"Cậu Ba, chúng ta có ít người thế này, lỡ có người tới đập phá, e rằng chúng ta không chống đỡ nổi đâu".
"Hay là... để tôi triệu tập thêm người đến đây?"
Trong khu Bình Hoa – địa bàn của Ngô Lượng, hắn đã trở về bảo vệ khu của mình theo lời của Nhạc Huy.
Chỉ có điều, trong khu của hắn chỉ có mười mấy người, nhìn thế nào cũng không giống đang bảo vệ địa bàn. Nếu người của Hoắc Hải Tôn tới đập phá thật, e rằng mấy người họ không đủ để gãi ngứa cho bọn chúng.
Đương nhiên, đám đàn em này không biết đại ca Ngô Lượng của họ đã làm phản Thánh Hoàng nương nhờ Hoắc Hải Tôn rồi.
Dù Hoắc Hải Tôn phái người tới đập phá, Ngô Lượng cũng không đau lòng. Nói cách khác, Hoắc Hải Tôn cũng không phái người tới đập phá đâu, dù sao giờ Ngô Lượng và Ngô Thắng cũng đều là người của Long Vũ rồi.
"Bốp!"
Người kia vừa dứt lời, Ngô Lượng lập tức cho hắn một cái tát, đá một phát khiến hắn lăn trên mặt đất. Sau đó hít một hơi bột phấn trước mặt, dữ tợn nói:
"Mẹ kiếp, mày là đại ca hay tao là đại ca, tao cần mày dạy ông đây làm việc à?"
Người kia lập tức quỳ xuống cầu xin:
"Xin lỗi, cậu Ba, là tôi lắm miệng, xin cậu tha cho tôi".
Người đi theo bên cạnh Ngô Lượng đều biết Ngô Lượng vui buồn thất thường, hắn mà tức giận thì kiểu gì cũng phải có người chết.
Quả nhiên Ngô Lượng cầm lấy gạt tàn thuốc đập vào đầu người kia khiến hắn chảy máu be bét.
"Mang hắn xuống, chém".
Một câu nói hời hợt cướp mạng sống của một người.
Những người khác có mặt ở đấy đều dấy lên sự bất mãn với Ngô Lượng. Nhưng bọn họ không dám làm trái ý của hắn, đành phải kéo người kia xuống dưới.
"Đừng mà cậu Ba! Cậu Ba, tha cho tôi đi!"
Người kia không để ý tới cái đầu đang chảy máu, liều mạng cầu xin.
Ngô Lượng đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt mũi dữ tợn trừng mắt với Nhạc Huy:
"Giờ tôi đã là người của Long Vũ rồi, anh biết Long Vũ làm nghề gì không? Ông ta còn lợi hại hơn ông già nhà tôi".
"Nhạc Huy, các anh xong đời rồi, thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh giết tôi, ông Long nhất định sẽ báo thù cho tôi!"
"Bốp!", hắn vừa dứt lời, Ngô Tịnh Vũ lập tức xông tới đạp cho hắn một phát. Giày da vừa dày vừa nặng đá vào mặt Ngô Lượng, khiến khuôn mặt hắn bầm dập, máu me đầy mặt.
"Tên khốn này, anh dám phản bội chúng tôi à, anh cả và anh Tư có kết cục thế nào, anh quên nhanh vậy à?"
Có vẻ Nhạc Huy không muốn lảm nhảm nữa, anh nói thẳng:
"Giết đi, Tịnh Vũ, cậu ra tay được chứ?"
Ngô Tịnh Vũ tỏ vẻ do dự, có vẻ hắn cũng không đành lòng.
Nhưng hắn vẫn móc súng ra, chĩa thẳng vào Ngô Lượng:
"Anh Nhạc nói có thể giết, đương nhiên tôi phải giết".
"Kẻ phản bội đều phải chết!"
Ngô Lượng nhìn Ngô Tịnh Vũ bằng ánh mắt khó tin:
"Tịnh Vũ, tao là anh mày, tao là anh Ba của mày đấy!"
"Mày đi nghe lời của người ngoài, mày muốn giết..."
“Bằng!”
Ngô Lượng còn chưa nói hết, Ngô Tịnh Vũ đã bóp cò luôn.
Tiếng súng vừa vang lên, viên đạn đã xuyên qua đầu Ngô Lượng, máu tươi bắn tung tóe lên mặt đất.
Ngô Lượng trợn tròn hai mắt, dường như cũng không ngờ được rằng, Ngô Tịnh Vũ và Nhạc Huy thực sự dám giết hắn.
Ngô Hạo và cậu Năm đứng bên cạnh, không hề chớp mắt, tựa như người chết không liên quan gì tới họ.
Nhạc Huy thấy thế thì đứng lên vỗ vai Ngô Tịnh Vũ, nói:
"Đi tìm Ngô Thắng thôi".
...
Khu Kim Cảng, bên phía Ngô Thắng.
Ngô Thắng cũng giống như Ngô Lượng, bảo vệ khu của mình, nhưng cũng không sắp xếp nhiều người.
Đột nhiên, hắn nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Hải Tôn.
"Ngô Lượng xảy ra chuyện rồi, giờ cậu đang ở đâu?"
Vừa ấn nút nghe, điện thoại lập tức vang lên giọng nói của Hoắc Hải Tôn.
"Cái gì, Ngô Lượng xảy ra chuyện gì? Nó xảy ra chuyện gì?", Ngô Thắng bật dậy khỏi ghế sofa, sắc mặt thay đổi.
"Có người nghe thấy tiếng súng trong khu của hắn, trước đó bọn Nhạc Huy có đi vào, cậu và Ngô Lượng có khả năng bị bại lộ rồi".
"Mau chạy đi, ông Long bảo tôi thông báo cho cậu, lập tức rời khỏi địa bàn của Thánh Hoàng, mau chạy tới chỗ ông Long".
Giọng nói của Hoắc Hải Tôn hơi lo lắng.
"Được, tôi biết rồi, giờ tôi đi ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Thắng hít một hơi thật sâu, lập tức lén chạy ra ngoài quán bar.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT