Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 37


8 tháng

trướctiếp

Tống Thanh Hàn rời khỏi nhà Tiếu Kiêu, nói ý kiến của mình cho Trần An biết. Anh trầm ngâm một lát, hỏi: "Vậy cậu thấy thế nào?"

Tống Thanh Hàn ngồi trên sàn nhà, trước mặt là màn hình tinh thể lỏng siêu lớn đang chiếu phim, là bộ phim mà cậu mang về từ chỗ Tiếu Kiêu.

Chất lượng video trong màn hình hơi thấp, hình ảnh cũng hơi mờ, diễn xuất của diễn viên cũng hơi lố, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn xem nhập thần.

Edit phim rất tốt, biên tập một bộ phim chắp vá thành một bộ phim xem được. Hơn nữa tuy rằng chất lượng video mờ, diễn viên cũng không diễn tốt, nhưng năng lực của đạo diễn không tệ, mặc dù có lúc hơi nhanh... làm cho người ta không theo kịp, nhưng tổng thể xem ra vẫn rất ổn.

Tống Thanh Hàn đắn đo một lát, sau đó nói với Trần An ngay trong điện thoại: "Tôi vừa mới xem phim trước kia của Tiếu Kiêu... năng lực đạo diễn của cậu ta khá ổn, nếu có đội hậu kỳ tốt, phim sẽ nổi."

Trần An trầm mặc một lúc, dường như đang suy ngẫm gì đó.

"Làm sao vậy anh Trần?" Tống Thanh Hàn tinh tế nhận ra phản ứng của Trần An, ấn tạm dừng phim.

"Nghe cách nói của cậu, có vẻ cậu rất xem trọng cậu ta." Trần An trầm ngâm một lát, "Nhưng cát-xê thấp quá."

Tống Thanh Hàn: "..." 

Ba nghìn một tập, nếu là Tống Thanh Hàn lúc trước thì giá này coi như bình thường, thậm chí còn khá cao. Nhưng Tống Thanh Hàn hiện tại đã từng diễn phim của Hàn Nghị, cũng có danh tiếng nhất định, giá này hơi thấp.

"Vậy ý của anh là?" cậu đã loáng thoáng đoán được ý của Trần An, không chắc lắm, hỏi lại.

"Chúng ta đầu tư." Trần An mở một quyển sổ ghi chép ra, dùng bút ghi vài chữ rồi mới nói, "Cát-xê ba nghìn một tập không thay đổi, nhưng sau này sản xuất ra phim truyền hình, chúng ta sẽ lấy phần trăm."

Từ trước đến nay Trần An không phải một người dễ đối phó, cho dù bộ phim này là Tống Thanh Hàn tự muốn nhận thì cũng không có lý cho người tên Tiếu Kiêu này được lợi. Cát-xê ba nghìn một tập có thể nói là giá rẻ như cho, nếu không thêm gì đó thì quả thực chẳng khác gì với diễn miễn phí.

Tống Thanh Hàn không hiểu, nhưng Trần An anh trước giờ không làm chuyện lỗ vốn.

Cậu không phản đối ý kiến của anh. Trên phương diện này, Trần An chuyên nghiệp hơn cậu rất nhiều, chẳng qua cậu ngẫm nghĩ, nói: "Hay là tôi không cần cát-xê, anh Trần có thể đàm phán mức bao nhiêu?"

Lần này Trần An kinh ngạc: "Cậu định đầu tư vào phim?"

Dựa theo giá thị trường, nếu Tống Thanh Hàn không lấy cát-xê mà yêu cầu Tiếu Kiêu chia phần trăm, ít nhất cậu được chia hơn hai mươi phần trăm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Vâng." Tống Thanh Hàn đáp, "Cùng với hơn một triệu cát-xê, tôi muốn cược một lần."

Cậu mỉm cười, cầm điện thoại nói: "Anh Trần, anh cảm thấy thế nào?" 

Trần An suy tư, cũng thấy không tồi – cát xê một triệu tệ đừng nói là Tống Thanh Hàn, ngay cả nghệ sĩ mới debut ở Tinh Hải cũng thấy gai mắt. Cầm một triệu có cũng như không, không bằng bàn chuyện đầu tư.

Theo anh biết, người đầu tư nhiều nhất cho phim này có lẽ là Tiếu Kiêu đúng không nhỉ?

"Được, chuyện hợp đồng giao cho tôi." Trần An viết mấy điều này lên sổ, sau đó dặn Tống Thanh Hàn một tiếng, "Hàn Nghị bên kia chắc cũng quay gần xong, nếu tuyên truyền thì cậu phải đi tuyên truyền, lúc đó tôi sẽ nói lịch trình cho cậu."

"Còn nữa, trợ lý Vương Hạo của cậu về nhà rồi, về sau công ty sẽ cho cậu một ekip, phụ trách tất cả công việc của cậu." 

Tống Thanh Hàn đồng ý.

Trần An cúp máy.

Cậu buông điện thoại di động, lại cầm điều khiển, cảnh trên tivi lại thay đổi.

Tiếu Kiêu cho Tống Thanh Hàn tổng cộng năm đĩa CD, cậu xem hết, lại càng tán thưởng Tiếu Kiêu hơn.

Theo nội dung và cảnh phim trong năm đĩa CD đó, thủ pháp quay phim của Tiếu Kiêu có thể nói là càng ngày càng thành thạo.

CD đầu tiên, đầu phim tuy rằng rất hay, nhưng mấy cảnh sau lại tập trung vào mấy diễn viên quá nhiều, làm cho hình ảnh quá dày. Sang đĩa thứ hai, tình huống này đã có thay đổi. Cho đến đĩa thứ năm, Tiếu Kiêu đã có thể thành thạo điều chỉnh cảnh quay đến chỗ cần thiết, sau đó biến một câu chuyện bình thường thành câu chuyện thú vị.

Có lẽ đời trước bộ phim kia nổi tiếng không chỉ bởi vì kịch bản thú vị.

Trần An rất dứt khoát, không quá lâu đã bàn xong hợp đồng với Tiếu Kiêu. Trừ một loạt điều khoản yêu cầu giữ bí mật, hợp đồng còn thêm một điều khoản là cho dù sau khi chiếu phim có bao nhiêu lợi nhuận, Tống Thanh Hàn cũng có thể nhận được hai mươi phần trăm, trong đó là lợi nhuận chiếu đài và chiếu trên mạng.

Điều kiện này đối với Tiếu Kiêu cũng không có gì khó xử. Vốn cậu ta biết mình là người đầu tư lớn nhất của phim này, còn lại tất cả các khoản đầu tư khác là bạn bè cho cậu ta vay. Sau khi cậu ta thương lượng với bạn bè thì họ cũng nhất trí đồng ý với yêu cầu của Trần An.

Dù sao bộ phim của họ cũng là phim kinh phí thấp, dựa theo giá bình thường căn bản không có khả năng mời được Tống Thanh Hàn diễn chứ đừng nói là cậu diễn vai chính. Hiện tại người ta không cần cát-xê, chỉ cần hai mươi phần trăm lợi nhuận phim, thế là đã phúc hậu lắm rồi.

Đằng nào cũng không ai biết bộ phim này quay xong có qua được kiểm duyệt không, sau khi qua kiểm duyệt có được chiếu không, chiếu có lợi nhuận không... tất cả vẫn là ẩn số.

Trong giới này, không ít phim truyền hình lỗ vốn. Một bộ xịt, sẽ có bộ xịt tiếp, ngay cả Tiếu Kiêu cũng cảm thấy chuyện phim của mình được chiếu là hy vọng xa vời. Hành động này của Tống Thanh Hàn không biết là cậu quyết tâm cỡ nào.

Tống Thanh Hàn ký hợp đồng nam diễn viên chính, ký hợp đồng xong, Tiếu Kiêu tỏ ý hy vọng cậu mau chóng vào đoàn.

Đương nhiên cậu không có ý kiến. Trên thực tế, cậu hơi... khẩn cấp.

Nhưng lúc sắp khởi quay, Tiếu Kiêu bên kia lại có tin tức quan trọng – không biết sao đoàn phim nghèo của họ bỗng nhiên được Tinh Hải nhìn trúng, được đầu tư năm triệu(*)!

(Khoảng 16-17 tỉ VND)

Tin tức này không chỉ có Tiếu Kiêu cảm thấy trở tay không kịp, ngay cả Trần An cũng thấy bất ngờ. Trần An được coi như một vị lão tướng ở Tinh Hải, trên cơ bản chuyện gì ở công ty chỉ cần không phải chuyện gì cơ mật là sẽ có người báo cho anh. Nhưng chuyện đầu tư phim của Tiếu Kiêu này thì anh không hề nghe nói đến, như thể khoản đầu tư này là ông chủ vỗ trán quyết định, căn bản là không dùng não.

Sở · vỗ trán · không dùng não · Minh: "..." 

Chẳng qua khoản đầu tư này của Tinh Hải với Tiếu Kiêu xác thực là một chuyện tốt. Trong điều kiện có kịch bản có năng lực, không thể không nói tiền cũng rất quan trọng.

Năm triệu không nhiều cũng không ít. Nếu Trần An cho Tống Thanh Hàn nhận bộ phim lịch sử kia, năm triệu này của Tinh Hải chỉ đủ quay hơn mười tập. Nhưng đổi thành phim của Tiếu Kiêu, năm triệu đã là một khoản cực lớn.

Đạo cụ có thể đổi cái tốt hơn! Cảnh tượng có thể bố trí tỉ mỉ hơn! Máy móc thăng cấp lên!

Chẳng qua nếu nhận khoản đầu tư của Tinh Hải thì hợp đồng lúc trước phải thay đổi.

Tống Thanh Hàn không biết nói gì cho phải, sau khi Trần An biết tin này đã liên hệ với nhân viên công ty, khi trở về sắc mặt hơi thay đổi.

"Khoản đầu tư này là từ trên rót xuống." anh ngồi trước mặt cậu, sắc mặt hơi mỏi mệt, "Tuy rằng Tinh Hải chi tiền nhưng quyền quyết định là của tổng bộ." 

"Cho nên... Hợp đồng lúc trước ký với Tiếu Kiêu có thể sẽ bị tổng công ty bên kia phủ quyết." Trần An xoa mi tâm, trong lòng có vài lời khó nói hết.

Nếu là công ty khác thì anh còn giúp Tống Thanh Hàn tranh thủ được, nhưng lại là tổng công ty muốn làm chuyện này. Ngay cả Tinh Hải cũng là do công ty bên kia quản lý, họ là thuộc hạ kiếm ăn ở Tinh Hải, có mấy ai dám đối chọi với tập đoàn Sở thị chứ?

Hơn nữa... Nếu đúng là tổng công ty đầu tư thật, đừng nói là hợp đồng kia có tiếp tục được không, chỉ sợ ngay cả diễn viên Tống Thanh Hàn cũng phải đổi sang người khác.

Quả nhiên, hai ngày sau tổng công ty phái người đến gặp Trần An và Tống Thanh Hàn.

"Anh Ngụy?" Tống Thanh Hàn thấy người đến thì kinh ngạc nhường đường, sau đó gật đầu với Tiếu Kiêu đang hơi co quắp đứng sau Ngụy Khiêm, mỉm cười: "Cậu Tiếu." 

Tống Thanh Hàn vào bếp pha một tách trà, rót cho mỗi người một ly.

Ngụy Khiêm ngồi trên sofa, nghiêm trang lấy mấy bản hợp đồng dày ra khỏi túi.

"Tống tiên sinh." Ngụy Khiêm ho nhẹ một tiếng, giọng loáng thoáng lộ ra sự chột dạ, "Lần này tôi đến là đại diện cho tổng công ty bàn hợp đồng của phim Tranh minh."

Tống Thanh Hàn ngồi cạnh Trần An, bình tĩnh nghe, cười lễ phép mà hiền hòa. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Xét thấy cậu là nghệ sĩ của Tinh Hải, Tinh Hải có nghĩa vụ, có quyền lợi lên kế hoạch và sắp xếp cho nghệ sĩ." Ngụy Khiêm lịch sự nói, "Cho nên hợp đồng lúc trước cậu ký với Tiếu Kiêu, qua quyết định của tổng công ty... được thừa nhận."

Ngụy Khiêm mỉm cười nhìn Tống Thanh Hàn: "Có điều vẫn không có cát-xê."

Ngụy Khiêm không khỏi hâm mộ sự may mắn của Tống Thanh Hàn. Nếu cậu ký hợp đồng với Tiếu Kiêu chậm một chút thì đãi ngộ hiện tại của cậu sẽ không được như thế này. Mấy lão già đó là kẻ thấy thịt là ăn, cho dù chỉ chia có hai mươi phần trăm ra ngoài, nhưng một khi bộ phim này nổi, hai mươi phần trăm đó không chỉ dừng lại ở một khoản tiền nhỏ.

Hơn nữa, khi mọi người lên kế hoạch đầu tư thì cơ hồ không ai xem trọng bộ phim này. So với bộ phim truyền hình đến từ đạo diễn mới ekip mới diễn viên mới, họ có khuynh hướng đầu tư cho bộ phim lịch sử về Tần Thủy Hoàng hơn.

Ngụy Khiêm hồi tưởng lại biểu cảm của đại ma vương ngày hôm đó mà cũng phải líu lưỡi.

Người khác không rõ, nhưng hắn biết năm triệu này tuy rằng lấy danh nghĩa tổng công ty, nhưng trên thực tế là tiền túi của Sở Minh. Cuối cùng bộ phim này lỗ hay lãi, tất cả đều là một mình Sở Minh gánh vác.

Chẳng qua... Ngụy Khiêm len lén liếc nhìn Tống Thanh Hàn. Chẳng qua Sở đại ma vương sợ cậu biết rồi sẽ không dám ký hợp đồng này nên mới dùng danh nghĩa tổng công ty để đầu tư.

Tình yêu của kẻ có tiền, dân thường như hắn không hiểu lắm.

Không hiểu lắm.

Sau khi bàn rõ hợp đồng với Tống Thanh Hàn, Ngụy Khiêm chuyển câu chuyện, lại nói chuyện với Tiếu Kiêu.

Tiếu Kiêu không may mắn như vậy, nếu cậu ta tiếp nhận tiền đầu tư của Sở Minh thì cũng có nghĩa là lợi nhuận phim cậu ta quay cũng sắp phải chia sẻ với Sở Minh.

Tiếu Kiêu tự đầu tư ba triệu, cộng thêm của bạn bè được một triệu(*), tổng cộng cũng chỉ có bốn triệu(*). Mà một mình Sở Minh đã ném năm triệu vào.

(Tương đương lần lượt hơn 3 tỉ và 13 tỉ VND)

Tiếu Kiêu căng thẳng nhìn hợp đồng trên tay Ngụy Khiêm, trái tim trong ngực đập thình thịch, người ở trong trạng thái khẩn trương cao độ.

Ngụy Khiêm nhận ra cậu ta căng thẳng, mỉm cười trấn an, cầm hợp đồng trong tay đặt trước mặt Tiếu Kiêu: "Về phần hợp đồng của Tiếu Kiêu tiên sinh và công ty... Cậu xem đi." 

Tiếu Kiêu đọc kĩ hợp đồng thật dày đó. Điều khoản rất chi tiết, cậu ta cũng nhận ra Tinh Hải không định hố mình.

"Bốn mươi phần trăm lợi nhuận?" Tiếu Kiêu đọc điều khoản đằng sau, cười một tiếng, "Được." 

Cậu ta cầm bút ký tên trên bàn, dứt khoát vung bút lên ký tên mình.

Ngụy Khiêm chia hợp đồng thành hai phần, sau đó cất một phần vào túi mình, vươn tay nói với Tiếu Kiêu: "Hợp tác vui vẻ." 

Tiếu Kiêu cũng nhẹ nhàng: "Hợp tác vui vẻ."

Bàn hợp đồng xong, vậy ngày khởi quay cũng sát nút.

Trước ngày khởi quay, Tống Thanh Hàn đã nhận được kịch bản đầy đủ từ Tiếu Kiêu, kèm theo kịch bản là tranh chia cảnh.

Cậu tốn hơn nửa tháng học thuộc lời thoại, sau đó ngay sau khi Tiếu Kiêu gọi thì dẫn ekip Tinh Hải mới cho mình vào đoàn.

Đáng nói là, trong ekip Tinh Hải cho cậu có một người cậu quen - Lâm Vân.

Khi nhìn thấy Lâm Vân ở Tinh Hải, Tống Thanh Hàn hơi kinh ngạc, nhưng sau nhớ lại Lâm Vân săn sóc mình lúc trước, lòng cũng bình tĩnh.

Lúc trước chắc Lâm Vân đã tiếp xúc với Tinh Hải rồi, thậm chí cũng biết được mình sẽ được Tinh Hải phân phối đến ekip của Tống Thanh Hàn cho nên lúc trước ở đoàn phim "Người thứ bảy", cô mới quan tâm cậu đến vậy.

Dù sao sau khi gia nhập ekip Tống Thanh Hàn, cô và cậu coi như là có hoạn cùng chịu.

Bởi vì là một đoàn phim nhỏ nên dù có được đầu tư của Sở Minh nhưng Tiếu Kiêu vẫn cần kiệm mọi thứ, chỉ thêm một con lợn sữa khi tiến hành nghi thức khởi quay.

Sau khi Tống Thanh Hàn vào đoàn không lâu, diễn viên và nhân viên khác cũng đến.

Họ dựa theo trình tự tiến hành nghi thức khởi quay, nhưng bởi vì đoàn phim và diễn viên cũng chưa có danh tiếng gì nên không có truyền thông nào đến phỏng vấn. Sau khi bái trời xong, Tiếu Kiêu đưa đám người đến khu ký túc xá mà mình thuê.

Tiếu Kiêu đứng trước camera điều chỉnh, nhân viên công tác còn lại thì bận rộn di chuyển đạo cụ, chỉ chốc lát sau đã hợp lại thành một cảnh tượng cũng ra dáng.

"Tranh minh" nghe thì hoành tráng, thật ra chỉ là câu chuyện trong một công ty nhỏ.

Nam chính Tề Thiên là một người bình thường, là một designer ở một công ty không lớn không nhỏ, công việc mỗi ngày là vội vàng vẽ, sửa chữa thiết kế, làm một đống ảnh quảng cáo theo yêu cầu của khách hàng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cuộc sống của cậu bình phàm. Cậu có một cô bạn gái dịu dàng thiện lương, cậu như là hình ảnh thu nhỏ của mỗi người trên đường. Trên người cậu có sự bất đắc dĩ, có phẫn nộ, có vui mừng, cuối cùng đều quy về bình thản.

Nhưng dưới gợn sóng bình thản này, tình yêu của cậu lại đột ngột thay đổi.

Bạn gái Chu Miểu của cậu từ ban đầu dịu dàng hiểu chuyện trở nên lạnh lùng, không kiên nhẫn, thậm chí lúc hẹn hò với cậu cũng lườm nguýt lạnh lùng.

Mà lúc này, công việc của Tề Thiên cũng đang bị dồn đến thời khắc gấp rút.

Tình yêu và sự nghiệp, hai thứ áp lực đặt trên vai Tề Thiên, tàn phá thanh niên vừa mới tốt nghiệp không lâu như già đi mười tuổi.

Bạn gái không hiểu thậm chí là chiến tranh lạnh, khách hàng chỉ trích và bắt bẻ, công ty lạnh lùng không giúp đỡ làm cho Tề Thiên dần trở nên trầm mặc. Cậu lúc này trừ khuôn mặt vẫn giống bảy tám phần, đã khác hẳn với thanh niên sáng sủa đầy sức sống khi vừa mới tốt nghiệp.

Bạn gái cậu ghét cậu không có năng lực nên đá cậu. Công ty cậu vì thua lỗ nên đóng cửa, cũng giảm biên chế cậu. Sức khỏe của cậu cũng bởi vì sống không có quy luật mà xảy ra một loạt vấn đề. Tề Thiên đi tới bước đường cùng.

Cậu mặc áo bệnh nhân đứng trên tầng thượng bệnh viện, ánh mắt tĩnh mịch. Phía sau, nữ chính xuất hiện cứu vớt cậu, không chỉ kéo cậu từ tầng thượng xuống, còn kéo cậu thoát ra khỏi nghịch cảnh.

Tề Thiên hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu thay đổi bản thân, đó là cái gọi là Tranh minh(*).

(Tranh minh - , nghĩa là tranh đấu, do từ này mang nghĩa thiên về học thuật nên tui để nguyên Hán Việt)

Cảnh đoạn phim sắp quay là tập đầu "Tranh minh", cũng là tập Tề Thiên chia tay bạn gái.

Lâm Vân trang điểm cho Tống Thanh Hàn, tùy tay vuốt tóc cậu lên làm sợi tóc vốn mềm mại của cậu rối tung.

"Như vậy là ổn rồi." Lâm Vân lấy điện thoại ra chụp Tống Thanh Hàn, ghi chép lại mặt cậu lúc này để tránh lúc sau dặm thêm phấn lại quên mất gương mặt ban đầu, làm lộ sạn.

"Vào vị trí --" Tiếu Kiêu cầm loa to hô, Tống Thanh Hàn kéo cái áo sơ mi kẻ trên người, đẩy kính gọng đen trên mũi, đi qua.

"Cảnh đầu, bắt đầu!"

Tiếng bàn phím lạch cà lạch cạch vang lên, một chàng trai trông còn trẻ ngồi trước màn hình máy tính, hai tay gõ như bay.

Bốn phía đã không còn ai nữa, trong văn phòng trống rỗng chỉ có một mình cậu trai này.

Hình vẽ trên màn hình không ngừng thay đổi, Tề Thiên càng tập trung cao độ.

"Ting ting ting --" Ngay khi một hình cuối cùng sắp hoàn thành, tiếng chuông điện thoại ầm ĩ vang lên. Tề Thiên giật mình trượt tay, không biết là bấm vào đâu, app nháy mắt đơ, cuối cùng tự động thoát.

"!" ngón tay Tề Thiên khẽ run, cậu mở hình ra một lần nữa, lại chỉ thấy thành phẩm mới lưu được nửa, phần quan trọng nhất kia đã bị mất.

Trơ mắt nhìn tâm huyết cả một buổi chiều bị chôn vùi trong tay mình, biểu cảm của Tề Thiên nháy mắt trống rỗng.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang không ngừng, người đầu kia điện thoại có vẻ cực kì cố chấp, ngừng lại gọi lại.

"Alo... Miểu Miểu." Tề Thiên hít sâu một hơi, ngữ điệu khi nghe máy lại vô cùng dịu dàng.

"... Chia tay?" không biết người bên kia điện thoại nói gì, Tề Thiên bật dậy, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt và hoảng hốt.

Tiếu Kiêu nhìn Tống Thanh Hàn trong máy giám thị, mắt sáng lên, giơ tay bảo một camera quay gần mặt cậu – nói đúng ra là quay ánh mắt của cậu.

Đôi mắt giấu sau cặp kính dày cộp rất đẹp, sau khi trải qua kinh hoàng còn lưu lại một chút tức giận, lại pha tạp sự dịu dàng với người bên kia.

Nhưng mà thời gian chậm rãi trôi qua, sự dịu dàng và tức giận trong mắt đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một mảnh khoảng không tịch mịch.

Sự thay đổi này chỉ trong chớp mắt, nhưng qua máy giám sát Tiếu Kiêu lại cảm nhận được cảm xúc của Tề Thiên này tự đáy lòng.

"Tốt!" Màn hình chậm rãi dừng lại ở cảnh Tống Thanh Hàn tháo kính mắt xuống. Tiếu Kiêu hơi kích động tua cảnh vừa rồi, quay lại mấy cảnh chưa quay kịp rồi cho Tống Thanh Hàn qua.

Tống Thanh Hàn nhắm mắt, thoát khỏi trạng thái của Tề Thiên, đảo mắt, chạm phải ánh mắt hoặc là hâm mộ, hoặc là đố kị của các diễn viên khác.

Thực lực mà cậu vừa mới biểu hiện ra quá kinh khủng, cho dù mọi người chỉ đứng quan sát nhưng cũng bị cậu kéo vào vai diễn. Tâm trạng từ tức giận lại chuyển sang tuyệt vọng này lộ ra trần trụi từ trong ánh mắt của cậu.

Họ chỉ là người mới vào giới thôi!

Có nhất thiết phải lấy một kẻ diễn được đến đè đầu họ không!

Cơ hồ tất cả diễn viên đoàn phim tuyệt vọng. Ai cũng biết, với diễn xuất của Tống Thanh Hàn, một khi họ diễn chung thì người xem sẽ bị cậu hấp dẫn, bọn họ thì sẽ bị lu mờ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đối với họ không phải chuyện tốt.

Tiếu Kiêu hưng phấn xong cũng chú ý tới vấn đề này. Lúc trước cậu ta còn lo không biết Tống Thanh Hàn có diễn ra cảm giác của Tề Thiên hay không, lại quên lo... diễn viên trong đoàn có thể diễn với cậu hay không.

Tống Thanh Hàn nhìn biểu cảm của họ, khẽ nhướng mày.


Tác giả có lời muốn nói:

Chủ tịch · Sở · không đầu óc · Minh: Cậu mới không đầu óc cậu mới không đầu óc, hừ QAQ

Hàn Hàn: Xoa đầu

Sở · được một tấc lại muốn tiến một thước · Minh: Xoa vẫn khó chịu, cần hôn nhẹ mới đủ bộ Q3Q


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp