Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 23


8 tháng

trướctiếp

"Nhắm mắt." Cảm thấy dường như Tống Thanh Hàn muốn mở mắt, Lâm Vân khẽ quát một tiếng, thuận tay buông bút xuống, lại mở một hộp khác cầm cọ chấm một cái, nhẹ nhàng vẽ lên đuôi mắt cậu, đuôi mắt vốn hơi tròn của cậu được kéo dài ra.

"Xong rồi." Lâm Vân hài lòng nhìn gương mặt Tống Thanh Hàn, ngẫm nghĩ, lại lấy một cây son trong đống đồ, quệt nhẹ lên môi cậu.

Tống Thanh Hàn chậm rãi mở mắt. Lông mi dày rậm chậm rãi mở ra, lộ ra đôi mắt trong veo, khóe mắt thì sắc bén. Cậu mím môi, gương mặt hơi lạnh lùng.

Dù Lâm Vân đã tưởng tượng ra dáng vẻ của Tống Thanh Hàn sau khi trang điểm cũng suýt nữa bị ánh mắt này của cậu làm cho không thở nổi. Cô buông son trong tay xuống, cười vỗ bả vai cậu: "Đẹp lắm."

Tống Thanh Hàn liếc nhìn gương, ngẩng đầu cười nói với Lâm Vân: "Nhờ công chị Vân." 

Cậu vẫn mỉm cười, mặc dù là kiểu trang điểm sắc bén cũng không che giấu được ánh sáng hiền hòa dưới đáy mắt cậu. Lâm Vân được cậu khen thì lòng như nở hoa, đẩy cậu đi: "Được rồi được rồi, lời ngon tiếng ngọt nói sau. Bên ngoài đang giục, đi nhanh đi."

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, đứng lên đi ra ngoài theo nhân viên đoàn phim.

Bóng dáng Tống Thanh Hàn vừa biến mất là một thợ trang điểm vừa mới trang điểm xong cho một nghệ sĩ tò mò hỏi: "Chị Vân, chị coi trọng Tống Thanh Hàn này à?"

Vừa rồi khi Lâm Vân trang điểm cho Tống Thanh Hàn cô cũng nhìn thấy, phải nói là cực kỳ cẩn thận. Tuy rằng Lâm Vân chỉ là một thợ trang điểm nhưng trong giới cũng được coi là nổi tiếng, nếu được cô coi trọng thì lúc trang điểm cô sẽ tận tâm hơn, cho dù không thay đổi được nhan sắc thì cũng sẽ đẹp hơn người khác đến mấy phần. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chẳng qua có vài nghệ sĩ cảm thấy thợ trang điểm chẳng qua chỉ là nhân viên phục vụ, thái độ không bao giờ tốt. Lúc trước Lâm Vân cũng gặp phải rồi, tuy rằng không đến mức ngáng chân lúc trang điểm, nhưng nếu nói đẹp thì không có.

Hiện tại fan rất đông cũng rất chịu chi, fan nhan sắc lại còn nhiều. Người có fan nhan sắc có được thiên hạ, những lời này không phải không có lý.

Cho nên đừng tưởng chỉ là mặt đẹp hơn chút, khi chiếu phim ở màn hình lớn, sự khác biệt này sẽ bị người xem có tâm nhận ra.

Giữa đám người diễn xuất ngang ngửa, ai cũng có khuynh hướng lựa chọn cái đẹp.

Lâm Vân liếc nhìn thợ trang điểm và nghệ sĩ kia, cười cười: "Không, chỉ là chợt có ý tưởng, ngứa tay thôi ấy mà."

Nghệ sĩ kia dựng tai lên nghe, nghe Lâm Vân trả lời vậy thì cười nhạt, cũng sinh ra vài phần thương cảm cho Tống Thanh Hàn.

Bị thợ trang điểm lấy ra để luyện tập, nào có ai đáng thương hơn chứ?

Thợ trang điểm kia ngượng ngùng cười, dặm phấn cho nghệ sĩ kia, thu tay: "Xong rồi."

Nghệ sĩ kia liếc nhìn, nhíu mày, định nói gì đó nhưng mà nhân viên đoàn phim bên ngoài đã giục ầm lên. Cô trầm mặt, đứng lên đi ra ngoài.

Khi Tống Thanh Hàn đi ra ngoài, Hàn Nghị đang cầm loa gào thét với nhân viên di chuyển máy móc, giọng sang sảng. Cậu nhìn quanh, Tạ Diệc An và Trần Gia Minh chắc vẫn đang ở phòng trang điểm riêng để trang điểm.

Tống Thanh Hàn không muốn đi quấy rầy Hàn Nghị làm việc, sau khi nhìn một vòng, cậu ngồi xuống vị trí của mình, cầm kịch bản lật xem.

"Cộp, cộp." Một đôi giày cao gót màu trắng xuất hiện trước mắt Tống Thanh Hàn, cậu ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của An Ý Như.

An Ý Như mặc váy liền xanh nhạt, thắt lưng nhỏ gầy, chân dài thẳng tắp, tóc dài đen mượt xõa sau lưng. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt hơi kỳ lạ, tay thì siết làn váy, có vẻ là không biết mở miệng thế nào.

"Chị An?" Tống Thanh Hàn khép kịch bản lại, đẩy ghế tựa bên cạnh ra, mỉm cười hỏi, "Có việc gì không?"

Tống Thanh Hàn chủ động dường như mở ra một cái chốt, sắc mặt An Ý Như nháy mắt tốt hơn nhiều. Cô nhìn cậu, vén tóc dài ra trước ngực, cầm kịch bản nói: "Tống Thanh Hàn, chúng ta diễn tập nhé?"

Trừ bộ phim "Người thứ bảy" này, công ty của An Ý Như còn sắp xếp cho cô một bộ phim thần tượng khác. Dù sao cô vốn xuất thân từ phim thần tượng, tuy rằng hiện tại cô cần thay đổi hình tượng, nhưng việc này vẫn có tính mạo hiểm. Một khi thất bại là bộ phim thần tượng kia cũng xong luôn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chẳng qua thời gian quay hai bộ phim này quá sát nhau, công ty của An Ý Như không có cách, đành phải thương lượng trước với Hàn Nghị.

Hàn Nghị ở giới đã quá lâu, cũng đã quen chuyện này. Ông không có ý kiến với chuyện An Ý Như đóng phim gì, nhưng thái độ của ông thì rất kiên quyết, nếu cô diễn không tốt thì ai nói cũng không được.

Có điều Hàn Nghị vẫn nể mặt kim chủ sau lưng An Ý Như, tập trung hết cảnh quay của cô vào khoảng thời gian này.

Mà chiều nay có cảnh quay của An Ý Như và Tống Thanh Hàn.

Trước đó vốn An Ý Như chẳng hề lo chút nào, Tống Thanh Hàn chỉ là một người mới không danh tiếng thôi, tuy rằng cô chỉ từng diễn phim thần tượng nhưng diễn xuất thì vẫn đủ để đè ép được một kẻ tép riu. Nhưng sự tự tin này đã tan nát lúc Tống Thanh Hàn diễn cùng Trần Gia Minh.

Trực giác nói cho cô biết, nếu cô tùy tùy tiện qua loa, người đầu tiên sa sầm mặt với mình là Hàn Nghị.

Quá hạn không vào đoàn là phải trả tiền bồi thường. Cô không gánh mớ tiền bồi thường trên lưng, chỉ đành đến tìm Tống Thanh Hàn.

Cậu nhìn cô cười cười, gật đầu: "Được thôi chị An."

An Ý Như thở phào, ngồi xuống cái ghế cạnh cậu, mở kịch bản ra: "Ở đây, tôi chất vấn cậu đúng không?" 

Tống Thanh Hàn cũng lật kịch bản đến tờ đó, gật đầu: "Sau đó tôi..."

An Ý Như xem kịch bản với Tống Thanh Hàn một lần, quay đầu, lại phát hiện mình dường như luôn bị Tống Thanh Hàn dẫn dắt, thậm chí vai diễn của cô cậu còn hiểu hơn, suy ngẫm cũng đa chiều hơn. Cô tình cờ giương mắt, liếc nhìn kịch bản trong tay cậu, trên đó toàn là chữ đủ màu, không chỉ có vai Phương Du, ngay cả vai diễn khác cậu cũng ghi chép.

An Ý Như bỗng cảm thấy mơ hồ. Lúc mình mới vào giới, hình như cũng muốn làm một diễn viên nhỉ? Chẳng qua hiện tại cô lại biến mình thành thần tượng.

"Chị An?" Tống Thanh Hàn nói lời thoại xong, không nghe thấy An Ý Như tiếp lời, vừa ngẩng đầu là thấy cô ngồi đờ ra, nhìn chằm chằm kịch bản trong tay mình.

An Ý Như giật mình, nhìn kịch bản trong tay cậu, cúi đầu do dự hỏi: "Ừm... Tống Thanh Hàn, cậu cho tôi xem kịch bản của cậu được không?" 

Tống Thanh Hàn hơi kinh ngạc. Tuy rằng lúc trước An Ý Như không nói thẳng, nhưng đời trước cậu đã sống ở tầng chót quá lâu, ngay từ đầu cậu đã nhận ra An Ý Như đối với mình... không thể nói là ác ý, chỉ có thể nói là hơi khinh thường. Sao hiện tại cô lại như là đổi tính thế?

Cậu liếc nhìn An Ý Như, thấy cô có vẻ thật lòng muốn xem kịch bản của mình, mỉm cười, đưa kịch bản cho cô: "Được chứ."

Mặt Tống Thanh Hàn được trang điểm sắc bén, cậu cười như thế lại làm cảm giác xa cách lạnh lùng mờ nhạt đi, ánh mắt như thể từ núi cao băng nguyên hóa thành nước chảy ngày xuân, cảnh đẹp ý vui, tình sâu như biển. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

An Ý Như bị cậu nhìn như thế, tuy rằng biết cậu chỉ lễ phép mỉm cười lại vẫn không được tự nhiên cụp mắt tránh ánh mắt cậu, giơ tay nhận kịch bản.

Mở kịch bản ra, cảm giác trước đó càng mãnh liệt. Một tờ, một nét bút, từng hàng chữ nghiêm túc lấp đầy chỗ trống, chỉ ra diễn biến tâm lý nhân vật.

An Ý Như xem qua một lần phân tích nhân vật của mình, cuối cùng hiểu ra sự tự tin lúc trước của mình buồn cười cỡ nào.

Nếu thật sự đi diễn bằng tâm tính lúc trước của mình, chỉ sợ không thể không trả số tiền bồi thường đó.

An Ý Như đọc hơi chậm, Tống Thanh Hàn ngồi cạnh, cầm một chai nước khoáng trong tay chờ đợi.

Trên thực tế cậu cũng thấy hành động của An Ý Như kỳ lạ. Chẳng qua cô chịu bỏ công sức ra nghiên cứu vai diễn, với cậu cũng là một chuyện tốt.

"Cảm ơn cậu." An Ý Như đọc kịch bản xong, cầm trong tay do dự một hồi, sau đó hỏi, "Ừm, cậu cho tôi mượn kịch bản của cậu đi photo được không?"

Cô sợ Tống Thanh Hàn hiểu lầm, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Tôi gọi trợ lý mai đi photo, nhanh lắm, không làm hỏng kịch bản đâu."

Tống Thanh Hàn: "..."

Đây... Còn không bằng không giải thích í.

"Được." Tống Thanh Hàn gật đầu.

An Ý Như nhẹ nhàng thở ra, đưa kịch bản lại cho Tống Thanh Hàn.

Hai người họ hẹn giờ, bên kia Hàn Nghị đã điều chỉnh xong hết toàn bộ, chẳng qua cảnh diễn đầu cũng không phải cảnh Tống Thanh Hàn và An Ý Như diễn, mà là Trần Gia Minh và Tạ Diệc An diễn.

Biểu cảm của hai người Trần Gia Minh và Tạ Diệc An rất tốt, va chạm là bùng nổ. Hàn Nghị cũng vui vẻ, liên tục quay mấy cảnh, đến khi thấy Trần Gia Minh và Tạ Diệc An đã thấm mệt mới lưu luyến thả họ đi nghỉ ngơi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Cảnh tiếp theo, Tống Thanh Hàn, An Ý Như, Dương Tình chuẩn bị!"

Tống Thanh Hàn và An Ý Như đứng lên đi vào phim trường, biểu cảm trên mặt không giống nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp