Tay Hái Sao Trời

Chương 52: Con gái của bố


...

trướctiếp

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Vừa rồi còn cùng bạn trai tình chàng ý thiếp, tình ý miên man, xoay người một cái lại thấy bố mình với gương mặt vô cảm đứng ở đằng sau, không biết vừa rồi ông có nghe thấy không?

Còn chuyện nào khiến người ta trở tay không kịp hơn nữa không?

"...Bố."

Chu Tinh Thần nỗ lực không để nụ cười của mình cứng ngắc, có lẽ là bởi chột dạ, cô bất giác làm nũng: "Bố họp xong rồi à?"

Cô lén nhìn lên, vẻ mặt của bố sao lại khó đoán vậy chứ?

Tề Nghiễm gật đầu: "Ăn tổ yến chưa?"

"Vẫn... vẫn chưa."

"Xuống ăn đi con."

"Bố." Chu Tinh Thần chậm chạp đi qua, "Bố không có gì muốn nói với con sao ạ?"

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông với mái đầu đen đã lẫn vài sợi tóc bạc trước mặt, đôi mắt bỗng đau nhói, thì ra trong lúc vô tình, bố cô cũng già đi, nhưng tấm lưng vẫn thẳng như ngày nào, vẫn là gương mặt hằn in trong quá khứ của cô.

Nghe mẹ nói, hồi nhỏ cô bị thuỷ đậu, là bố thức trắng đêm chăm sóc không rời, vừa phải quan sát xem cô có sốt không, lại phải đề phòng cô không cẩn thận dùng tay gãi thuỷ đậu trên mặt, cho nên gần như cả đêm đều không thể chợp mắt.

Cô khó chịu khóc nhè, trên người toàn là mồ hôi nước mắt, dính hết lên áo sơmi của bố.

Sau đó bệnh tình thuyên giảm, cô quay trở về là một cô bé ngọt ngào đáng yêu, không có một vết sẹo nào, còn bố thì lại hao gầy đi.

Những lúc cô không vui, cáu kỉnh, bố sẽ luôn dỗ cô không chút nề hà, cõng cô, đi lòng vòng từ trong nhà ra đến ngoài sân, vừa đi vừa kể chuyện cổ tích cho cô...

Nghĩ đến đây, trước mắt Chu Tinh Thần nhòe mờ đi.

Thời gian ơi, xin hãy tốt với bố cô một chút.

Tề Nghiễm mỉm cười, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, ông giơ tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má cô: "Sao lại khóc nhè rồi?"

Rốt cuộc Chu Tinh Thần cũng không kìm nén được nữa, nhào vào lòng bố, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo sơmi trước ngực ông, nói ngắt quãng: "Bố... con muốn... ở với bố... cả đời này."

Đứa nhỏ ngốc nghếch.

Sao bố có thể ở bên cạnh con gái cả đời được đây?

Tương lai con của bố sẽ nắm tay một người đàn ông rất rất tốt khác, cậu ta sẽ thay bố chăm sóc con, rồi con cũng sẽ có những đứa con cho riêng mình, sẽ yêu con cái bằng cả sinh mệnh của mình, thậm chí là hơn cả sinh mệnh, tựa như bố và mẹ yêu con vậy.

Con cũng phải biết rằng, trên đời này, đứa trẻ nào cũng sẽ phải rời xa bố vào một ngày nào đó trong tương lai, tựa như bố mất đi ông nội con vậy.

Đôi mắt Tề Nghiễm cũng đỏ lên, cố ý dùng giọng điệu thật nhẹ nhàng, thậm chí là như nói đùa: "Vậy cũng... không chịu gả chồng à?"

"Bố..."

Chu Tinh Thần nghẹn ngào nói: "Dù tương lai con có gả cho người khác, vẫn có thể ở bên cạnh bố."

"Con muốn tìm con rể ở rể sao?"

Kêu Phó Hành Quang ở rể?

Cô chưa từng nghĩ tới.

Dự tính trong lòng cô là: Dù gì hai nhà cũng ở thành phố A, sau này có thể mua biệt thự liền kề nhau, thông tường, sinh hoạt như người một nhà.

"Được rồi." Tề Nghiễm xoa đầu cô, "Đừng khóc, mắt đỏ lên hết rồi này, đến lúc mẹ con nhìn thấy, không biết sẽ lo lắng thế nào..."

Chu Tinh Thần tốn vài phút mới bình ổn được cảm xúc, hai bố con sóng vai xuống lầu, người máy bảo mẫu nhận được lệnh trước đó, đã đặt tổ yến lên trên bàn.

Cô mới vừa ngồi xuống thì nhìn thấy mẹ mình ôm hoa hồng bước vào.

Sau khi cuộc họp trực tuyến của Tề Nghiễm kết thúc, Nguyễn Miên cũng ra khỏi thư phòng, tới sân sau hái hoa.

Năm ngoái bà và người bạn thân Mai Nhiễm tham gia một lớp học cắm hoa, mới vừa kết thúc vào tuần trước, cũng xem như là học được không ít thứ, trước khi bà tham gia lớp học, ông Tề nhà bà đã bắt đầu nghiên cứu hoa cỏ, giờ sân sau biến thành một cái hoa viên nhỏ, trồng toàn hoa bà và con gái thích.

Tài nghệ cắm hoa mà bà học được xem như có đất dụng võ, trên cái bàn trong phòng khách đặt một bình hoa thủy tinh, ngày nào cũng có những cành hoa tươi điểm tô, khiến cả căn phòng thoảng mùi thơm ngát.

"Hoa đẹp quá." Chu Tinh Thần nói, "Nhưng không đẹp bằng mẹ con."

Cô quay đầu nhìn Tề Nghiễm, ánh mắt sáng lấp lánh: "Phải không bố?"

Tề Nghiễm mỉm cười bước đến ôm vai vợ: "Đó là đương nhiên."

Nguyễn Miên cũng cười, dường như còn phảng phất nét ngại ngùng của thời thiếu nữ: "Hai người đấy... chỉ biết dỗ ngọt thôi."

Ánh hoàng hôn len lỏi qua song cửa sổ, phủ lên vạn vật một màu vàng dịu, ấm áp mà bình yên.

. . .

Ban đêm, Chu Tinh Thần nằm trên giường, nghe tiếng côn trùng kêu râm ran bên ngoài cửa sổ, trong lòng đầy tâm sự, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Cũng trằn trọc khó ngủ, còn có Phó Hành Quang.

Cho nên lúc cô gửi lời mời call video, gần như được nối máy ngay tức khắc.

"Vẫn chưa ngủ à?"

Cô lắc đầu: "Không ngủ được."

Phó Hành Quang nói: "Anh cũng thế."

Anh nói nhỏ một câu: "Muốn ôm em ngủ."

Dù cho không làm gì cũng được.

Có một số việc, một khi đã bắt đầu trở thành thói quen, thì sẽ không buông bỏ được.

Chu Tinh Thần ấm lòng, vuốt ve khuôn mặt anh qua lớp màn hình: "Không phải ngày mai là gặp rồi sao?"

Vừa nói đến ngày mai, cõi lòng Phó Hành Quang lại ngập tràn chờ mong, đương nhiên cũng có phần thấp thỏm.

Thấy anh hơi nhíu mày, cô an ủi: "Không sao đâu, mẹ em sẽ giúp."

Hơn nữa, đêm nay xem thái độ của bố cô, có vẻ cũng không có ý định phản đối.

Giống như Chu Tinh Thần nghĩ, giờ này khắc này, Nguyễn Miên đang vô cùng nỗ lực thổi gió bên gối chồng.

Bà nằm trong lòng Tề Nghiễm: "Ông xã, đối với chuyện con gái yêu đương, anh nghĩ thế nào?"

"Anh có thể nghĩ gì chứ." Tề Nghiễm buồn bã nói, "Haiz, con gái lớn không giữ được."

"Em thì rất xem trọng Hành Quang," Nguyễn Miên phân tích, "Anh nghĩ lại đi, cũng xem như là chúng ta nhìn nó lớn lên, hai nhà hiểu tận gốc rễ nhau, Nhiễm Nhiễm và Thời Cẩn cũng thương con gái chúng ta, ít nhất tương lai con bé ở nhà họ Phó sẽ không phải chịu uất ức..."

"Hành Quang thì sao, tính tình tốt, xứng đôi với con gái chúng ta, lại còn thân thiết với nhau từ nhỏ, quan trọng nhất là, chúng nó mến mộ nhau."

"Bà Tề." Tề Nghiễm cầm bàn tay mảnh khảnh, mát xa cho bà thả lỏng, "Rốt cuộc thằng nhóc Phó Hành Quang kia cho em ăn bùa mê gì rồi?"

"Đâu có." Nguyễn Miên vô tội chớp mắt, "Em đây là việc nào ra việc đó."

Đáng tiếc, cái việc từ trước đến nay được xem như linh đan diệu dược như thổi gió bên gối, có vẻ không có tác dụng với ông Tề, hễ là chuyện liên quan đến con gái, ở trong lòng ông luôn phóng đại vô số lần, cả đời này ông chỉ có một đứa con gái mà thôi, yêu con gái còn hơn cả chính mình, che chở như trái tim, chỉ cần cô nhíu mày mếu máo, ông chẳng thể nào yên lòng.

Có lẽ ông không có cách nào tham dự cả cuộc đời của con gái, nhưng vẫn muốn bảo đảm sau này khi ông không còn ở bên, con bé vẫn có người yêu thương, phía sau vẫn có người để tựa vào...

Cho nên, trước khi xác nhận được mọi chuyện, ông sẽ không dễ dàng giao con gái mình cho một người đàn ông khác.

Tề Nghiễm tắt đèn đi, lại ôm Nguyễn Miên lần nữa: "Ngủ đi, việc này nói sau."

Nguyễn Miên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, cứ xoắn xuýt mãi trong ngực ông.

"Bà Tề à." Giọng ông Tề đè thật thấp, "Nếu em còn không ngủ, anh không ngại làm chút chuyện giúp em đi vào giấc ngủ đâu."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp