Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 37: Đồng tiền của cô đâu


...

trướctiếp

Buổi tối uống chút rượu, lúc đánh người bản năng phấn khích. Lúc này tắm xong, giúp Khương Hòa sấy tóc, Hứa Thanh có chút mệt mỏi.

"Ngủ ngon, ngủ sớm một chút."

Thuận miệng dặn dò một câu, anh ta tắt đèn phòng khách, quay về phòng, đến bên giường, trực tiếp đi vào giấc ngủ.

Khương Hòa đứng trong bóng tối ở phòng khách một lát, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ đi về phòng của mình. Ngồi ở bên giường lấy ra điện thoại, cẩn thận từng chút sạc điện cho nó. Tuy rằng pin vẫn còn rất nhiều, nhưng cô ấy rất sợ lại giống như lần trước, tự nhiên hỏng.

Nhìn màn hình sáng lên, kKhương Hòa nghĩ một lúc, mở ra một cái tên uc ở góc trái bên dưới. Dùng ngón tay trên màn hình vất vả viết chữ.

"Ngủ ngon"

Hẳn là hai chữ này đi.

Cô ấy suy tư.

Những thứ râu ria ngoài miệng Khương Hòa không hỏi Hứa Thanh có nghĩa là gì, nhưng trong lòng lại rất hiếu kỳ.

Hứa Thanh sớm đã giúp cô ấy kết nối với Wifi rồi. Hai giờ đêm tốc độ mạng thật nhanh, trên đỉnh màn hình xuất hiện một bài hát. Ngón tay ở trên nút phát nhấn một cái, khúc nhạc vang lên. Khương Hòa nghiêng đầu nhìn cửa phòng, bỗng nhiên kéo chăn lại, đem chính mình và điện thoại chui vào trong.

"Phần tình cảm của mấy người, nói hai ba câu ngủ ngon

Khơi dậy sự mơ màng nhưng lại dễ dàng rời khỏi

Tình cảm lâu dài luôn ở thế tiến thoái lưỡng nan

Luôn không thể khống chế câu ngủ ngon từ tay bạn

Chấp mê cùng người chợt xa chợt gần lạn kiều đoạn.."

* * *

Một đêm an ổn.

Khi mặt trời lên cao Hứa Thanh mới thức dậy, ngáp một cái rồi bước ra cửa phòng. Khương Hòa đã sớm ngồi trước máy tính, nghiêm túc chơi trò chơi.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Tôi dậy muộn.. Có đói không? "

" Tôi đang làm việc. "Khương Hòa nghiêm túc, lúc đang làm việc là không thể cùng anh ta ra ngoài ăn sáng.

Hứa Thanh đứng ở đó nghĩ nghĩ một lát, không giựt dây cô ấy bỏ bê công việc. Một mình vệ sinh cá nhân, chào hỏi một tiếng liền cầm điện thoại cùng chìa khóa ra ngoài, đi về hướng cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Sau khi ở cùng khương Hòa một thời gian, anh ta bất tri bất giác chịu ảnh hưởng, cuộc sống có quy luật không ít.

Nếu là trước đây.. Bữa sáng?

Đó là thứ gì?

Lỗ tai nghe thấy âm thanh bước ra cửa của Hứa Thanh, Khương Hòa mới lén lút tạm ngừng trò chơi, mở ra baidu.

" Bạn gái: Do sự phát triển của tình yêu tự do, khái niệm bạn gái trong suy nghĩ của mọi người cũng phát triển từ một người bạn gái đơn lẻ thành một từ đồng nghĩa với đối tượng trước khi là vợ. "

Phía trên rõ ràng là bách khoa giải thích về bạn gái.

Nhìn chằm chằm vào phần giải thích một lúc, cô ấy lắc chuột tắt đi trang đó, mở lại trang chủ và viết trên bảng nhập chữ viết tay trên thanh tìm kiếm của baidu.

" Trên thế giới này có quỷ không "

* * *

Hứa Thanh trở về rất nhanh, không ăn ở cửa hàng, mua hai phần ăn sáng về. Vào cửa vẫn thấy Khương Hòa ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính, không khỏi cười.

" Cô có thể tạm nghỉ 10 phút, ăn vài cái bánh bao. "

Khương Hòa do dự một chút, tiếp thu đề nghị của anh ta, tạm thời bỏ công việc xuống.

" Không mua quá nhiều, tùy tiện lót dạ một chút, cũng sắp ăn bữa trưa rồi. "

" Tôi chơi lâu như vậy, có phải là có thể giúp người khác chơi rồi? "Vừa ăn bữa sáng, Khương Hòa khẩn cấp muốn được sớm một chút chính thức làm việc.

Có lẽ là do Hứa Thanh có thể thoải mái ở nhà mà lại có ăn có uống, nên đã làm cho cô ấy ảo giác, nghĩ rằng tiền có thể kiếm được một cách dễ dàng.

Theo Hứa Thanh nói, quặng mỏ chạy một lần là ba tệ, ở đây là 6 cái bánh bao, chạy một ngày có thể ăn ba ngày.

" Ừm, đợi một lát tôi tìm cho cô một tài khoản, xem cô có thể làm tốt hay không. "

Hứa Thanh không quá quan tâm tới tiến trình trò chơi của Khương Hòa, tùy tiện nói một câu. Dù sao chơi trò chơi chỉ là tìm cho Khương Hòa một việc để làm, miễn cho nửa đêm chạy ra ngoài giả quỷ dọa người hoặc là muốn ra ngoài lang thang.

Đợi sau khi cô ấy hiểu được thế giới này, mới có thể tìm một công việc nghiêm túc để cô ấy làm.

Muốn ở thế giới này nuôi sống bản thân rất đơn giản, cũng rất khó, phải xem vận khí. Ít nhất đối với khương Hòa không có bất cứ một chuyên ngành nào mà nói, là như vậy.

Khương Hòa không biết suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh. Nghe anh ta đáp ứng thì càng chuyên tâm ứng phó với bánh bao trên tay. Thịt và rau trong bánh bao hỗn hợp cùng một chỗ, cắn một miếng. Sau khi phát hiện là thịt, cô ấy liền cảm thấy có một chút cảm giác kinh ngạc vui mừng.

Rất nhanh giải quyết xong phần của mình, Khương Hòa cầm sữa đậu nành uống vài ngụm, thỏa mãn thở dài, nói:" Bánh bao ăn rất ngon. "

" Hửm? "

Hứa Thanh đối với lời nói không đầu không đuôi của cô ấy thì cảm thấy có chút kì quái" Cũng không phải ăn lần đầu tiên ".

" Tôi cảm thấy rất ngon "Khương Hòa dừng một lát" Còn có bánh ngọt tối qua cũng rất ngon, đồ ăn ở đây đều rất ngon. "

" Ngon là đúng rồi, sinh nhật của cô là khi nào? Tôi lại làm một cái bánh ngọt thật to, để cho một mình cô ăn ".

" Không biết. "

" Không biết sinh nhật của mình? "

" Phải. "

Hứa Thanh trầm ngâm một chút, nói:" Nếu không thì.. Cô đến đây ngày nào? Lấy ngày đó làm ngày sinh nhật của cô ở thế giới này, cô thấy thế nào? "

" Được a. "Khương Hòa đối với cái này không có cảm giác gì, ít nhất còn có một chút vui mừng nho nhỏ:" Năm sau tôi sẽ có thể ăn bánh ngọt phải không? "

".. Thực ra hôm nay cũng có thể. "Hứa Thanh thấy cô ấy như vậy, đột nhiên tâm tình phức tạp.

Chỉ là ăn một cái bánh ngọt..

" Buổi tối tôi sẽ mua một cái, coi như là bù năm nay cho cô. "

Khương Hòa nghe vậy nuốt một cái, cẩn thận nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu" quá tốn kém rồi, bánh ngọt ngon như vậy, nhất định là rất đắt. "

" Không đắt, đợi ăn là được. "

Hứa Thanh ăn xong bữa sáng xoa xoa tay, ngồi vào máy tính, đăng nhập vào một tài khoản trò chơi của mình mà đã rất lâu rồi không chơi, dự định đem cho Khương Hòa coi như sát hạch.

Nếu có thể kiếm được vài trăm tệ khi thăng cấp quyền lực cũng tốt, ít nhất khi Khương Hòa đói cũng có thể tự mình học cách gọi đồ ăn, mà không phải bởi vì xấu hổ, không nói với anh ta mà phải để chính mình chịu đói.

" Đúng rồi, cô có đem đồng tiền tới không? Tôi nhớ khai nguyên khi đó chủ yếu là dùng tiền đồng, dùng bạc rất ít. Nếu như có đồng tiền, hẳn là có thể bán được chút tiền, càng cũ càng tốt. "

Nghĩ tới tiền, Hứa Thanh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mua đồ ăn sáng vừa rồi.

Không cần biết có lỗi thời hay không, đồng tiền hẳn là có thể bán được chút tiền.. Cùng lắm thì chôn nó ở trong đất vài năm.

" Không có "Khương Hòa lắc đầu, có chút ngại ngùng nói:" Tôi không có tiền.. Tiền đều là Nhị Nương giữ. "

" Có bạc không có tiền? Bạc so với đồng tiền hẳn là quý hơn chứ? "Hứa Thanh khó hiểu.

Chuyện này nếu kể cho lão đầu tử nghe, phỏng chừng tam quan của lão đầu tử sẽ bị phá vỡ.

" Bạc vụn là Nhị Nương giúp tôi may vào trong góc áo, chuẩn bị cho tình huống khi cần đến. "

Khương Hòa không biết nghĩ tới điều gì, có chút sa sút cúi đầu xuống, ngón tay niết vào góc áo.

Sau này sẽ không có ai nhắc nhở, không có ai nhét tiền vào góc áo cho cô ấy nữa.

" Thật là.. Chuẩn bị sai rồi."

Hứa Thanh phun trào, xem như đã hiểu, đồng tiền thứ này một hai đồng cũng vô dụng. Nếu nhiều thì chi bằng cho vào túi, cho nên mới may bạc vào, mới có thể chuẩn bị cho tình huống cần thiết.

Nhưng ai có thể biết được lần ra ngoài này lại là đến nơi này?

Một đồng tiền không biết có thể thay bao nhiêu bạc.. Đây chính là thời đại của năng lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp