"Ngoan nào, đừng khóc, con gái khóc nhiều sẽ mất xinh."
"Cô, chị Phồn Tinh không thích cháu, nếu không. . . nếu không cháu về nhà thôi?"
"Nói bậy, cháu chỉ có một mình làm sao được?" Nói chuyện là một nữ nhân dung mạo kiều diễm, trang điểm tươi sáng, thoạt nhìn vừa trẻ tuổi lại xinh
đẹp.
Đây chính là mẹ kế Diệp Phồn Tinh, Đồng Mỹ Lệ.
Đồng Mỹ Lệ năm nay mới hai mươi, gia thế bình thường, tuy không phải là
thiên kim hào môn nhà giàu, nhưng người cũng như tên, thập phần xinh
đẹp.
Trước kia, cô ta là
bí thư của Diệp Tấn Thành, bốn năm trước được Diệp Tấn Thành tục cưới
vào cửa, thành tân nhiệm Diệp thái thái. Hai người có một đứa con trai,
năm nay hai tuổi, lúc nãy chơi mệt đã đi ngủ.
Nhìn cháu gái hai mắt đẫm lệ, mặt đầy ủy khuất, Đồng Mỹ Lệ vô cùng đau lòng, lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: "Con nhóc Diệp Phồn Tinh chết tiệt kia, cháu để ý làm gì? Cái nhà này cũng không đến lượt nó định đoạt.
Cháu xem dượng không phải đi làm chủ cho cháu sao? Yên tâm đi, nó nhất
định không chiếm được chỗ tốt đâu. . ."
Đang nói thì Diệp Tấn Thành xuống lầu. Đồng Mỹ Lệ vỗ vỗ lưng Đồng Khả Hân, quay đầu nhìn Diệp Tấn Thành:
"Lão Diệp a, anh phải nói chuyện lại với Phồn Tinh mới được. Đã là hai chị
em, mặc kệ có mâu thuẫn gì cũng không thể tàn nhẫn hạ tay như vậy, anh
nhìn mặt Khả Hân này, đều sưng lên rồi!"
Diệp Tấn Thành không nói gì, thần sắc có chút hoảng hốt mà ngồi xuống sofa, giơ tay nới lỏng nơ.
"Chuyện này, kỳ thật cháu cũng có chỗ sai, cháu không nên tự cho là đúng mà nói như thế với chị Phồn Tinh. Chị ấy chắc là thẹn thùng, không nghĩ tới bị người ta đoán được tâm thiếu nữ. . . Cháu, cháu nghĩ chị ấy không cố ý, cô, dượng, mọi người đừng trách chị, cũng đừng tức giận."
Đồng Khả Hân nói xong, đợi nửa ngày cũng không thấy Diệp Tấn Thành đáp, trong lòng liền có chút bất an.
Diệp Tấn Thành hoàn hồn, trầm mặc một lát, nhìn không ra hỉ nộ nói: "Phồn Tinh đánh cháu, cháu không trách nó?"
Đồng Khả Hân giật mình, rưng rưng lộ ra tươi cười thiện giải nhân ý [1]:
"Không trách ạ, chị Phồn Tinh tuy tính tình nóng nảy, nhưng cháu biết
chị ấy rất tốt."
[1] am hiểu lòng người
Đồng Mỹ Lệ nghe xong, càng đau lòng: "Đứa nhỏ này, tính tình mềm yếu quá cũng không tốt."
Sắc mặt Diệp Tấn Thành hòa hoãn không ít: "Cháu so với chị họ hiểu chuyện hơn nhiều."
Đồng Khả Hân trong lòng vui vẻ, đang muốn châm dầu vào lửa, để cho Diệp Tấn
Thành càng thất vọng với Diệp Phồn Tinh, đối mình càng thưởng thức, liền nghe Diệp Tấn Thành tiếp tục nói:
"Nếu cháu đã nguyện ý tha thứ cho nó, thì chuyện này tới đây kết thúc. Chút
nữa bảo cô mang cháu đi mua di động mới, xem như dượng thay chị họ cháu
bồi tội."
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân không nghĩ tới Diệp Tấn Thành chẳng những không vì mình nói mà
càng thêm tức giận, ngược lại dễ dàng bỏ qua, cả người đều ngây ra.
"Không, không cần đâu ạ, di động này hẳn là sửa xong có thể dùng. . ."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Đồng Khả Hân lại không cam tâm cực kỳ,
cô nhìn Đồng Mỹ Lệ, mong cô ta có thể vì mình nói gì đó.
Đồng Mỹ Lệ quả nhiên không phụ lòng cô mà mở miệng, chỉ là. . .
"Sửa cái gì mà sửa, đều hỏng thành thế này rồi! Lại nói một cái di động làm
sao đủ? Khả Hân bị ủy khuất lớn thế này, ít nhất phải thêm mấy bộ quần
áo mới được!"
Thấy Đồng Mỹ Lệ vừa nghe mua mua mua liền hai mắt tỏa sáng, đầu óc mất sạch, Đồng Khả Hân: ". . ."
Cô không phải là muốn quần áo, di động cái gì, mà là Diệp Tấn Thành đối
với Diệp Phồn Tinh thất vọng cùng từ bỏ, còn với cô là nhìn bằng con mắt khác cùng yêu thương nha!
Hoàn toàn không biết cháu gái nhà mình đang nghĩ muốn thay thế vị trí của
Diệp Phồn Tinh trong cái nhà này, Đồng Mỹ Lệ thấy cô ta sắc mặt không
tốt, còn tưởng rằng cô ta cảm thấy bồi thường quá nhẹ, vội vỗ vỗ tay
trấn an.
Sau đó bay
nhanh đến trước mặt Diệp Tấn Thành, xụ mặt bổ sung: "Còn có giày, trang
sức gì đó cũng phải mua thêm mấy thứ mới được!"
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân hoàn toàn cười không nổi.
Diệp Tấn Thành ánh mắt không rõ đảo qua cô ta, ngữ khí bình tĩnh: "Đây cũng không phải chuyện gì lớn, em làm chủ là được."
Đồng Mỹ Lệ nghe xong, trong lòng liền thoải mái.
——— nhìn xem, dượng cháu vẫn rất cưng cháu!
Nhìn ánh mắt đắc ý dào dạt đưa qua của cô, Đồng Khả Hân: ". . ."
Thật muốn, hộc một bãi máu to.
***
Chuyện bên ngoài liền dừng lại, sau hai ngày cũng không ai nhắc lại.
Không khí trong nhà đương nhiên cũng ảnh hưởng ít nhiều, bất quá Diệp Tấn Thành công việc bận rộn, hiếm khi ở nhà.
Diệp Phồn Tinh cùng hai cô cháu Đồng Mỹ Lệ vốn dĩ không thể thân cận, hơn
nữa mấy ngày nay dì cả tới, cô càng thêm uể oải, đến cửa phòng cũng chưa ra, cho nên đối với không khí vi diệu bên ngoài cũng không để tâm.
Ngày thứ ba, kỳ nghỉ thu kết thúc, Diệp Phồn Tinh chỉnh tốt tâm tình, trở lại trường học.
Tới cổng trường, cô liền cảm nhận được tầm mắt nghiên cứu hoặc là tìm tòi,
nghi hoặc, cùng cả khinh thường và vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Phồn Tinh chọn hạ mi mắt, đều thấy không ngoài ý muốn.
Ngày đó, khi ở ngoài nghe thấy Đồng Khả Hân nhắc tới tên Tạ Linh Linh, cô đã biết lời đồn đãi về cô và Ôn Trác Vũ chắc chắn đã truyền ra ở trường
học.
Bởi vì, vị cháu gái nhỏ Tạ gia Tạ Linh Linh này, là đối thủ một mất một còn nhiều năm của cô.
Hai người gia thế không sai biệt, đều là người trong vòng, hơn nữa còn cùng ngày tháng năm sinh, từ nhỏ đến lớn không thiếu bị trói một chỗ so
sánh.
Này đã có so sánh
thì tự nhiên có cao thấp, Tạ Linh Linh lại là người tranh cường háo
thắng, chuyện gì cũng muốn áp trên đầu Diệp Phồn Tinh, càng về sau quan
hệ hai người càng kém.
Bất quá, Diệp Phồn Tinh chưa từng đem Tạ Linh Linh đặt trong lòng ——— vị cô nương này nói dễ nghe thì là thẳng thắn, lanh lẹ, nói khó nghe chính là ngực lớn ngốc nghếch, thường xuyên bị Đồng Khả Hân coi như người hầu mà sai sử.
Đẳng cấp như vậy, cô cùng lười so đo.
"Nha, đây không phải là tiên phong liêu nam [2], dự trữ lốp xe dự phòng của
chúng ta Diệp đại tiểu thư sao, cô vẫn còn mặt mũi mà tới trường học à?"
[2] liêu nam: tương tự như tán trai :)
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Diệp Phồn Tinh nghe tiếng quay đầu lại, thấy Tạ Linh Linh đang bước tới.
"Ừm, ở trước mặt Tạ đại tiểu thư, tôi xác thật không dám tự xưng có mặt."
Tạ Linh Linh: ". . ."
Tạ Linh Linh bị Diệp Phồn Tinh khinh phiêu phiêu nói một câu tức giận đến
nghẹn: "Mặt to thì làm sao, mặt to là có phúc khí! Còn hơn người nào đó
không biết xấu hổ, ỷ có vài phần tư sắc, liền tùy tiện đem tình cảm
người khác giẫm đạp dưới chân!!"
Cô gái này tuy tính cách không phải quá tốt nhưng tam quan vẫn rất đứng đắn.
Diệp Phồn Tinh nhìn thịt trên mặt cô, tay có chút ngứa: "Từ chối người khác
theo đuổi chính là giẫm đạp thiệt tình của đối phương? Tốt, vậy nếu tôi
hướng cô thổ lộ, có phải cô sẽ đáp ứng không?"
Tạ Linh Linh: ". . . Cô đây là nói lảng sang chuyện khác! Tôi nói chính là cô rõ ràng không thích người ta, còn thu quà tặng, đối tốt với hắn, đây chẳng phải là cố tình ái muội, dưỡng lốp dự phòng? Đặc biệt là ngay cả
tên ma ốm Ôn Trác Vũ kia cô cũng không tha, cô quả thực là đồ cầm thú. . . không đúng, là không bằng cầm thú!!"
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh nhìn vị tiểu thư lòng đầy căm phẫn này vừa có chút cạn lời, lại vừa cảm thấy buồn cười.
"Không phải, cô có thể hay không. . ."
"Nghe nói buổi tối hôm đó về, tên đáng thương kia còn ngã bệnh, đến nay vẫn
chưa ra nổi giường! Cô thấy cô có thiếu đạo đức không, có đuối lý
không?!!"
Diệp Phồn Tinh
đứng hình, hơi ngoài ý muốn, cô từ hôm ấy bị đau bụng, cửa nhà cũng
không ra cũng không thấy dàn đại gia trên WeChat phát tin tức, cho nên
việc Ôn Trác Vũ sinh bệnh, cô cũng không biết.
Mà cho dù biết, lấy quan hệ hiện nay của hai người, nếu cô quan tâm tới cũng không tốt lắm. . .
Diệp Phồn Tinh nghĩ như vậy, bước lên trước, giơ tay túm lấy cổ Tạ Linh Linh:
"Đầu tiên, tôi nếu thật thích làm trò ái muội, dưỡng lốp dự phòng thì buổi
tối hôm đó sẽ không trước mặt mọi người từ chối Ôn Trác Vũ, thà tìm cái
cớ, vì dụ "muốn suy sét thêm" linh tinh, vớ vẩn tiếp tục treo hắn, không phải càng thêm hợp lý sao?"
"Cô làm cái gì! Mau buông tôi ra, đừng véo mặt tôi cái con nhóc thối này ——— "
Tạ Linh Linh thân cao không đến một mét sáu, bị Diệp Phồn Tinh gần một mét bảy túm lấy, căn bản trốn không thoát.
Diệp Phồn Tinh không để ý tới cô kháng nghị, hài lòng bẹo thịt mềm trên má
cô nói: "Thứ hai, trịnh trọng tuyên bố một chút, tôi không thích chơi
trò mập mờ cũng không thích nuôi lốp xe dự phòng, các người có tin hay
không tôi mặc kệ, bất quá tôi đã có bạn trai, tôi không hi vọng lời này
truyền đến tai của hắn, khiến hắn hiểu lầm."
Lời này vừa xong, không chỉ Tạ Linh Linh mà cả bạn học đi ngang qua cũng kinh ngạc đến ngây người.
Diệp đại giáo hoa [3] mắt cao hơn đầu, ngay cả Văn Trì cũng chướng mắt cư nhiên đã có bạn trai?!!
[3] ý chỉ như hoa khôi, người xinh đẹp nhất.
Thật hay giả? Từ khi nào?
Ba người thành hổ [4] là thói hư tật xấu của con người.
[4] tam nhân thành hổ
(Nghĩa đen) Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật.
(Nghĩa bóng) Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải. Một chân lý có
chứng minh rõ ràng, mười phần chắc chắn, thì mới nên công nhận.
Chuyện Diệp Phồn Tinh thích chơi trò ái muội, tạo lốp xe dự phòng đã đồn đãi
khắp trường, cũng sẽ không vì vài ba câu giải thích của cô mà biến mất.
Cho nên cô sớm đã nghĩ kỹ, quyết định ——— lấy độc trị độc, dùng tin tức
mình có bạn trai để dẹp đi lời đồn cũ, coi như tự tẩy trắng bản thân,
lại có thể vô hình chung chém đứt ý niệm của đại bộ phận hoa đào nhớ
thương mình.
Có thể nói là đẹp cả đôi đường.
Lúc này thấy ánh mắt các vị đại gia xung quanh biến thành kinh ngạc, Diệp Phồn Tinh vừa lòng, đơn giản trả lời Tạ Linh Linh:
"Ừm, chúng ta mới bên nhau không lâu, tôi rất thích anh ấy. Anh ấy không
phải là người trong trường. . . đương nhiên rất tuấn tú, cô cũng biết
ánh mắt của tôi rồi? Chính là anh ấy soái đến mức. . ."
Bỗng nhiên trong đại não hiện lên một khuôn mặt, Diệp Phồn Tinh giật mình, sau đó mặt không khống chế được đỏ lên.
Bất quá, cô không tỏ ra ngoài, chỉ nhấc cái cằm xinh đẹp của mình lên, kiêu ngạo nói: "Khụ, nói thế nào nhỉ? Chính là rất man đi, là nam sinh tôi
thấy man nhất. Dáng người tốt, vóc dáng cũng cao, hơn nữa đánh nhau rất
lợi hại, tính tình cũng siêu cấp tốt. Ừm, tôi đương nhiên đã thấy anh ấy đánh nhau, trên thực tế sở dĩ chúng tôi nhận thức, là vì tôi gặp phiền
toái được anh ấy giúp. . ."
Buổi tối hôm đó hẳn là hắn vừa đánh nhau với người ta xong nhỉ? Bằng không
cái áo một trăm đồng kia cũng không dơ thành như vậy. Còn có, mặt cũng
bị thương, lúc ấy nhìn quá dọa người. . .
Thôi, quản hắn làm cái gì, cũng không ai biết, dù sao về sau cũng không gặp lại.