Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1999


2 năm

trướctiếp

Chưogn 1999:

Sau đó, bà ấy nắm tay con trai mình và tiến vào để gặp ba Hàn Thanh lần cuối.

Đối với Hàn Thanh, cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ có thể quên được ngày này, nó như một con quỷ đen luôn xuất hiện trong tâm trí anh, từ nhỏ cho đến khi trường thành mãi không thể thoát khỏi được.

Không thể dùng lửa, cũng như là nến.

Đặc biệt là vào những ngày sinh nhật của mình, vì anh không muốn nhớ về nơi anh ấy sinh ra và những gì anh ấy đã gây ra vào ngày hôm đó.

Bao lâu nay, kể từ khi ba anh chết đi trong trận hỏa hoạn đó, lần nào những cảnh tượng đó cũng xuất hiện trong giấc mơ của Hàn Thanh, khi bừng tỉnh dậy thì mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo, những cảnh tượng quá khứ cứ tái hiện trong giấc mộng, cho dù tỉnh lại thì nó cũng sẽ tiếp tục ăn mòn tâm trí anh. Điều khiến bộ não của anh ấy, gặm nhấm từng tia ánh sáng của anh đến không còn một chút tia sáng nào nữa.

“Tiểu Nhan…”

Trong lúc hỗn loạn, Hàn Thanh thì thào gọi tên Tiểu Nhan, ngọn lửa trước mặt chợt dần biến thành dáng vẻ của Tiểu Nhan, rồi sau đó lại biến thành ba của anh đỡ lấy thanh xà ngang đang rơi xuống từ trên trần nhà để cứu anh ấy.

Không, không, anh ấy không thể để những điều tương tự xảy ra thêm một lần nào nữa.

Hàn Thanh ý thức dần dần rõ hơn, khi đó không thể cứu được ba của mình đã là một nỗi ân hận cả đời, bây giờ không thể tiếp tục phạm phải sai lầm như trước được nữa.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Tiểu Nhan, thì anh ấy thật sự đáng trách.

Điều quan trọng nhất là anh không thể để cô có chuyện gì được!

Hàn Thanh bỏ đi những phiền nhiễu trong lòng, nhanh chóng tìm kiếm bên trong.

Tiểu Nhan đang trốn trong một góc phòng của khách sạn, mặc dù nước trong phòng tắm đã bật công tắc hết cỡ nhưng lượng nước vẫn không đủ, ngọn lửa quá dữ dội nên vẫn không thể dập tắt được.

Cô ấy bị làn khói dày đặc làm cho cay mắt đến nước mắt chảy dàn dụa, rồi dần cảm thấy khó thở, cuối cùng cô chỉ có thể để mình trốn vào phòng tắm.

Cũng may là cô không bị thương gì nên trong lòng chỉ biết câu nguyện nhanh chóng có người đến cứu mà thôi.

Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Hàn Thanh, nhưng nếu Hàn Thanh xông vào đây, thì nhất định sẽ bị thương dưới ngọn lửa đang bốc cháy lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, vẫn là vì không muốn cho anh vào.

Một mình bị thương thế này là đủ rồi.

Tiểu Nhan chậm rãi ngồi thụp xuống, lúc đầu cô còn muốn tim cách để tự cứu mình, nhưng sau một lúc, thì cô đã dân dần có chút mệt mỏi.

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Nhan đột nhiên như nghe thấy có người gọi tên mình.

“Tiểu Nhan!”

“Em đang ở đâu? Em có nghe thấy anh nói không!”

Lúc đầu, Tiểu Nhan còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nếu không làm sao có thể nghe thấy giọng nói của Hàn Thanh vào lúc này được chứ?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan khẽ véo vào má mình và tự cười nhạo, chắc cô ấy nhớ Hàn Thanh quá nên lúc này mới bị ảo giác chăng.

“Tiểu Nhan!”

Giọng nói đó càng lúc càng lớn và gần hơn, Tiểu Nhan vẻ sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, một bóng dáng cao lớn lao qua đống lửa, sau đó chạy về phía cô.

Bụp…

Cho đến khi người đàn ông đó giãm lên nước, những giọt nước bắn tung tóe khắp nơi, rồi bắn cả lên má Tiểu Nhan, cô ấy vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó.

Làm thế nào có thể được chứ? Hàn Thanh sao lại xuất hiện ở đây?

Lúc Hàn Thanh tìm được Tiểu Nhan, thấy cô đang ngồi sững ở đó, bất chấp tất cả, chạy tới kéo cô lên, sau đó kiểm tra xem trên người cô có vết thương hay không.

Ánh mắt Tiểu Nhan lại ngạc nhiên nhìn Hàn Thanh, đôi môi khẽ mấp máy: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp