Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 154: "Mộng cũ Lê viên"


8 tháng

trướctiếp

Giống như là một trận chiến kéo dài, sau khi "Mộng cũ Lê viên" trình xét duyệt gần một năm Cục mới buông tay, chấp thuận cho chiếu ở Hoa quốc.

Hướng Duy biết được tin tức này nhưng không kích động như ông nghĩ mà thở dài một tiếng, gọi điện thoại cho đám người Tống Thanh Hàn và Ngụy Trữ.

"Mộng cũ Lê viên" được chiếu!

"Mộng cũ Lê viên" làm cho vô số người trong nước vui mừng vì giải Oscar, bộ phim được người mê phim thổi phồng làm cho không ai không tò mò sắp được chiếu!

Rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng nghe thấy tin tức này, đại não như thể có suy nghĩ của mình, lập tức hiện ra cảnh được chiếu trên màn hình ở lễ trao giải Oscar.

Hoa đán mặc trang phục diễn đứng trên sân khấu hát, tay áo dài như hồ nước dập dờn, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn giống hoa mộc lan nở trên cành, châu ngọc trên đầu chiếu sáng cả sân khấu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đôi mắt với hàng lông mi dài cụp xuống như là xấu hổ, mặt trang điểm đậm cũng không che giấu được vẻ đẹp e ấp của "cô".

Mỹ nhân thẹn thùng cùng thanh niên ngồi ở sofa như thanh trúc xuất hiện cùng nhau, họ có hàng mi giống nhau, đôi mắt giống nhau, nhưng lại làm cho người ta không thể liên tưởng họ với nhau.

Cái nhìn đầu tiên, họ như là cơ thể bất đồng, nhưng nhìn thêm có thể nhìn thấy bóng dáng của thanh niên kia trong mỹ nhân đó.

Bóng dáng họ chồng lên nhau, cuối cùng hóa thành cảnh cuối cùng, thanh niên ngẩng đầu lên cười xán lạn, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước tĩnh lặng ngàn năm, nhẹ nhàng che giấu cảm xúc phức tạp đi.

Ký ức đó khắc sâu, thế cho nên lúc biết được "Mộng cũ Lê viên" sắp được chiếu phim, họ đều kích động vô cùng.

Hàn Hàn!

Lại được xem phim điện ảnh của Hàn Hàn!

Fan nước mắt lưng tròng, nhất là sau khi thấy "Mộng cũ Lê viên" công chiếu, Tống Thanh Hàn biến mất hồi lâu lại xuất hiện trước mắt các cô, sự kích động này không thể diễn tả bằng lời.

Người đăng ký suất chiếu sớm "Mộng cũ Lê viên" nhiều chưa từng có, cơ hồ là sau khi đoàn phim đăng tải link đăng ký, trang mạng đăng ký bị đơ vì có quá nhiều người vào.

Mục chục nghìn người đăng ký, cuối cùng chỉ chọn ra hai ba trăm fan may mắn.

Hai ba trăm người này đem theo sự hâm mộ và chờ mong của người yêu phim, dậy từ sớm sửa soạn, vui vẻ lên đường đến địa điểm chiếu.

Thường Vi ở trong số người may mắn này. Cô ở thủ đô, sau khi biết "Mộng cũ Lê viên" được thông qua xét duyệt, phản ứng đầu tiên của cô là khó tin, tiếp theo là... Mừng rỡ như điên.

Cô thích Tống Thanh Hàn từ khi cậu chưa nổi tiếng, cô xem phim của cậu mấy lần liền, cho dù là phim cậu chỉ xuất hiện mấy phút thậm chí là hơn mười giây cô cũng xem mấy lần, sau đó cắt cảnh cậu xuất hiện lưu vào máy tính.

Lúc xem toàn bộ phim của cậu theo dòng thời gian, rất dễ nhận thấy sự tiến bộ trong diễn xuất của cậu. Thường Vi cũng không biết vì sao mình lại thích một người đến vậy, nhưng tình cảm này không phải tình cảm nam nữ. So sánh với ảo tưởng mình yêu đương với Tống Thanh Hàn, cô càng muốn thấy cậu tiếp tục làm chuyện cậu thích, sau đó ở bên người cậu thích. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu xuất hiện ngẫu nhiên, lại không ngừng ủng hộ cô tiếp tục hướng về tương lai.

Cô đi theo nhóm người cùng sở thích hào hứng chứng minh thân phận, lúc đi vào hội trường có nhân viên đến đưa nước cho các cô.

"Anh Hàn dặn." nhân viên đưa nước cho Thường Vi giải thích rồi đưa nước cho người khác.

Thường Vi quay đầu nhìn, cầm chai nước lành lạnh, mở nắp bình uống một hớp.

Buổi chiếu sớm "Mộng cũ Lê viên" không có lễ nghi phiền phức gì, Hướng Duy cũng không chơi trò này, gần đến giờ là cho hai ba trăm fan vào đại sảnh chiếu phim.

Ánh sáng đột nhiên tắt đi làm cho Thường Vi không quen. Cô chớp mắt, mở mắt ra thấy ánh đèn trên sân khấu trước màn hình không biết từ khi nào chiếu sáng thanh niên biến mất hơn nửa năm.

Có vẻ cậu không thay đổi gì, lại như là đã thay đổi. Không biết sao gương mặt lãnh đạm kia có cảm giác mềm mại hơn, bên môi là ý cười khẽ, gương mặt như tranh vẽ dưới ánh đèn sáng chói, thanh nhã dịu dàng.

Cậu mặc âu phục xanh chàm giản dị, trông gầy đi so với lúc tham gia lễ trao giải Oscar, tóc dài đen nhánh được buộc ra sau, chỉ có mấy sợi rũ xuống trước trán, tôn lên gương mặt cậu.

Cậu ung dung đứng đó, vừa đẹp trai vừa khoan thai.

Tim Thường Vi hẫng một nhịp, cơ hồ là theo bản năng ngừng thở.

Fan cùng vào với cô cũng chẳng tốt hơn là bao. Có thể được chọn giữa hàng chục nghìn fan mê phim, các cô không chỉ dựa vào may mắn, nhiều hơn là thực lực.

Rất nhiều người trong số các cô là fan của Tống Thanh Hàn, đã xem phim của cậu không biết bao nhiêu lần, lý do đăng ký cũng có lý có tình. Hơn nữa các cô không chỉ xem phim của Tống Thanh Hàn mấy lần, còn xem phim của các diễn viên khác mấy lần, đương nhiên cũng không quên phim của Hướng Duy từng đạo diễn điện để ngừa sơ suất. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Các cô qua năm cửa ải, chém sáu tướng(*) đi vào đây, một nguyên nhân rất lớn là bởi vì thanh niên trên sân khấu kia.

(Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn - tudienso)

Cậu không lớn tuổi, nhưng các vai diễn của cậu đã làm bạn với họ nhiều năm, đối với những fan còn nhỏ, Tống Thanh Hàn thậm chí đã có thể nói là tuổi thơ ấu của họ.

Hiện tại các cô ngồi trước tuổi thơ của mình, cùng xem bộ phim các cô chờ mong đã lâu.

Hướng Duy đứng trên sân khấu nói mấy câu mở đầu, dùng ngôn ngữ ngắn gọn giới thiệu cấu tứ và linh cảm của "Mộng cũ Lê viên", đưa mic cho Tống Thanh Hàn: "Mọi người có câu gì muốn hỏi diễn viên chính của chúng ta thì cứ hỏi!"

Tống Thanh Hàn nhận mic, mỉm cười với người dưới sân khấu.

"A -- Hàn Hàn! Hàn Hàn!"

Có fan kích động khóc lên, rưng rưng nhìn thanh niên trên sân khấu.

Thường Vi lại khác mọi người, lúc này có vẻ bình tĩnh.

Cô giơ tay, nhìn thẳng lên sân khấu.

Hướng Duy nhìn lướt qua dưới sân khấu, gọi cô đứng lên hỏi.

"Khụ..." Thường Vi hít sâu một hơi, nhìn Tống Thanh Hàn, giọng run run chính cô cũng không biết, "Em muốn hỏi là nguyên nhân gì thúc đẩy anh lựa chọn một người diễn hai vai, nhất là một vai diễn trong đó là nữ."

Tống Thanh Hàn không ngờ cô lại hỏi vậy, trầm ngâm một lát mới cười nói: "Thật ra đạo diễn Hướng tung cành ô liu cho tôi."

Cậu liếc nhìn Hướng Duy, khẽ cười: "Còn vì sao tôi phải diễn hai vai... thật ra là ý của đạo diễn Hướng."

Hướng Duy cười một tiếng ha ha, nhận mic giải thích: "Thật ra tôi vốn không định cho Thanh Hàn diễn hai vai, lúc đó tôi đã nhắm được một diễn viên diễn vai Lâu Ý, nhưng khi tôi xem Thanh Hàn thử vai, tôi lại nảy ra một ý."

"Vì sao không làm một cặp song sinh, đúng, song sinh trong dấu ngoặc kép, sau đó tôi bàn với Thanh Hàn xem có thể diễn vai em gái Lâu Y không, kết quả như bây giờ."

Hướng Duy nói rất nhẹ nhàng, nhưng fan dưới sân khấu lại mẫn cảm nhận ra ẩn ý của ông - cái gì mà song sinh trong dấu ngoặc kép, cái gì mà kết quả như bây giờ?

Chẳng lẽ trong phim có nhiều mìn?

Hướng Duy nhìn ánh mắt do dự của người dưới sân khấu, đưa mic cho Tống Thanh Hàn: "Sắp chiếu rồi, thay vì hỏi nhiều nội dung đánh mất cảm giác thần bí, chi bằng hỏi Hàn Hàn nhà các cô lúc ở phim trường có gặp chuyện gì thú vị không, để mọi người cùng vui vẻ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ một lát, gõ gõ mic: "Tôi không nhớ chuyện thú vị, nhưng có chút ấn tượng với chuyện xấu hổ..."

Cậu thở dài: "Lúc ấy bởi vì NG nhiều quá, để tôi tìm được cảm giác, đạo diễn Hướng cho tôi mặc váy đội tóc giả đi quanh phim trường mấy lần."

Hiển nhiên fan dưới sân khấu cũng nhớ đến ảnh truyền thông chụp được - Hàn Hàn mặc váy!

Làm sao đây càng hóng phim!

Tống Thanh Hàn thấy fan đột nhiên sáng mắt lên: "..."

Cậu trả lời mấy câu hỏi của fan, đưa mic cho Ngụy Trữ: "Câu hỏi này mọi người hỏi anh Ngụy đi."

Ngụy Trữ như là giật mình, may mà fan dưới sân khấu cũng không nhận ra hắn khác thường, lặp lại câu hỏi, trông mong chờ hắn trả lời.

Ngụy Trữ cười hiền lành: "Cảnh ấn tượng nhất trong quá trình quay à..."

"Chắc là đoạn kết cục." Hắn khẽ cười, nhưng không nói là nguyên nhân gì.

Fan đợi một lát, không thấy hắn trả lời, thất vọng ngồi xuống.

Ngụy Trữ giật mình bắt đầu trả lời câu hỏi của fan, lúc lơ đãng lại quay đầu, ánh mắt dừng trên người Tống Thanh Hàn một lát.

Ánh mắt hắn quá rõ ràng, một vài fan cũng nhận ra, không khỏi sinh ra cảm giác khác thường.

Hàn Hàn và Ngụy Trữ... đã xảy ra chuyện gì sao? Sao có cảm giác Ngụy Trữ quá chú ý đến Hàn Hàn?

Nhưng thái độ của Hàn Hàn lại giống như không có gì khác thường...

Vấn đáp trước khi chiếu kết thúc trong bầu không khí như vậy, khi màn hình lớn sáng lên, đèn trên sân khấu đồng thời tối đi.

Tống Thanh Hàn theo nhân viên xuống sân khấu, Ngụy Trữ yên lặng theo sát sau cậu.

Nhưng Tống Thanh Hàn không ngồi ở chỗ đoàn phim sắp xếp cho cậu mà tìm chỗ khác.

Ngụy Trữ theo bản năng nhìn theo động tác của cậu, cạnh chỗ đó là một người đàn ông chín chắn.

Người đàn ông kia cảm nhận được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén làm hắn quay đầu đi.

Tống Thanh Hàn thản nhiên ngồi xuống cạnh người đàn ông kia, nụ cười trên môi trong căn phòng tối tăm vẫn chói mắt.

Sở Minh thản nhiên liếc liếc mắt nhìn Ngụy Trữ, lướt qua tay vịn, nắm tay Tống Thanh Hàn.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại không có ý giấu giếm. Chỉ cần người chú ý là có thể xuyên qua khe hở ghế nhìn thấy, đoán được động tác của họ.

Nhưng mà... Ngụy Trữ nhìn Tống Thanh Hàn, thanh niên kia căn bản không thèm để ý, không chỉ không có ngăn cản động tác của người đàn ông kia, ngược lại nghiêng người, nhỏ giọng nói chuyện với hắn, thái độ rất thân thiết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Anh không thích cậu ta nhìn em như vậy." Sở đại cẩu sâu không lường được lạnh lùng đáng sợ trong mắt Ngụy Trữ tủi thân nói với Tống Thanh Hàn, cầm tay cậu không an phận vuốt ve.

Tống Thanh Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, thản nhiên nhìn hắn.

Sở đại cẩu yên lặng im miệng.

Nhưng mà vẫn tội nghiệp.

Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ nhéo ngón tay hắn, đáy mắt đong đầy ý cười.

Thường Vi luôn nhìn Tống Thanh Hàn, rất nhiều người giống cô, tất nhiên cũng nhìn thấy hành động của Tống Thanh Hàn và Sở Minh.

Hàn Hàn đây là...

Tống Thanh Hàn quay đầu lại mỉm cười với các cô, chỉ màn hình.

Phim sắp bắt đầu rồi.

Tranh thuỷ mặc tĩnh lặng mà hàm ý sâu xa xuất hiện trên màn hình, màu đỏ lấp ló như thể ánh sáng duy nhất trên thế giới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp