Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 126: Tiểu đánh tiểu nháo


...

trướctiếp

Nhìn bộ dạng thấp thỏm lo lắng của thiếu niên, Mikazuki vất vả nhịn cười, ho khan hai tiếng che giấu ý cười:

" Ngài còn việc muốn nói sao? "

Tiểu bán yêu đương nhiên chột dạ quay đầu: " K- Không có! Làm sao có chứ?"

" Nga ~ Nếu vậy thì được rồi. " Mikazuki ra vẻ nghi hoặc nhìn hắn, thẳng đến khi Inuyasha tóc gáy dựng đứng mới chịu buông tha: " Ta đến đem y phục tối nay cho ngài. "

Inuyasha giật giật khóe miệng: " Y phục? "

Còn phải thay nữa? Không phải chỉ cần mặc bộ này là xong rồi sao? Hắn lại không phải cái giá áo. 

Trước con mắt nghi ngờ của thiếu niên, Mikazuki không chút hoang mang đem khay y phục đẩy vào tay hắn, bình tĩnh phất tay ra về.

Inuyasha vẻ mặt thảm thiết nhìn theo. 

" Có việc? " Sesshomaru thình lình xuất hiện từ sau lưng, dọa thiếu niên nhảy dựng. Inuyasha híp mắt soi từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: " Ngươi thật sự thay y phục rồi? "

Vì cái gì nhìn vẫn không khác gì vậy?

Sát điện hạ ý vị liếc mắt, không hiểu sao Inuyasha lại đọc ra khinh bỉ từ trong đó. Hồng y thiếu niên nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng, ầm một tiếng sập cửa trước mặt hắn. 

Sesshomaru diện vô biểu tình quay đầu. Gần đây tựa hồ có hơi buông thả đệ đệ không nghe lời này, còn dám sập cửa trước mặt hắn nữa.

Cũng nên uốn nắn lại rồi. 

Inuyasha thở phì phì thay áo, tức giận hỏi: " Còn nữa, nữ nhân điên khi nãy là thế nào? Ta còn nghe nói nàng ta đến để nghị hôn là sao? Ngươi muốn tuyển Yêu hậu đến như vậy? "

Sesshomaru tựa lưng trên hành lang, vô vị đáp lời: " Liên quan gì đến ngươi?"

Tiếng sột soạt bên trong đột nhiên dừng lại, thật lâu sau cũng không có thêm thanh âm nào khác. 

Sesshomaru chờ thật lâu, hơi nhíu mày, gõ nhẹ lên cánh cửa: " Inuyasha?"

Vài tiếng cọ xát nhẹ vang lên, sau đó lại không có gì khác. Sát điện hạ khó hiểu cau mày, bán yêu lại giở chứng gì nữa đây? Hắn lại không nói sai cái gì. 

Từ từ! Tại sao lại là hắn sai mà không phải Inuyasha gây ra chuyện gì chứ?

Sau một hồi suy nghĩ không có kết quả, Sesshomaru quyết định giải quyết bằng cách nhanh gọn nhất: phá cửa.

Kỳ thực cũng không nặng đến vậy, chỉ đơn giản là đẩy cửa mạnh hơn bình thường một chút. Còn tốt là Inuyasha cũng không có dùng thứ gì chặn cửa, bằng không kiểu gì chi phí sửa chữa cho tháng này cũng phải thêm một khoản thay cửa cho các cung điện.

Ánh sáng chiếu rõ cảnh tượng trong phòng, len lỏi xua đi bóng tối. Inuyasha ngồi tựa lưng trên vách tường, khuôn mặt giấu đi trong tư thế ngồi ôm đầu gối, chỉ để lộ đôi mắt đen láy to tròn bên ngoài. Dáng vẻ của tiểu bán yêu lúc này chẳng khác gì một công chúa nhân loại được nuôi trong phù dung trướng ấm.

Xem chừng y phục cũng đã thay xong, là một bộ bạch y hoa văn khá ăn khớp với y phục của hắn. Mikazuki đưa trang phục cũng rất có tâm, còn có chỉ bạc ẩn hiện trên gấu áo và vạt y phục, nhìn đơn giản mà không mất tinh tế. Nhưng mà....

Kiểu dáng này thế nào lại quen như vậy? Hình như hắn từng thấy ở đâu rồi.....

Thấy người kia thật mở cửa tiến vào, Inuyasha rầu rĩ úp mặt vào trong, giọng nói đầy ghét bỏ: " Ngươi vào làm quỷ a? Sama còn đang chờ ở ngoài. "

Tiếng bước chân ngày một gần hơn, thiếu niên không kiên nhẫn ngẩng đầu: " Ta nói ngươi ra ngoài a! Không cần lượn lờ ở chỗ này như vậy! "

Sesshomaru mặt không đổi sắc nhìn xuống, phát hiện trong mắt thiếu niên rõ ràng còn có ủy khuất chưa kịp lui đi. Hắn không nghĩ quá nhiều, nhàn nhạt nói: " Ra ngoài. Yến tiệc sẽ bắt đầu sớm thôi. Còn phải chờ mở ra Lăng mộ để khắc xuống văn tự truyền thừa, hiện tại không phải lúc giận dỗi. "

Giọng nói lạnh nhạt của hắn quả thật khiến Inuyasha muốn nổi điên. Bàn tay thiếu niên vô thức siết lại, giấu trong tay áo vẫn hơi run lên: " Ta không có giận dỗi. Ngươi đã nói vậy thì nên đi trước! "

Nói rồi liền đứng dậy, lách qua người hắn đi thẳng ra ngoài, cũng không thèm quay đầu lại chờ hắn đi cùng. 

Sesshomaru bị thái độ kỳ lạ của Inuyasha làm cho rối rắm, nghi hoặc nhìn bóng lưng giận dữ của thiếu niên.

Đoán chừng lúc này sắc mặt của Inuyasha cũng không tốt chút nào. 

Đệ đệ gần đây thái độ rất khác thường, khiến Sát điện hạ đau đầu không thôi. Rõ ràng người sai không phải hắn, vì cái gì phản ứng của bán yêu kia cứ như ngàn sai vạn sai đều là hắn sai là thế nào? 

Liên tưởng một chút, Sesshomaru âm thầm ghi nhớ chuyện lần này. 

Có lẽ tên kia sẽ biết phản ứng ngỗ nghịch này là vì lý do gì. Lát nữa gặp mặt hỏi là được. 

Ở một đầu khác, thoát khỏi tầm mắt của người kia rồi, Inuyasha lại cảm thấy càng thêm giận dữ. 

Hắn rõ ràng là đang lo lắng cho Sesshomaru có được hay không? Giọng điệu không quan tâm đó là thế nào hả? Làm như hắn thích lo chuyện bao đồng lắm vậy! 

→_→ Thiếu niên, ngươi có dám thề bản thân chưa từng lo chuyện bao đồng không? 

Inuyasha ←_←  Câm miệng!!!

→_→.....Câm thì câm. Thiệt hại lại không phải ta.

Một câu liên quan gì đến ngươi kia như chậu nước lạnh dội thẳng vào ảo tưởng bấy lâu của hắn. Gần đây người kia quá mức dung túng hắn, nên Inuyasha cũng quên mất kỳ thực bản thân cũng chẳng phải thứ gì quá quan trọng đối với người kia cả. Quan hệ lớn nhất của bọn họ hiện tại cũng chỉ là huynh đệ đồng phụ dị mẫu mà thôi, không hơn không kém.

Là hắn tham lam, muốn can thiệp cuộc đời của người kia, nhưng Sesshomaru khi nào cần người khác can thiệp vào việc của mình? 

Đã vậy, cứ mặc kệ hắn đi! 

Thiếu niên tức giận đẩy nhanh cước bộ, không nghĩ đến sẽ va phải một người khác. Cốp một tiếng, người kia đau đớn xuýt xoa, nghi hoặc gọi hắn: 

" A!.....Nhị điện hạ?"

Inuyasha kinh ngạc ngẩng đầu. Mikazuki cũng ngạc nhiên xoa xoa bả vai, kế đó nhíu mày nhìn hắn:

" Ngài...."

Inuyasha giành trước ôm chầm lấy hắn, ủy khuất nói: " Đừng nói, sama!"

Cho hắn bình tĩnh một chút thôi.

Mikazuki vốn từ đại điện đi ra, hắn vừa nãy quên nhắc bọn họ thời gian tiến hành, không nghĩ đến sẽ đụng phải Inuyasha một mình chạy ra ngoài này.

Nhìn dáng vẻ này, hẳn là vừa bị Sesshomaru bắt nạt không lâu. ╭(╯ε╰)╮  

Mikazuki nội tâm suy yếu vịn tường. Các ngươi có thể sống hòa bình lâu hơn chút nữa sao? Có cần ngày nào cũng xỉa xói đánh cãi nhau như vậy hay không? Phận làm trưởng bối như ta cũng rất nhọc lòng a!

" Được rồi. " Mỗ gia trưởng thở dài, khẽ vỗ vai thiếu niên: " Ngài trước bình tĩnh đã a! Có gì từ từ nói. "

Lần nào cũng dọa ta nhảy dựng là thế nào?

" Ta không làm nữa! " Thiếu niên oán giận buông tay: " Hắn căn bản không cần ta giúp đỡ, đã vậy cứ để mặc hắn muốn lấy ai thì lấy a! Ta thấy hắn chẳng có chút nào không tình nguyện cả! Cái gì mà liên quan gì đến - Hm!!!"

Mikazuki nhanh tay bịt miệng hắn lại, không để cho Inuyasha tiếp tục hắc huynh trưởng nhà mình nữa. Hắn bất đắc dĩ thở dài, dung túng nhìn thiếu niên: " Nhị điện hạ.... Ngài không phải đã biết rõ tính cách điện hạ rồi sao? Hắn căn bản sẽ không nghĩ mình nói như vậy là sai, vốn dĩ chuyện chung thân đại sự của hắn quả thật không liên quan đến chúng ta a. "

Inuyasha cứng ngắc nghiêng đầu không nói, rõ ràng là không định nghe lời khuyên của hắn. 

" Hảo a, hảo a!" Mỗ gia trưởng quyết định dùng biện pháp mạnh một chút: " Xem ra điện hạ nhất định phải dành hậu vị cho nữ nhân cao ngạo kia rồi. Chỉ tiếc cho phu nhân Irasue, có lẽ phải mất mặt một phen a. "

Bước chân của Inuyasha khựng lại, trong lòng yên lặng đấu tranh. 

Bên trái hắn có một tiểu Inu đội vòng thiên sứ đang khuyên nhủ: " Không cần cố chấp như vậy! Mẹ sẽ rất khó chịu a!"

Bên phải lại có một cái khác cầm theo đinh ba hằm hằm trừng mắt: " Liên quan gì đến ngươi a? Hắn căn bản không cần ngươi nhúng tay! "

Bên trái: Ngươi không cần như vậy!  Phải làm hảo hài tử a!

Bên phải: Các ngươi liên quan gì đến nhau? Không cần tự rước lấy nhục?!

Bên trái: Tên kia câm miệng! Đừng dụ dỗ tiểu Inu!

Bên phải: Ngươi chờ xem hắn chọn thế nào! 

Hai cái tiểu Inu cãi nhau inh ỏi, trong đầu Inuyasha cũng đau như búa bổ. Hắn nghiến răng nghiến lợi ôm đầu rít gào: " Cút hết cho bổn đại gia! "

" Phù, phù " hai tiếng, tiểu thiên sứ và tiểu ác quỷ đồng loạt biến mất. Cái đầu cuối cùng cũng được thanh tịnh, Inuyasha vuốt mặt, vừa mở mắt ra thì thấy Mikazuki vẻ mặt quỷ dị nhìn mình. 

Từ từ! Nếu sama đứng đây từ nãy, vậy không phải vừa rồi là hắn hét vào mặt sama?

Thấy thiếu niên nơm nớp nhìn mình, Mikazuki bất đắc dĩ thở dài, một tay không chút nào lệch beo má thiếu niên: " Ngài vì sao phải tự làm khó mình như vậy? Hắn là ca ca của ngài a..... Giúp đỡ ca ca của mình không lẽ khó khăn đến vậy? "

→_→  ....Ngươi đúng là thù dai a...

Inuyasha xụ mặt, đau mà không dám nói, chỉ nghiêng đầu đi không nhìn hắn, rõ ràng không có ý định nghe lời khuyên này. 

Không phải hắn nghĩ nhiều, nhưng lần này Sesshomaru có lẽ thật sự quá vô tâm rồi, còn khiến Inuyasha sinh khí lớn như thế này. Bọn họ nháo mâu thuẫn cũng không phải lần đầu, nhưng chưa lần nào Inuyasha phản ứng lớn như lần này. Có vẻ hắn thật sự đã không đủ quan tâm đến hai người, mới khiến sự việc chuyển biến đến mức này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp