Người Đến Sau

Chương 10


...

trướctiếp

Edit: CtNguyet

..............

Lúc nhận được điện thoại của Lâm Chu Độ, Tạ Thành Văn đang đi đón Tạ Kỳ, con trai anh từ Mỹ về nghỉ hè. Anh không ngờ Lâm Chu Độ sẽ gọi cho mình, vô ý mở loa ngoài.

Lâm Chu Độ nói: "Tạ tổng, tôi đang soạn hành lý để đến đoàn phim, phát hiện để quên đồ ở nhà anh. Giờ tôi đến lấy được không?"

Tạ Kỳ đang nghịch điện thoại thì nghe được câu đó, khó chịu "chậc" một tiếng.

Tạ Thành Văn suýt nữa bạo lực gia đình trước mặt tài xế, quả nhiên Lâm Chu Độ nghe thấy: "Có người ở đó nên không được hả?"

"Không phải." Tạ Thành Văn hít một hơi thật sâu, "Cậu đến đây đi, chìa khóa đã đưa cho cậu rồi, khuya nay tôi mới về."

Anh ngẫm lại, vẫn nhắc nhở Lâm Chu Độ: "Con trai tôi cũng về."

Tạ Kỳ nhịn không nổi, cười lớn thật lớn, Tạ Thành Văn xanh mặt cúp điện thoại, nói với Tạ Kỳ: "Con thế này rất thiếu lễ phép."

"Con xin lỗi." Tạ Kỳ nói, "Ba sợ người đó hiểu nhầm ba đang ở chung với người khác hả?"

"Lát nữa nhớ chào hỏi đàng hoàng." Tạ Thành Văn nói.

"Vậy con nên gọi anh ta là gì?" Tạ Kỳ cố tình hỏi, "Gọi anh thì không đúng với bối phận, chú thì so với tuổi cũng sai sai. Hay là con gọi tiểu......"

Chữ cuối cùng của Tạ Kỳ dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Thành Văn lặng lẽ nuốt vào, Tạ Thành Văn nghĩ, Tạ Kỳ dạo này không còn ngoan ngoãn nữa.

Anh rất lo lắng.

Lâm Chu Độ chỉ muốn lấy đồ thật nhanh, rồi rời đi trước khi Tạ Thành Văn trở lại, tiếc là trời cao không chiều lòng người, người ta về rồi mà cậu vẫn chưa tìm thấy.

"Là một cái vòng tay." Lâm Chu Độ miêu tả cho Tạ Thành Văn nghe, "Màu trắng, là mẹ tôi cho tôi, mỗi lần chuẩn bị quay tôi đều mang theo để cầu bình an."

Tạ Thành Văn gọi điện thoại cho dì làm vệ sinh theo giờ, dì nói đã giúp anh giữ lại, nhưng không nhớ để chỗ nào. Dì bảo sẽ lập tức qua đây, bảo Lâm Chu Độ chờ một lát.

Lâm Chu Độ đành phải ngồi đợi trên sô pha, Tạ Kỳ ở trong thư phòng cách đó không xa, nó về quên mang theo máy tính, mở máy trong nhà, bực mình la lên: "Ba, sao ba reset máy tính vậy, con còn mấy trò chơi chưa phá đảo nữa mà."

Nhìn Tạ Kỳ có vẻ không vui, Tạ Thành Văn lại không giải thích gì với nó, đứng trên ban công gọi điện thoại. Lâm Chu Độ nhìn nhóc con đứng lẩm bẩm một mình, nhịn không nổi mà trêu ghẹo: "Có thể là chứa JAV nên sợ bé thấy đó."

Tạ Kỳ lập tức phản bác: "Ổng không xem mấy cái đấy đâu, ổng chỉ xem..."

Tạ Kỳ kịp thời ngậm miệng, như có điều suy tư mà nhìn Lâm Chu Độ, ánh mắt dần trở nên ai oán, còn cố ý thở dài thật to, thôi tự nghịch máy tính vậy.

Lâm Chu Độ nghĩ thầm, không xem AV, vậy chẳng lẽ xem GV?

Khó trách phải reset máy tính, Tạ Kỳ vẫn còn nhỏ mà.

Tạ Thành Văn nói chuyện điện thoại xong thì đi vào, nhìn Lâm Chu Độ và Tạ Kỳ mỗi người ngồi một bên không nói gì. Anh ngồi xuống, giống một người chủ gia đình bình thường, nói chuyện với Lâm Chu Độ về Tạ Kỳ, còn ra dáng khoe khoang. Anh nói Tạ Kỳ có kế hoạch cho bản thân, lên cấp hai đã bắt đầu chuẩn bị ra nước ngoài, vừa kết thúc giáo dục bắt buộc đã đi Mỹ học cấp 3. Năm nay là năm thứ nhất nhập học, còn xin được học bổng.

Lâm Chu Độ thật lòng khen: "Giỏi quá, tôi không được như vậy, học xong giáo dục bắt buộc thì tôi nghỉ học rồi."

"Tại sao?" Tạ Kỳ đột nhiên hỏi.

"Thành tích kém." Lâm Chu Độ cười hì hì nói "Đừng học theo anh, anh là ví dụ điển hình của một tấm gương xấu đấy."

"Vậy anh..." Tạ Kỳ hình như còn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, nó chạy qua một bên vọc máy tính, không nói chuyện nữa. Lâm Chu Độ nghĩ thầm, có lẽ Tạ Kỳ không thích cậu, chắc là đang nghĩ tại sao phẩm vị của ba nó lại tệ như thế, tìm một kẻ như vậy. Tạ Kỳ vẫn chưa lớn, người lại gầy, nhìn qua hơi lạnh lùng giống ba nó, chỉ khi nói chuyện với Tạ Thành Văn mới nói nhiều hơn một chút. Trong mắt nó, Lâm Chu Độ có lẽ giống những người tình qua đường trước đây của ba nó.

Vốn là như vậy mà.

Dì giúp việc trở lại, tấm gương xấu Lâm Chu Độ tìm được bùa hộ mệnh của mình, cậu chào hỏi Tạ Thành Văn rồi rời đi. Cửa vừa đóng, Tạ Kỳ không cam lòng im lặng nữa.

Tạ Kỳ hỏi ba nó: "Có phải ba sợ ảnh thấy mấy thứ đó trong máy ba không? Thấy ba phân loại tác phẩm phỏng vấn và tài liệu của ảnh?"

Tạ Thành Văn nói: "Con chơi game gì vậy, chơi nhiều không tốt đâu, lát nữa ba xóa."

Tạ Kỳ lại nói: "Ba, ở nhà ba thích tự biên tự diễn phim tình cảm lâm li bi đát ha, có phải hồi nhỏ ba hay khoác chăn diễn kịch đúng hông?"

Tạ Thành Văn nói: "Tịch thu máy tính."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp