối đoái. Chỉ vật phẩm duy nhất là Cải hoàn đan, đã cho hắn thấy vô cùng kinh ngạc. Chờ mong vật phẩm tiếp theo. Nhưng khi nhìn thấy được điểm năng lượng ít ỏi là 5, hắn cắn răng đổi lấy bốn viên (1 cho Chu Thông để vừa dụ dỗ vừa lập uy, 3 viên còn lại cho chính gia đình mình).

.......

Hắn về đến phủ, Triệu Lan vội vã báo cáo:

“ Thưa công tử theo như báo cáo thì Thiên Lâu Các đã nắm trọn Tây Nguyên, đang phát triển xuống. Còn sau khi Lý Văn bưu chấn nhiếp Thái Trắng ở điện biên thắng lợi, Bắc Hà chính thức hoàn toàn bình yên. Có thể chuyên tâm mặt trong. “

Nghe đến đây, hắn gật đầu, lòng cũng ngờ ngợ có thể năng lượng do những việc này. Nhưng nếu như vậy một năm nay hắn cố gắng bạch công vô ích ư. Nhưng ngẫm lại, có thể hắn đã cải cách nhưng chưa thay đổi hoàn toàn, còn cục bộ, tiềm ẩn bất ổn.....: Hắn thở dài, trong lòng nhiều hơn kích thích. Mặt ngoài, vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, lấy hai tờ giấy vừa kí với Chu Thông đưa Triệu Lan nói:

“ Giờ lụa phúc chu là của ta. Ngươi suy nghĩ phương án tiếp theo. Đợi Lê Huy trở lại chúng ta bàn bạc thêm.”

“ Vâng.”

Đợi Nguyễn Toản rời đi, Triệu Lan cầm trên tay tờ giấy, lại nhìn công tử, lòng chua xót:

“ Mấy hôm nay công tư đi lo liệu ư? mình thật vô năng khiến công tử vất vả vậy. Mình cần cố gắng hơn.....”

Sau đó đem giấy cất kỹ trong người. Vội vã rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp