Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 46


8 tháng

trướctiếp

"Như vậy, xin hỏi cậu nghĩ gì về cách nói của mọi người là tình cảm của cậu với chủ tịch Sở là tình anh em chủ nghĩa xã hội?" Phong Đinh đọc câu hỏi lên, trên mặt chứa đầy ý cười trêu chọc.

"Tình anh em chủ nghĩa xã hội?" Tống Thanh Hàn có vẻ không hiểu lắm, nhìn chằm chằm màn hình lớn suy tư, khẽ gật đầu, "Chắc là vậy, Sở tiên sinh đối xử với tôi rất tốt."

Vẻ mặt cậu nghiêm túc lại còn chân thành làm cho người xem bên dưới phải cười vang. Hoa Việt và Phong Đinh cũng che miệng cười to.

Bình luận toàn là "233333"

"Í da cp của mị phát đường!!!"

"Hàn Hàn giả đứng đắn ghê á."

"Vấn đề này chung quy là ai nói cũng xấu hổ đó."

"Đùa giỡn Hàn Hàn, ai cũng có trách nhiệm."

Phong Đinh cười đủ rồi, đứng thẳng xoa mặt, cười hỏi Tống Thanh Hàn: "Thanh Hàn, cậu chắc cậu và Sở tiên sinh là tình cảm anh em xã hội chủ nghĩa không?"

Tống Thanh Hàn có vẻ hiểu ra, cười bất đắc dĩ: "Chị Phong..." 

Tống Thanh Hàn nhìn Sở Minh thò đầu khỏi người mình, hồi lâu mới khẽ cười.

"Người thứ bảy" rất nổi tiếng, người thích phim này hoặc là người nghe nói đến sự nổi tiếng của phim cũng quan tâm.

Mà đài Hương Tiêu cũng nhìn trúng điểm này mới quyết định thật nhanh ra giá cao để mời đoàn phim "Người thứ bảy" tham gia show.

"Rating bây giờ là bao nhiêu?" Một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi tới đi lui trong phòng giám sát, không chịu nổi lại quay đầu hỏi nhân viên.

"Chào bạn, tôi đến đây" là show nổi tiếng nhất của Hương Tiêu, rating hàng năm vẫn dẫn đầu. Nhưng tập này thì khác, họ bỏ ra nhiều tiền mời đoàn phim "Người thứ bảy" đến, nếu rating không tốt thì cả đài sẽ bị liên lụy.

"Rating... rating 2.9!" Nhân viên nhìn biểu đồ thay đổi trên màn hình, kinh ngạc thốt lên.

"Chắc chứ?" người đàn ông trung niên kia dừng chân, vội vàng đến liếc mắt xem.

"Vâng, rating vừa rồi là 2.3, đến đoạn của Tống Thanh Hàn đã là 2.9, không đúng, vẫn... đang tăng!"

"Vượt 3 rồi! Rating 3.2!" Nhân viên công tác bỗng nhiên gào lên.

"Giờ đang đến đoạn nào?" người đàn ông trung niên kia liếc nhìn, kìm nén sự kích động lại, nhỏ giọng hỏi.

"Vẫn là đoạn của Tống Thanh Hàn." Nhân viên nhìn màn hình, đáp lại.

"Được, được!" người đàn ông trung niên vỗ ghế, vung tay lên, "Thông báo đi, hôm nay mọi người vất vả rồi, tăng tiền thưởng tháng này!"

"Cảm ơn giám đốc!"

"Giám đốc vạn tuế!" 

Nào có ai ghét tiền thưởng? Nhân viên mừng rỡ cười toe tóe, miệng thì nịnh nọt giám đốc, trong lòng lại có thiện cảm với người gián tiếp tăng tiền cho mình là Tống Thanh Hàn.

Giám đốc đài Hương Tiêu chắp tay sau lưng nhìn họ hoan hô, cơ mặt cũng giãn ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Chào bạn, tôi đến đây" là chương trình nổi nhất của đài họ thật, nhưng bây giờ có quá nhiều show mới mẻ ùn ùn, rating của "Chào bạn, tôi đến đây" đài họ tuy vẫn giữ được như cũ, nhưng cũng chỉ toàn fan cũ.

Fan cũ cũng chẳng được lâu, chẳng bao lâu nữa, "Chào bạn, tôi đến đây" sẽ trở nên hữu danh vô thực.

Mà lúc này đây, họ đập nhiều tiền mời đoàn phim "Người thứ bảy" là muốn mượn danh tiếng của phim kéo vài fan mới cho "Chào bạn, tôi đến đây".

Ông nhìn người trên màn hình, đăm chiêu suy nghĩ.

Ông đã ở trong giới này lâu, cũng từng thấy người nổi tiếng sau một đêm như Tống Thanh Hàn, chỉ dựa vào gương mặt... trong giới này không phải kế tốt nhất.

Ông tìm đại một cái ghế ngồi xuống, nhìn nhân viên đang giám sát rating, không biết là đang nghĩ gì.

Tống Thanh Hàn mãi mới sống sót qua câu hỏi, sau đó ở đoạn thi diễn, cậu diễn một thiếu gia du học đau khổ quay về nước vì tình.

Cậu mặc tây trang sang trọng, cầm gậy chống được nhân viên đưa cho, cứ như thế đi đến chỗ Phong Đinh nằm giả chết từng bước một, biểu cảm trên mặt cứng ngắc như tượng.

Ngọn đèn trắng lóa chiếu xuống người Phong Đinh, cậu lẳng lặng ngắm nhìn "thi thể" của cô, ngón tay cầm gậy chống run nhè nhẹ. Hồi lâu cậu mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, sau đó lại thu tay về cực nhanh. Nửa mặt cậu chìm trong bóng tối, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đã nhuốm vẻ bi thương.

"Hàn Hàn diễn tốt thật, nhìn ánh mắt của ảnh mà mị cũng muốn khóc theo."

"Giờ tui tin đạo diễn Hàn Nghị nhận thấy ảnh diễn tốt mới chọn ảnh đóng vai Phương Du!"

...

Giám đốc đài Hương Tiêu vẫn chú ý sự thay đổi của rating, trong khoảng thời gian Tống Thanh Hàn lên hình, dù là TV hay là link trên mạng, rating "Chào bạn, tôi đến đây" vẫn duy trì trên 3%. Cho đến chuyển cảnh từ Tống Thanh Hàn sang nhóm diễn viên chính của "Nhân sinh đa dạng" thì rating mới giảm dần.

Nhưng dù vậy, khi "Chào bạn, tôi đến đây" chiếu suốt nửa giờ, rating vẫn duy trì trên 2%, vững vàng đứng đầu.

Ngay cả giám đốc cũng nghĩ thầm, đáng tiền.

Rating của tập "Chào bạn, tôi đến đây" này không phải chuyện gì bí mật. Sau khi ký xong hợp đồng, bộ phận quảng cáo của đài Hương Tiêu đã nhận được vô vàn cuộc điện thoại muốn tài trợ cho chương trình.

Mà đoàn phim "Đạp tiên trần" lúc trước vẫn không chịu đồng ý lời mời của họ cũng gọi điện thoại, nói là đã có thời gian, lúc nào cũng đi quay show được.

Đài Hương Tiêu đã quen với loại chuyện này, không khỏi nở mày nở mặt.

Tập "Chào bạn, tôi đến đây" này vừa mới chiếu không lâu, "Người thứ bảy" cũng được lên hot search, Tống Thanh Hàn cũng được lên hot search một lần không bị chửi bới.

Càng ngày càng nhiều người biết đến cậu, cũng càng ngày càng nhiều người bắt đầu chú ý đến cậu.

Tống Thanh Hàn có thể nói là nổi tiếng bất ngờ, nhưng khi mọi người xem "Người thứ bảy, xem cậu diễn trong "Chào bạn, tôi đến đây", lại cảm thấy cậu nổi là chuyện đương nhiên.

Chẳng qua trận cuồng hoan này cũng phải có lúc kết thúc, sau khi oanh tạc phòng vé nửa tháng, "Người thứ bảy" hoàn mỹ kết thúc.

Doanh thu cuối cùng là con số mà chẳng ai lường trước được.

4.75 tỷ(*).

(Khoảng 17,221 tỷ VND)

Đây là niềm vui của fan, cũng là minh chứng cho vinh quang của "Người thứ bảy". Nhưng đối với những phim chiếu cùng lúc thì doanh thu này đặt bóng ma dày đặc lên đầu họ.

Thị trường trong nước có hạn, một khi anh lấy đi miếng bánh ngọt lớn như vậy, phần bánh ngọt của mấy người còn lại sẽ ít đi. Chẳng qua với địa vị của Hàn Nghị ở trong giới, không có ai dám nói gì.

Ngày có doanh thu cuối cùng, Hàn Nghị bao một nhà hàng, mời tất cả mọi người trong đoàn phim uống đến say mèm.

Ánh mắt ông nhìn Tống Thanh Hàn hơi phức tạp, cuối cùng ông giơ chén rượu lên, hô lớn một tiếng: "Cạn!" 

Tống Thanh Hàn cũng mỉm cười bưng chén rượu, đứng lên uống một hơi cạn sạch.

Khách và chủ vui vẻ.

Tạ Diệc An nhìn thấy Tống Thanh Hàn và Hàn Nghị chạm ly, cũng cười cầm chén rượu, nhẹ nhàng cụng ly với cậu: "Tôi gọi cậu một tiếng Thanh Hàn, hy vọng về sau hợp tác nhiều hơn." 

"Tôi cũng hy vọng được hợp tác với anh nhiều hơn." Tống Thanh Hàn mỉm cười nói.

Sau khi "Người thứ bảy" chiếu xong, "Tranh minh" cũng hoàn thành khâu sản xuất.

Không thể không nói, "Tranh minh" đến đúng lúc. Đây là tác phẩm đầu tiên sau khi Tống Thanh Hàn diễn "Người thứ bảy", tất nhiên cũng được rất nhiều người quan tâm.

"Tranh minh? Nghe giống phim lịch sử thế, Hàn Hàn đóng phim lịch sử à?"

"Không phải, nghe nói là phim tình cảm đô thị, nhưng không biết sao lại kiếm cái tên nghe cổ lỗ sĩ thế."

"Đạo diễn Tiếu Kiêu? Chưa từng nghe tên luôn! Là đạo diễn mới hở?"

"Nghe nói Hàn Hàn diễn bộ này không có cát-xê..." 

"Hả gì? Phim này có cả tập đoàn Sở thị đầu tư hả?"

Năng lực của dân mạng rất mạnh, chỉ cần muốn, các cô luôn bới ra được những chuyện bị che giấu trước kia.

Tiếu Kiêu chưa từng nghĩ đến phim của mình được nhiều người quan tâm đến vậy.

Cậu ta hơi luống cuống.

Càng hoảng hơn là người của đài Hương Tiêu tìm gặp cậu ta. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Tiếu tiên sinh, nghe nói bây giờ cậu có một bộ phim tình cảm đô thị đúng chứ? Đài Hương Tiêu chúng tôi thấy hứng thú..." người đàn ông diện mạo nho nhã lời nói cũng nhẹ nhàng, Tiếu Kiêu trấn định nghe người này nói chuyện, trên thực tế đầu đã trống rỗng.

"Tiếu tiên sinh?" Lý Minh Hiểu nói mục đích mình đến, lại thấy Tiếu Kiêu không có phản ứng gì ngồi nghệt ra, không khỏi cất cao giọng gọi cậu ta một tiếng.

"A... ? Cái gì? Anh nói đi." Tiếu Kiêu hoàn hồn khỏi sự khiếp sợ, xấu hổ gãi đầu.

"Là như này, đài Hương Tiêu chúng tôi thấy hứng thú với phim tình cảm của cậu, không biết cậu có ý muốn bán bản quyền chiếu "Tranh minh" cho chúng tôi không?"

Tiếu Kiêu: "..."

Lúc trước quả thật cậu ta từng đem "Tranh minh" đi tham gia không ít buổi chiếu thử của các đài truyền hình, nhưng cậu ta không ngờ đài đầu tiên cảm thấy hứng thú với phim của mình lại là đài Hương Tiêu!

Đài Hương Tiêu có địa vị gì? Có thể nói sau đài Trung ương là đài Hương Tiêu. Một đài truyền hình lớn vươn cành ô liu với cậu ta như vậy, tuy rằng chỉ mua bản quyền chiếu nhưng chắc chắn là một vụ mua bán không lỗ.

Chẳng qua... Tiếu Kiêu gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi cũng rất muốn hợp tác với đài Hương Tiêu, nhưng rất tiếc, bản quyền đầy đủ của "Tranh minh" không ở trong tay tôi."

Lý Minh Hiểu kinh ngạc: "Cậu không có bản quyền đầy đủ của "Tranh minh"?"

Tiếu Kiêu gật đầu không chút do dự: "Thật ra cũng không thể nói như vậy... Tóm lại, tôi chỉ có 40%, 60% còn lại thuộc về tập đoàn Sở thị và Tống Thanh Hàn."

"Vậy à..." Lý Minh Hiểu gật đầu, "Vậy không biết là cậu có thể liên hệ với họ không... đài chúng tôi thật sự rất có thành ý." 

"Được."

Sau khi Lý Minh Hiểu về, Tiếu Kiêu gọi điện thoại cho Tống Thanh Hàn và Ngụy Khiêm.

"Đài Hương Tiêu?" Tống Thanh Hàn ấn dừng máy chạy bộ, sau đó cầm khăn mặt lau mồ hôi, đi ra ngoài phòng, "Sao lại thế?" 

Tiếu Kiêu đầu kia điện thoại nói gì đó, cậu nhíu mày: "Thế ý của đạo diễn Tiếu là?"

Tống Thanh Hàn cũng không ngờ đài Hương Tiêu có ý muốn mua bản quyền chiếu "Tranh minh".

Cậu nhớ mang máng đời trước hình như là "Tranh minh" chiếu ở đài Bình Quả nhỉ? Cũng bởi vì "Tranh minh" nên có một quãng thời gian đài Bình Quả có vô số quảng cáo.

Chẳng qua đời này giá mà đài Hương Tiêu đưa ra đối với kinh nghiệm của Tiếu Kiêu đã là rất cao. Tống Thanh Hàn không phải người câu nệ tiểu tiết, cậu trầm ngâm một lát, không bảo Tiếu Kiêu đồng ý mà chỉ nói với cậu ta: "Có lẽ cậu nên thương lượng với Sở thị đi."

Tiếu Kiêu nghe theo lời đề nghị của cậu.

Sở thị cũng không ngờ lại có chuyện như vậy, nhưng dù sao cũng là công ty lớn, chốc lát sau đã có người đến bàn bạc với cậu ta.

Tiếu Kiêu ký hợp đồng với Sở thị, cũng không sợ Sở thị sẽ làm gì mờ ám. Huống hồ cậu ta cũng nghe nói Sở Minh đứng đầu Sở thị và Tống Thanh Hàn là bạn thân. Sở Minh hãm hại ai cũng không thể hãm hại bạn mình, đúng chứ?

Vì thế Tiếu Kiêu vui vẻ giao chuyện xử lý bản quyền cho Sở thị.

Thật ra người ký hợp đồng này là Sở Minh. Tuy rằng trên danh nghĩa Sở thị nhưng toàn bộ tài chính là hắn rót vào, cho nên người chân chính đàm phán với đài Hương Tiêu không phải ai khác mà là hắn.

Đài Hương Tiêu: "..." Chúng tôi làm sai chuyện gì!

Cuối cùng không chỉ bàn được quyền phát sóng, thậm chí ngay cả quyền quảng cáo cũng được Sở Minh bán đi. Giá bán cao hơn giá mà đài Hương Tiêu đưa ra cả mười triệu, tổng cộng bán được suýt soát bốn mươi triệu(*). Khi người đại diện ký hợp đồng của đài Hương Tiêu, sự đau lòng trên mặt không thể che giấu.

(Khoảng 130 tỉ VND)

Tiếu Kiêu ôm điện thoại ngẩn người, cho dù trong bốn mươi triệu chỉ có 40% của cậu ta, cậu ta vẫn có cảm giác tiền đập vào mặt.

Phim của cậu ta không chỉ được bán đi, còn bán với giá tốt?

Tiếu Kiêu vui sướng, đột nhiên ngồi xổm trên đất khóc òa lên.

Tống Thanh Hàn cũng nhận được tám triệu(*). Cậu nhìn tài khoản trên điện thoại, thở phào một hơi.

(Khoảng 2.6 tỉ VND)

Trần An nghe tin này, thiếu chút nữa không cầm chắc điện thoại: "Bán rồi?"

Anh vốn không coi trọng phim "Tranh minh" này lắm, tuy kịch bản ổn nhưng cả đoàn phim trừ Tống Thanh Hàn ra thì diễn viên khác và đạo diễn toàn là người mới, như vậy phim làm ra thật sự rất đánh đố.

Chẳng qua sau đó Sở thị rót vốn đầu tư, Tống Thanh Hàn cũng nhờ "Người thứ bảy" có tiếng tăm nhất định, anh cũng không phát biểu ý kiến gì. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhưng giờ đây, phim này bán rồi?!

Trần An ngậm điếu thuốc lá trong miệng, tâm trạng cũng bình tĩnh lại: "Nếu bán đi thì cũng sắp xếp được kế hoạch tiếp theo."

Tống Thanh Hàn cũng không có ý kiến gì, so với Tiếu Kiêu kích động, cậu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Vâng." Cậu dừng một chút, lại nói thêm, "Lần này em sẽ gửi phần trăm cho anh." 

Người đại diện ký hợp đồng với nghệ sỹ có chia phần trăm. Nhưng hợp đồng Tống Thanh Hàn ký với Tiếu Kiêu kia qua tay Sở thị, trên thực tế đã không thuộc kiểu chia chác mà Tinh Hải quy định. Nhưng cậu không phải loại người không biết điều, Trần An tận tâm với cậu, cậu cũng không keo kiệt ít tiền này.

Trần An nghe, lòng thoải mái hơn nhiều. Trên thực tế mấy trăm nghìn tệ với anh thật ra cũng chẳng đáng là bao, nhưng thái độ này của Tống Thanh Hàn đã làm anh xem trọng.

Có nhiều lúc người đại diện có thể quyết định một nghệ sĩ đi được đến đâu. Nếu Tống Thanh Hàn không chia tiền cho Trần An, anh nể mặt Sở Minh cũng không dám làm khó cậu, nhưng không thể nào không để bụng.

Trần An vui vẻ, cũng không keo kiệt chỉ điểm cho Tống Thanh Hàn: "Trong tay cậu giờ có mấy triệu đúng chứ? Cứ ở trong ký túc của công ty cũng không hay, về sau công việc của cậu càng ngày càng nhiều, ở ký túc cũng không tiện. Vừa hay gần đây cậu không có công việc, hay là đi xem nhà đi." 

Tống Thanh Hàn cụp mắt: "Em cũng có ý này."

Chuyện chuyển nhà được quyết định chóng vánh. Tống Thanh Hàn thuê một căn nhà bảo mật tốt trong một khu chung cư, tuy tiền thuê hơi cao nhưng so ra cũng đáng tiền.

Khi Tống Thanh Hàn sắp xếp xong, ngày chiếu "Tranh minh" cũng được xác định.

Ngày mười một tháng mười một phát sóng, một ngày chiếu hai tập, tổng cộng hai mươi tám ngày chiếu hết, vào đúng kỳ nghỉ đông.

Nghỉ đông không thể nói không tốt, nhưng đài Hương Tiêu dám chiếu phim mới như "Tranh minh" vào kỳ nghỉ đông, quả thực là đặt hết niềm tin vào phim này.

Giám đốc đài Hương Tiêu: "..." Tưởng tôi muốn chắc!

"Giám đốc, chiếu bộ "Tranh minh" vào kỳ nghỉ đông thật sao?" Phó giám đốc muốn khuyên thêm, lại bị giám đốc đài Hương Tiêu phất tay cắt lời: "Không chiếu vào kỳ nghỉ đông, thế thì kỳ nghỉ đông chiếu cái gì?"

Nói đến đây, giám đốc đài Hương Tiêu vẫn giận: "Đài Bình Quả chặn trước cướp mất
"Hạ chí mỉm cười" rồi, còn lại một bộ chẳng bằng cả "Tranh minh". Không cho chiếu "Tranh minh" thì giờ cậu mua một bộ phim tốt cho tôi đi."

Phó giám đốc lúng ta lúng túng: "Chúng ta có thể chiếu "Công chúa Minh Hi"... Phim này kinh điển, vẫn có người xem lại."

Giám đốc đài Hương Tiêu quả thực tức muốn chết: "Công chúa Minh Hi mới chiếu xong vào nghỉ hè, nghỉ đông lại chiếu, cậu chê rating cao quá đúng không?" 

Phó giám đốc không nói gì.

"Tóm lại, chúng ta cũng xem "Tranh minh" này rồi, ngoại trừ đạo diễn không có tiếng tăm thì phim cũng hay, hơn nữa..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Giám đốc đài Hương Tiêu híp mắt: "Diễn viên chính là Tống Thanh Hàn đang được quan tâm."

"Anh coi trọng cậu ta à?" Phó giám đốc hỏi.

Giám đốc đài Hương Tiêu lắc đầu: "Không, tôi tin tưởng vào rating." 

Thay vì nói là tin Tống Thanh Hàn, chẳng bằng nói ông tin vào mắt mình.

Huống hồ... phim mà ông xem thấy xúc động, ông không tin không có ai xem.


Tác giả có lời muốn nói:

Sở · bá đạo tổng tài · Minh: Chương này tui uy vũ khí phách, hy vọng mọi người thấy tui kiêu ngạo khí phách rồi khen tui! ( mặt kiêu ngạo )

Hàn Hàn:...... Minh Minh siêu lợi hại


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp