Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

Chương 11:


...

trướctiếp

“Ha ha ha… để rồi xem…”

Tô Uy Long không biết xấu hổ ghé môi hôn một cái vào má tôi rồi hóa thành một cơn gió bay qua cửa sổ đi mất. Bóng dáng anh ta vừa khuất, ngoài trời gió bão cũng ngừng bặt, khung cảnh lại trở về yên lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đáy lòng tôi lại không được yên bình như thế. Tôi đang dằn vặt với một mớ suy nghĩ ngổn ngang. Rốt cuộc cảm giác của tôi với Tô Uy Long là gì đây?

Rõ ràng anh ta là kẻ gây ra cho tôi bao nhiêu rắc rối, ngang ngược bắt tôi cưới anh ta, đảo lộn cuộc sống của tôi. Nhưng khi ở cạnh anh ta tôi lại có cảm giác rất an toàn.

Anh ta ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, không để ai vào mắt. Nhưng lại chấp niệm chọn tôi là cô dâu của mình từ mười năm trước, mười năm sau cũng không thay đổi ý định.

Nhất Long thì lại chẳng cho tôi cảm giác ấy được. Anh ấy có thể thích tôi, có thể hi sinh rất nhiều vì tôi, nhưng lại không dám đấu tranh với cha mẹ anh ấy để ngăn cản đám cưới của tôi và Tô Uy Long.

Anh ấy đã muốn buông rồi, một mình tôi cố gắng thì có ích gì?

Tôi nhìn mình trong gương, một khuôn mặt phờ phạc hốc hác như quỷ, chẳng có một chút sức sống nào. Thứ duy nhất tỏa ra ánh sáng cứu vớt diện mạo dọa người của tôi lúc này, chính là chiếc nhẫn màu đen huyền bí của Tô Uy Long.

Tôi thử cố gắng dứt nó ra một lần nữa, nhưng nó đã dính khít lấy ngón tay tôi từ lâu! Tôi bặm môi dùng hết sức giật nó ra, tay đã ửng đỏ sắp bật máu mà chiếc nhẫn vẫn không xi nhê gì cả!

Tôi mệt mỏi nằm vật lên giường, mơ mơ màng màng khép mắt lại.

Ngoài trời đã yên ắng từ khi Tô Uy Long đi, bỗng nhiên lại nổi bão cuồn cuộn trở lại. Tôi mở bừng mắt tỉnh dậy, lẽ nào anh ta còn chưa đi?

Tôi vùng dậy xoa xoa hai tay đang nổi da gà của mình, đi về phía cửa sổ định bụng đóng lại. Một bóng đen ngồi trên bệ cửa sổ, bộ dạng lười biếng cười cười nhìn tôi, dọa tôi suýt chút nữa mất thăng bằng ngã ra ngoài.

“Sao lại là anh nữa? Rốt cuộc anh muốn gì?”

Tôi nóng bừng mặt giãy giụa khỏi cái ôm của Tô Uy Long, còn anh ta vẫn trơ mặt cười.

“Cô dâu nhỏ quá ương bướng rồi. Tôi mới cứu em đấy.”

Tôi thở hắt một hơi, nghiến răng nói:

“Là anh dọa tôi sợ, anh cứu tôi thì cũng coi như hòa rồi.”

“Ồ?”

Tô Uy Long bèn buông tôi ra, nheo mắt nhìn ngón áp út đã ửng đỏ sắp bật máu của tôi:

“Chán ghét nó đến vậy sao?”

Tôi mím môi không nói gì, tôi không chán ghét chiếc nhẫn này, còn rất thích nó là đằng khác. Tôi chỉ không muốn chịu sự trói buộc của Tô Uy Long, mặc kệ anh ta có thân phận ghê gớm gì.

“Muốn tháo nó ra cũng được.”

Tôi căng thẳng, anh ta sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy? Chắc chắn phải có điều kiện gì đó. Quả nhiên vài giây sau, anh ta lên tiếng, đôi mày kiếm kiêu ngạo nhếch lên.

“Chặt ngón tay này đi là xong.”

“AAA…”

Tôi sợ mặt cắt không còn một giọt máu, đùa kiểu gì vậy?

“Thấy chưa, rõ ràng em không nỡ, rõ ràng em thích tôi.”

“...”

Tôi không còn hơi sức đâu mà đôi co với tên điên này, chỉ có thể nghiến răng lặp lại mãi một câu:

“Tôi nhất định không cưới anh! Tôi thà chết còn hơn!”

Nét cười trên mặt Tô Uy Long càng sâu hơn, anh ta dài giọng nói:

“Ồ, nói vậy là nếu em chết thì em sẽ đồng ý làm cô dâu của tôi ư?”

“...”

Tôi tức giận mặt đỏ tía tai, tên này hình như có bệnh, tư duy nghe hiểu của không giống người bình thường.

“Sẽ như em muốn.”

Tô Uy Long nói rồi túm tôi lên nhanh gọn như túm một con nhái, nhảy qua cửa sổ nhảy xuống đất. Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng khiếp đảm, mấy giây sau cảm giác đau đớn buốt óc khi cơ thể tiếp xúc với mặt đất truyền đến…

Cơ thể tôi như nát gãy thành từng khúc, tôi đau đớn nằm đó, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, mờ mờ ảo ảo. Thân thể như không thuộc về tôi nữa, không chịu sự điều khiển của tôi nữa.

Một thứ chất lỏng tanh tanh chảy đầm đìa khắp mặt tôi, phủ kín mắt tôi, khiến tôi chỉ thấy xung quanh một mảng tối đen. Cảm giác tuyệt vọng dâng trào trong lòng tôi.

Tô Uy Long… sao anh ta có thể tàn nhẫn đến vậy! Chỉ vì tôi không chịu cưới anh ta, anh ta liền giết tôi chết! Tôi còn bao nhiêu ước mơ dự định chưa hoàn thành, còn có cha mẹ tôi luôn hi sinh lo lắng cho tôi nữa! Tôi còn chưa làm gì để báo hiếu cho họ cả!

Bên tai tôi có một giọng nói khàn khàn ma mị vang lên:

“Cũng biết hối hận rồi đấy hửm? Thôi nào, đừng khóc nhè ăn vạ nữa, tôi có giết em đâu nào.”

“Em là cô dâu của tôi cơ mà, tôi sẽ không giết em. Nhưng những người khác thì… có lẽ tôi không chắc đâu…”

Nghe những lời này mà tôi cảm giác như trời đất sụp đổ. Tô Uy Long, anh ta còn muốn ra tay với những người khác? Cha mẹ tôi? Nhất Long?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp