Là em gái cùng cha khác mẹ với Hắc Ly, Thẩm An Kỳ. Hay gọi chính xác hơn, Vu An Kỳ.
"Chị... chị cả!" Thẩm An Kỳ rụt rè chào hỏi Hắc Ly. Không có tiếng
đáp lại, cô ấy cũng chẳng dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trong người toát
lên một trận run rẩy.
Trên đỉnh đầu Thẩm An Kỳ vang lên tiếng cười khẽ, Hắc Ly khoanh tay
dựa vào thành cầu thang, tựa tiếu phi tiếu nói: "An Kỳ à, sao gặp tôi mà cô cứ nhút nhát như con thỏ vậy? Dù gì tôi cũng có ăn thịt được cô đâu. Sợ cái gì chứ?"
"Em...em sợ chị tức giận." Thẩm An Kỳ lí nhí đáp: "Chị vốn không thích mẹ con em. Em sợ làm chị và bà nội tức giận."
Hai tay cô ấy xoắn vào nhau. Đây là thói quen của Thẩm An Kỳ mỗi khi lo lắng.
Hắc Ly hơi liếc qua cô ấy, rất nhanh đã rời mắt, chất giọng lạnh
nhạt: "Chỉ cần cô cứ an phận thì tôi sẽ không tức giận. An Kỳ, cô tốt
nhất là đừng có giống như mẹ và em gái cô, nếu không đến lúc bị liên luỵ thì đừng oán trách tôi."
Nói rồi, cô cất bước đi tiếp lên tầng, bỏ lại Thẩm An Kỳ vẫn đang ngơ ngẩn đứng đó.
Thẩm An Kỳ này, kì thật Hắc Ly cũng không quá chán ghét. Khác với
người mẹ Thẩm Chi Lăng và cô em gái Thẩm An Tình xảo trá của cô ấy, Thẩm An Kỳ đơn thuần hơn nhiều. Cô bé này nhan sắc cũng không xuất sắc, chỉ
tính là dễ nhìn. Tính tình thì nhút nhát. Chính vì vậy mà không được
Thẩm Chi Lăng yêu thương, càng bị Thẩm An Tình bắt nạt.
Hắc Ly thầm nghĩ. Nếu Thẩm An Kỳ luôn giữ vững bản tâm như vậy, sau
khi đá mẹ con Thẩm Chi Lăng ra khỏi nhà này, có thể cô sẽ suy xét việc
xin bà nội cho cô ấy nhập phả Vu gia dưới danh nghĩa con nuôi của mẹ cô. Có thân phận Vu gia thiên kim danh chính ngôn thuận, cho dù Thẩm An Kỳ
hiền lành cũng không dễ bị kẻ khác ức hiếp nữa.
...
Cuối cùng cũng đến tầng ba, Hắc Ly đi tới căn phòng cuối hành lang. Gõ nhẹ lên cánh cửa ba gõ lấy lệ, cô liền đẩy cửa bước vào.
"Nhiên Nhiên!" Giọng nói già nua không giấu được sự vui mừng của Triệu Bích Lệ vang lên khi vừa trông thấy Hắc Ly.
Hắc Ly nhanh chân đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà trên chiếc ghế gỗ
đàn hương. Miệng ngọt ngào gọi: "Bà nội, Nhiên Nhiên tới thăm người."
Triệu Bích Lệ năm nay ngoài 60. Nhưng khuôn mặt lại trẻ trung đến kì
lạ. Một đầu tóc dài đen nhánh. Khuôn mặt tuy không mịn màng như các cô
gái trẻ nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy một nếp nhăn. Có thể thấy, bà
bảo dưỡng nhan sắc rất tốt
Triệu Bích Lệ cười hiền từ, vỗ vỗ lên mu bàn tay cháu gái. Bà quan
sát Hắc Ly một lượt từ đầu đến chân, xót xa nói: "Nhiên Nhiên, con gầy
rồi! Ở bên ngoài sao lại không biết lo lắng cho bản thân thế này? Nhìn
con xem, mặt hóp đi bao nhiêu."
Hắc Ly nghe được lời nói lo lắng của bà nội, khoé mắt hơi cay. Nuốt
nước mắt vào trong, cô cố gắng cười tươi hết mức: "Bà nội à, Nhiên Nhiên đang ăn kiêng giảm cân thôi. Bây giờ các cô gái ai cũng thích thân hình thon gọn cả mà. Người đừng lo lắng có được không? Lâu lâu, Nhiên Nhiên
mới tới thăm người, không nên buồn."
Chẳng mấy khi cháu gái về, Triệu Bích Lệ quả thật cũng không muốn cảm xúc tiêu cực lấn át quá nhiều. Bà khẽ gật đầu, giơ tay vuốt tóc Hắc Ly: "Được rồi, chúng ta không nói vấn đề này nữa. Nhưng Nhiên Nhiên của bà
nhớ phải giữ sức khoẻ đấy. Nếu bệnh là bà nội sẽ lo lắm."
"Vâng. Con nhớ rồi mà." Hắc Ly dựa vào người Triệu Bích Lệ làm nũng.
Rồi, như nhớ tới chuyện gì, cô lại hỏi: "Bà nội, mấy tháng con không ở
đây, mẹ con Thẩm Chi Lăng có náo loạn gì Vu gia hay không?"
Nhắc tới đứa con dâu 'hờ' không được thừa nhận, Vu lão thái thái
ngoài tức giận cũng chỉ có tức giận. Cảm xúc tốt đẹp bỗng chốc tan thành mây khói. Bà lạnh nhạt trả lời: "Hừ, ngoại trừ hai ba bữa lại khóc lóc
than thở với Kính Trung thì con hồ ly tinh đó dám làm gì chứ! Nếu mẹ con cô ta mà nháo loạn Vu gia thì bà nội sẽ lập tức tống cổ hết bọn chúng
ra ngoài."
Rồi, nghĩ đến cô con dâu cũ luôn hiếu thuận, Triệu Bích Lệ càng đay
nghiến: "Nếu không phải vì cô ta thì Nhã An sao có thể bỏ ra nước ngoài. Đời này, chỉ cần bà nội còn sống thì Thẩm Chi Lăng đó và con cô ta đừng hòng có tên trong gia phả họ Vu."
Nghe Triệu Bích Lệ nói, Hắc Ly không kìm được đắc ý. Bà nội càng ghét Thẩm Chi Lăng, cô càng sung sướng. Mặc dù tiểu tâm tư của cô quả thật
rất ích kỷ, nhưng nếu để mẹ con bọn họ bước vào Vu gia, Hắc Ly không cam tâm.
Dù sao bà nội hiện tại vẫn là người cầm quyền Vu gia. Chỉ mong bà nội khoẻ mạnh cho đến lúc Hắc Ly hoàn toàn đẩy được mẹ con Thẩm Chi Lăng ra khỏi Vu gia. Có như vậy, cô mới thoải mái mà sống.
“Nhiên Nhiên.” Triệu Bích Lệ đột nhiên cất tiếng gọi. Bà vén vài sợi
tóc loà xoà trước mặt Hắc Ly ra sau vành tai cô, nhỏ giọng: “Tối nay,
con ở lại Vu gia nhé?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Hắc Ly hơi cứng người. Cô rũ mắt khó xử: “Bà nội, con không muốn gặp Thẩm Chi Lăng.”
Biết Hắc Ly băn khoăn chuyện gì, Triệu Bích Lệ nhẹ nhàng trấn an cô:
“Nhiên Nhiên đừng lo. Thẩm Chi Lăng tối nay sẽ không về đâu. Cô ta đã
cùng Kính Trung và hai đứa con đi Bali nghỉ dưỡng rồi. Con cứ yên tâm ở
lại đây, dù sao nơi này cũng là nhà của con.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT