Đế Chế Đông Lào

Chương 212: Rời đi


...

trướctiếp

Trong một căn phòng ở Rampur, Vũ Tam nhanh chóng nhận được tin tức về biến động ở Cacutta, cùng một lá thư khẳng định chắc chắn, người của ta sẽ không sao. Thở phào, quay sang Jacky Nguyen, nói:

“ Ngươi cho gọi bọn chúng tới đi.”

“ Vâng.”

.......

Jacky Nguyen rất nhanh chóng trở lại, đi cùng là Rajput Tai - tộc trưởng của bộ lạc Garo, đây cũng là người đứng đầu nhóm cướp quấy phá ở ngoài Cacutta gần đây. Vào doanh trướng, thấy Vũ Tam, Rajput Tai khom người cung kính:

“ Tướng quân, người cho gọi chúng tôi có việc.”

Vũ Tam gật đầu, chỉ về một cái nghế, nói:

“ Ngươi ngồi đi.”

“ Vâng.”

Thấy Rajput Tai đã yên vị, Vũ Tam nói:

“ Chúng ta sắp rời đi, như ước hẹn. Các ngươi có thể tự do. Cảm ơn các ngươi khoảng thời gian này.”

Rajput Tai nghe vậy trầm ngâm.

........

Lần đó, một đám quý tộc người Anh đem quân càn quấy khắp nơi, đánh phá bộ lạc. Nhờ sự nhanh nhẹn, quyết đoán, hắn đã lãnh đạo đội quân chống lại, gây nhiều thương vong. Khiến dần dần, biến thành cái gai trong mắt quân Anh.

Khi đó Vũ Tam cũng vừa chân ướt chân ráo tới Cacutta, dù có thư nhưng Shole chưa tại, liên tục bị gây khó dễ. Cuối cùng, xin phép Charles, cầm binh dẹp loạn xung quanh, lập công đồng thời trấn áp những lời đồn.

Với tư duy nhanh nhậy, am hiểu ẩn nấp, lên tiến hành lấy độc trị độc.... Quân bản địa dần dần bị diệt, bắt giam, tiếng vọng Vũ Tam ngày càng lớn.

Trong trận chiến cuối cùng, khi dẹp loạn, thấy hắn cường tráng, dù chết không lùi. Vũ Tam vô cùng tán thưởng, tha hắn. Một vài tên lính Anh phản đối, bị giết không thương tình.

Mấy hôm sau, Vũ Tam tìm hắn, đề nghị một thỏa thuận: Hắn cùng dân làng được thả đi. Sau đó được người Vũ Tam huấn luyện, chu cấp vũ khí, lương, tiến hành quấy phá vòng ngoài.

Đến nay ngót nghét hơn 3 tháng, bản thân hắn cùng người trong bộ lạc đã quen cuộc sống này. Giờ nghe Vũ Tam phải rời đi, có chút thất lạc.

........

Thật lâu, Rajput Tai đứng dậy, quỳ gối:

“ Mạng của chúng tôi tướng quân cứu. Tướng quân đi đâu chúng tôi nguyện đi theo.”

Vũ Tam nghe xong, trong lòng vui, nhưng vẻ mặt lộ vẻ đăm chiêu:

“ Các ngươi suy nghĩ thật kỹ? chuyến này đi khó khăn, nhiều bất trắc. Các ngươi nếu ở lại, dựa vào số vốn tích lũy. Hoàn toàn xây dựng lại được bộ lạc. Tội gì phải đi theo chúng ta.”

Rajput Tai lắc đầu:

“ Tiếp xúc dần bọn Anh, chúng tôi hiểu dù có tiền bạc, cuộc sống ngày xưa khó thể lại. Ban đầu đối đãi tốt, nhưng khi bòn rút hết tiền, thì sẽ chém giết. Tôi thấy đi theo tướng quân, mới có tương lai.”

Vũ Tam thở dài:

“ Vậy được. Ngươi đứng lên đi.” Trầm ngâm, tiếp:

“ Nếu ngươi đã quyết vậy. Ta nói luôn. Nếu theo, trong bộ lạc của các ngươi, thanh niên khỏe mạnh sẽ thành lập một nhánh quân LDT1 (lính đánh thuê số 1), tuân theo lệnh tác chiến. Khi tham gia, sẽ đáp ứng ăn uống đầy đủ, còn có trợ cấp hàng thánh gửi gia đình, ai lập công khen thưởng. Những người khác, sẽ làm việc, trông coi đồn điền, xây dựng mới..... Ngươi nghĩ sao?”

Rajput không chần chừ:

“ Vâng. Tôi đồng ý.”

Vũ Tam cười hài lòng, đưa lại tờ hợp đồng nói:

“ Ngươi cứ về nghiên cứu kỹ. Tạm thời cho người rút lui. Chuẩn bị. Nếu không có gì, ba ngày nữa xuất phát.”

“ Vâng.”

.......

Đợi Rajput Tai rời đi, Vũ Tam nhìn Jacky Nguyen:

“ Bọn chúng rút, ngươi tạm thời chăm chú Cacutta, có việc báo lại ngay cho ta.”

“ Vâng.”

......

Sau đó, Vũ Tam dẫn người đi gần đến lưu vực sông Padma, quan sát không ai bám theo. Đoàn người men theo một mật đạo bí mật tiến sát về rạch gầm.

Càng đến sát, năm con thuyền lớn sừng sững uy nghiêm dần hiện ra. Trông thấy vậy, Vũ Tam hồ hởi nói:

“ Đây đều là công sức, mấy tháng nay của ta cùng mọi người. Toàn bộ chúng ban đầu đều là những con tầu thải loại của quân EIS, ta mua lại, sau đó tiến hành sửa chữa, trang bị công nghệ mới nhất của ta, so với những con tầu Định Quốc ở cảng Cô Tô, mạnh hơn nhiều.”

Bọn người Kiều Thanh, Phạm Hổ..... đều là người am hiểu nhất định thuyền chiến, biết được tầm quan trọng của thuyền lớn, nhất là trong tình trạng nơi đất khách quê người, than:

“ Thật vất vả huynh rồi.”

........

Vũ Tam cười, đoàn người dần tiền lại, nhưng vừa ra, đã bị một nhóm người bao vây, nhắm thẳng, Vũ Tam bình tĩnh, bắt đầu huýt lên những thanh âm rời rạc, một ám hiệu được gửi đi. Rất nhanh, một người đem theo nhánh quân tinh nhuệ, trang bị đầy đủ gọn gàng, đi tới, Trần Lê Dân Triết- quản lý hạm đội thủy quân, vội tiến đến:

“ Tướng quân, người tới. Mọi thứ đã đều ổn thỏa. Khi nào xuất phát, chỉ cần phá kè bao hai đầu, cho nước vào, đây thuyền lên là được.”

Vũ Tam khẽ nhẩm tính, nói:

“ Vậy làm đi. Thời gian không còn sớm.”

“ Vâng.” Trần Lê Dân Triết vội đáp, quay sang trao đổi với đám dân Bengal. Rất nhanh đám kia rời đi, còn một người đàn ông ở lại, khẽ phân bua.

Trần Lê Dân Triết lắc đầu:

“ Chuyện này ta không làm chủ được. Tướng quân ở kia ta dẫn người tới. Thuyết phục được hay không là do ngươi.”

.......

Bên kia, bọn người Vũ Tam đang định đi tiếp vào trong, Trần Lê Dân Triết dẫn theo người đến, trình bày qua vấn đề. Người đàn ông mình trần, nước ra ngăm đen, chỉ mang trên người một chiếc khố, nói thêm:

“ Các ngài đã hứa ban đầu như vậy. Các ngài chuẩn bị rời đi. Chả nhẽ muốn đuổi cùng giết tận.”

Vũ Tam cau mày, cười nhạt:

“ Không. Nhưng các ngươi đi. Muốn sinh tồn ở đâu, quân Anh tàn phá khắp nơi. Ra cũng chỉ làm thuê. Mặt khác, các ngươi biết bí mật của ta. Không thể rời đi được.”

Bodon nghe hiểu, khẽ rút lui vài bước:

“ Các ngươi muốn đuổi cùng giết tận. Ta muốn liều chết với ngươi.”

Xong quay ra, nhìn đám người dưới sự hướng dẫn của quân ta đang đục vách, quát:

“ Bỏ xuống. Đằng nào cũng chết. Cần gì chịu khổ,”

Nhưng vừa nói xong, Vũ Tam quát lớn, giọng như hổ gầm:

“ Im lặng.” Đồng thời Kiều Thanh, Phạm Hổ.... nhanh chóng nhằm súng khống chế. Thấy yên lặng, Vũ Tam nhìn Bodon nói:

“ Từ khi các ngươi được chúng ta thuê. Đã chịu khổ chưa, hay sống hạnh phúc hơn so với trước đây. Ngày làm 12h, cơm đủ 3 bữa, làm sáu ngày nghỉ 1 ngày. Thỉnh thoảng thưởng chút tiền đi ăn chơi. Vậy còn đáng tiếc gì nữa.”

Bodon ngưng giọng, cắt ngang:

“ Ta biết. Nhưng chúng ta muốn sống, muốn tự do... Nếu chết, thì mọi thứ còn gì nữa... tưởng rằng chỉ lũ Tây Lông mới vậy, các ngươi cũng vậy.”

Vũ Tam cau mày:

“ im. Để ta nói hết. Dám chen lần nữa, không có đàm phán gì hết.”

Bodon tuy muốn phản kháng, nhưng uy áp Vũ Tam khiến hắn cũng cúi đầu.

Vũ Tam tiếp:

“ Không phải giết các ngươi. Mà chúng ta muốn các ngươi tiếp tục làm công cho chúng ta. Tạm thời sẽ rời đi. Chúng ta muốn đến nơi khác, xâm chiếm. Một khi thành công cho các ngươi một mảnh đất cắm rùi, phụ nữ trẻ con có nơi sinh sống, làm công việc tăng gia sản xuất. Còn các ngươi thành lập dưới trướng một đội lính đánh thuê: chỉ tuyển chọn người khỏe mạnh, từ 18-40. Trợ cấp tất nhiên tốt hơn. Sẽ có lương, gửi về nuôi con. Ngoài ra còn thưởng tùy năng suất... các ngươi nghĩ thế nào.”

Bodon trầm tư, hắn là tộc trưởng, may mắn biết tiếng anh, tiếp xúc với chế độ này, hiểu được điều Vũ Tam nói, đánh thuê trính nhà đổi mạng lấy tiền. Nhưng điều kiện tốt hơn, đáp:

“ Được. Nhưng ngươi cho ta bàn bạc với người dân được chứ.”

Vũ Tam gật đầu.

Nhìn đám người rời đi, Kiều Thanh nói:

“ Như công tử là giết gọn. Khi chúng ta chưa đủ sức khống chế không nên nhân từ, kẻo nuôi ong tay áo.”

Vũ Tam cười khẽ đáp:

“ Ta cũng định vậy. Nhưng trước mắt quân số cực thiếu, với muốn thuyết phục đám người Ấn, phải cho họ thấy hiện thực. Bọn chúng tham gia, sắp xếp làm chim đầu đàn, cho chút trừng phạt. Mặt khác, công tử nói người sẽ đến, thời gian ngắn sẽ không sao.”

“ ừm.”

.......

Bên kia, mấy người sau khi nghe Bodon phân tích, đều im lặng:

“ Bọn chúng tôi ngu dốt, tộc trưởng như thế nào thì chúng tôi theo.”

Nghe vậy, Bodon tự giễu:

“ Được. Hắn đưa ra không tệ. Dù xa quê hương. Sẽ có ngày chúng ta trở lại.”

“ Vâng. Cẩn tuân tộc trưởng.”

......

Rất nhanh hiệp thương thành, một bản hiệp định được ký kết.

.......

Vách tưởng đục ra, nhanh chóng nước dâng, thuyền thuận lợi lên.

Vũ Tam cho người theo các nhánh lên tầu, nhóm của Kiều Thanh, Cù Thị Út cộng thêm đám Bodon lên ba tầu, xuôi lên dòng Brahmaputra đến Nagaon, Assam.

Tony Đặng cùng Tràng A Tủa thì quá giang lên Chadpur theo đường bộ tiến về Manipur cùng Monywa.

Còn Vũ Tam đem hai tầu còn lại, qua đón Rạput Tai, Jacky Nguyen thuận lợi xuôi ra vịnh begal tiến về phía sông Naf.

Hành trình chính thức bắt đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp