Nợ Âm Khó Thoát

Chương 200: Cái gì cũng biết


...

trướctiếp

Tôi bắt xe đến phố đồ cổ, đi tới trước cửa tiệm của lão Doãn, nhìn thấy bên trong vẫn hắt ra ánh đèn yếu ớt, xem ra lão Doãn chưa đi nghỉ.

Tôi đã mua xong quà từ sớm, nhấc chân đi thẳng vào trong tiệm.

- Lão Doãn, cháu lại đến thăm ông rồi.

Vừa vào cửa, tôi đã thấy lão Doãn đang nằm trên ghế đu, tiếng nói của lão Doãn cũng vang lên:

- Nhóc con, lâu lắm rồi mới nhìn thấy cái mặt anh, hình như đã đi đâu giải quyết không ít chuyện phải không?

Nghe vậy tôi ngơ người, vẫn chưa phản ứng lại được sau câu nói của lão Doãn. Có điều nghĩ một lát, tôi bèn hiểu ra, lẽ nào lão Doãn biết chuyện tôi đi tới Nop Lor?

Vậy lão Doãn quả đỉnh rồi, chuyện này mà lão ta cũng biết? Mặc dù không biết vì sao lão Doãn biết chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là biết.

- Đúng là cái gì cũng không giấu được lão Doãn, lại nói, bùa Trân Châu của lão Doãn đã giúp cháu rất nhiều, bằng không chỉ sợ đã không còn được đứng ở đây hầu chuyện lão Doãn nữa rồi ạ.

Tôi đặt hai bình rượu Mao Đài lên trên mặt bàn, cười khì khì nhìn lão Doãn, cất tiếng.

Lão Doãn vẫn như cũ, chưa từng mở mắt qua, đối với ý tốt của tôi, lão Doãn gần như chẳng do dự, lập tức vơ lấy bình rượu.

- Vốn dĩ cho rằng thằng nhóc nhà anh phải cần một khoảng thời gian nữa mới tiếp xúc được với những thứ đó, nhưng hình như đã sớm hơn một bước so với trong tưởng tượng, đưa trân châu huyết sát trên người đây cho tôi xem!

Tu một ngụm rượu, lão Doãn trực tiếp lên tiếng, nói với tôi.

Nghe vậy, lòng tôi dâng lên cảm giác kinh hãi, lão Doãn cái gì cũng biết? Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.

Chuyến đi tới Nop Lor, lão Doãn cứ như tận mắt chứng kiến, kinh ngạc giây lát, tôi vội vàng móc trân châu huyết sát trong người ra, đưa cho lão Doãn.

Tôi đương nhiên không cho rằng lão Doãn có lòng hãm hại tôi, chỉ dựa vào thực lực khủng bố của lão ta, muốn động tay chân với tôi, chỉ là chuyện cỏn con như gẩy móng tay.

Hoặc là nói, đến móng tay cũng không thèm gẩy, lần trước hai kẻ mạnh trong giới Tiên Thiên của cục số chín đã bị chèn ép quỳ rạp xuống dưới đất không thể cựa quậy.

Hộp ngọc lập tức nằm trong tay lão Doãn, lão Doãn mở hộp ra, một tia sáng màu đỏ máu toát ra bên ngoài, nhưng kỳ lạ là, tôi không cảm thấy chút khí huyết sát nào.

Khí huyết sát khủng bố như vậy, không ngờ đã bị giấu đi? Khái niệm của tôi về lão Doãn lại được sửa mới, xem ra vị lão nhân này, khủng bố đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi.

- Nhóc con, thứ này để trên người anh không an toàn, không nói trên Tiên Thiên, cho dù là cảnh giới Điên Phong Tiên Thiên, cũng đều có thể cảm nhận được khí huyết sát trên người anh, đối với anh có hại không có lợi, cứ để ở chỗ tôi, lúc nào muốn dùng thì đến lấy.

Đánh giá một hồi, lão Doãn cất tiếng nói với tôi, trong ngữ khí lại không có vẻ là đang thương lượng, cũng chẳng phải đang trưng cầu ý kiến của tôi, chỉ là thông báo với tôi một tiếng mà thôi.

Tôi cũng chẳng biết phải làm sao, nhưng tôi biết lão Doãn cũng vì muốn tốt cho tôi.

Tội vội vàng đáp một tiếng “ vâng”, phát hiện lão Doãn vẫn đang đánh giá viên trân châu huyết sát.

- Chậc chậc chậc, trân châu huyết sát ngưng tụ bằng tinh huyết toàn thân của mười hai đại vu sư, quả nhiên khác hoàn toàn những thứ tầm thường, thứ này mà đem ra ngoài, chỉ sợ lại gây ra một trận đại loạn!

Trên mặt lão Doãn treo một nụ cười, lầm bầm độc thoại, mà tôi bỗng nhớ ra, hình như lúc trước Lý Tuyết Nhi cũng láng máng nhắc nhở tôi vấn đề này.

Cô ta nói với tôi, sau khi ra ngoài, phải nghĩ biện pháp giấu trân châu huyết sát đi, nếu không sẽ xảy ra họa lớn.

Lúc đó tôi có chút không hiểu, trân châu huyết sát lẽ nào vẫn còn công dụng khác sao?

Nhìn thấy lão Doãn đã cất viên trân châu đi, tôi đang chuẩn bị hỏi, thì bỗng cả người giật nảy lên, lúc nãy tâm tư cứ đặt vào trong viên trân châu huyết sát, không chú ý nghe lão Doãn nói.

Vừa rồi lão ta nói, là tinh huyết của mười hai đại vu sư?

Không đúng, tại sao lão Doãn biết dưới đó có mười hai bộ xương khô? Chỉ cần nghe lão ta nói mười hai đại vu sư là đủ hiểu, bởi vì cũng giống hệt với những gì Lý Tuyết Nhi nói, Lý Tuyết Nhi cũng nói mười hai đại vu sư.

Nhưng lão Doãn không đi vào trong Lâu Lan cổ quốc, lão ta tại sao lại biết những chuyện bên trong? Lẽ nào lão đạt đến bản lĩnh không ra khỏi cửa cũng biết được chuyện trong thiên hạ hay sao?

- Lão Doãn, ông biết thứ ở bên dưới Lâu Lan cổ quốc?

Tôi cố kìm nén kích động đang dâng trào trong lòng mình, sau đó lên tiếng hỏi lão Doãn.

Lão Doãn nhìn tôi một cái, sau đó lộ ra một nụ cười rất thâm sâu, nói:

- Nhóc con, những thứ không nên hỏi, thì đừng hỏi.

Chỉ một câu nói của lão Doãn, khiến những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn của tôi hoàn toàn bị nuốt ngược vào trong bụng, lập tức, tôi co rúm người lại chẳng dám hỏi gì nữa.

Có điều mặc dù lão Doãn không nói, nhưng tôi cũng có thể khẳng định, lão Doãn biết, nhưng chẳng qua lão ta không muốn nói mà thôi.

Bên dưới Lâu Lan cổ quốc có thứ gì? Không ngờ lão Doãn đều biết hết?

- Lão Doãn, chuyến đi lần này còn có một người nhà họ lý, cô ta nói với cháu, cháu lấy đi trân châu huyết sát, sẽ làm ảnh hưởng đến thứ bên dưới khiến nó ra ngoài trước thời hạn, điều này làm lòng cháu không thể yên tâm cho nổi.

Tôi nhìn lão Doãn, tiếp tục cất tiếng, tôi không cố ý thăm dò lão Doãn, đây thực sự là mối lo lắng trong lòng tôi.

Lão Doãn đứng dậy, chầm chậm đi tới, hai tay để ra sau, khi đến trước mặt tôi, lão Doãn mới nói:

- Nhóc con, có một số việc là ý trời, cho dù anh không lấy viên trân châu huyết sát này, chỉ e con bé kia cũng sẽ lấy, đây là bảo bối cực kỳ lợi hại.

- A, chẳng phải cô tay lấy được thứ mình muốn rồi sao? Không ngờ lại còn muốn cả trân châu huyết sát?

Tôi hơi ngạc nhiên, lúc trước đã cảm thấy kỳ quái, Lý Tuyết Nhi đạt được thứ cô ta muốn, có lẽ là trước lúc đi vào trong căn phòng có mười hai bộ xương khô.

Mà sau khi lấy được thứ mình muốn, Lý Tuyết Nhi vẫn đi vào trong căn phòng đá đó, lúc trước không hiểu, cuối cùng cũng biết, Lý Tuyết Nhi muốn có được trân châu huyết sát?

Chỉ là do đã bị tôi đến trước cướp mất, cho nên Lý Tuyết Nhi mới từ bỏ? Nhưng trân châu huyết sát vẫn còn hẳn mười một viên, Lý Tuyết Nhi tại sao không lấy những viên khác?

Tôi nhìn lão Doãn, nói nghi hoặc trong lòng ra, lão Doãn trả lời, cùng lúc lấy đi thứ trong tay cô ta và cả một viên trân châu huyết sát, đã đạt đến giới hạn, nếu tiếp tục phá hoại, thứ phía dưới chỉ sợ sẽ lập tức xuất thế.

Cho nên Lý Tuyết Nhi mới không ra tay, nghe vậy tôi bỗng dưng tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy, có điều nghĩ đến đây tôi lại thấy vẫn còn sợ hãi, bởi vì tôi đột nhiên nghĩ, nếu Lý Tuyết Nhi cứ cố cướp trân châu huyết sát trong thành cổ, tôi thực sự không thể ngăn cản cô ta.

Bởi vì thực lực của cô ra rất mạnh, tôi căn bản không phải là đối thủ, cũng may, Lý Tuyết Nhi không làm như vậy.

Bằng không trân châu huyết sát giờ này có lẽ sẽ không nằm trong tay chúng tôi, mà là trong tay Lý Tuyết Nhi.

Nhưng lão Doãn vẫn không nói với tôi trân châu huyết sát còn có tác dụng gì, xem ra những việc này phải đợi thực lực của bản thân từ từ mạnh lên, sau đó đi nghiên cứu.

- Đúng rồi lão Doãn, lần này đến Nop Lor, còn có một tổ chức thần bí, tổ chức này vừa thần bí vừa cường mạnh, ông biết tổ chức này không ạ?

Vốn dĩ tôi cũng chỉ tùy ý hỏi về tổ chức này, nhưng khiến tôi hoàn toàn không ngờ tới là, sau khi tôi hỏi xong, sắc mặt lão Doãn bỗng u ám, lông mày nhíu chặt.

Mặc dù lão Doãn không nói, nhưng tất cả đã chứng minh, lão ta biết tổ chức này, mà hình như còn biết không ít.

- Nhóc con, đừng quá vội vã, hiện tại anh chỉ là một con kiến mà thôi, anh phải biết, có một số chuyện khi biết rồi thì lại là tự đặt mình vào trong nguy hiểm, vì vậy nếu muốn biết nhiều hơn, ít nhất cũng phải có đủ thực lực tự bảo vệ bản thân.

Im lặng rất lâu, lão Doãn bỗng cất tiếng, nghe vậy, lòng tôi trùng xuống, bởi vì tôi biết câu nói này của lão Doãn, là một đạo lý rất thực tế.

Lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm gì, nghĩ một lát, tôi đột nhiên nói:

- Lão Doãn, ông biết bố cháu đang ở đâu không?

Khi câu hỏi này vang lên, đến ngay bản thân tôi cũng không phản ứng lại được, không ngờ tôi lại hỏi câu như thế?

Lão Doãn cười mỉm, sau đó nói, thời gian đến, bố tôi tự nhiên sẽ xuất hiện để gặp tôi.

Khi nghe thấy câu nói ấy, viên đá treo trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, bởi vì câu nói này có tác dụng rất lớn đối với tôi.

Chứng minh bố tôi không sao cả, người khác tôi có thể không tin, nhưng người nói là lão Doãn.

- Thằng nhóc nhà anh sao tối nay hỏi lắm thế? Nghĩ ông già tôi đây là bách khoa toàn thư à? hay là một vạn câu hỏi vì sao? Còn rắm thì mau thả, thả xong thì mau cút, có để người ta nghỉ ngơi không đây?

Bỗng, giọng điệu của lão Doãn quay ngoắt 180 độ, gầm lên một tiếng, nghe vậy tôi cười khì khì, bởi vì đã đến lâu như vậy, thế mà lại quên mất chính sự.

Sau đó tôi nói rõ nguyên nhân đến đây với lão Doãn, lão Doãn phẩy tay một cái, trước mặt tôi, đã xếp mấy thứ đồ.

Bên trong có một miếng gỗ khô, một tinh thạch màu đỏ lửa hình ống, còn có một thứ gì đó màu vàng đất, nhìn đống đồ trước mắt khiến đầu tôi không ngừng liên tưởng.

Cuối cùng là một vài vật liệu.

- Vật liệu trận cơ Ngũ Hành chỗ tôi chỉ có ba thứ, những trận cơ còn lại anh tự mình chế luyện, còn về mấy vật liệu còn thiếu trong Ngũ Hành, anh phải tự đi tìm.

Nghe vậy tôi hơi ngây ra, bởi vì không ngờ, lão Doãn lại không có đủ đồ.

Tôi cất đồ vào trong người, hỏi lão Doãn đống này lão ta tính bao nhiêu tiền?

- Một trăm vạn!

Lão Doãn trực tiếp ra giá, tôi có cảm giác cổ mình tý thì bị cắt đứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp