Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 48: Thanh mai trúc mã này hình như chỗ nào đó có vấn đề


...

trướctiếp

"Trước đây dì.. Hô.. Hẳn là từng gặp qua rồi."

Hứa Thanh vác bao gạo có điểm lao lực, lên tới trên lầu thì bắt đầu thở gấp, có điều cũng không ảnh hưởng tới anh nói chuyện.

"Gặp qua?" Trình ngọc lan nghiêng đầu liếc nhìn Khương Hòa, cô bé này thực rất thanh tú, nhưng chính là lại không có ấn tượng gì.

"Đúng, chính là lúc trước.. Hô, Lúc cháu vừa vào đại học, chắc khoảng bốn, năm năm trước, lúc ấy cô ấy không cao như bây giờ, mặt hơi tròn, mọi người hay chọc chúng cháu vài câu.. Nhớ ra chưa?"

"Có sao?" Trình Ngọc Lan hoài nghi.

"Hazz, phỏng chừng thay đổi nhiều quá rồi, dì không nhớ rõ, cái mặt tròn đó.. Chính là cô ấy."

Hứa Thanh nói giống như thật, hừng hực bước lên lầu, đi tới cửa thì bỏ bao gạo xuống nghỉ ngơi.

"Bà già chúng tôi trí nhớ làm sao tốt bằng người trẻ tuổi các cậu, quên lâu rồi." Trình Ngọc Lan nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra, mắt nhìn thấy cửa liền giơ tay lên gõ "Lão Vương, mở cửa!"

"Hắc, lần này nhớ là được rồi, bạn gái của cháu, Khương Hòa." Hứa Thanh cười: "Được rồi, cháu đưa cô ấy đi ăn đây, ngày ngày ở nhà chơi game nên không ra ngoài."

"Vào đây uống cốc nước đã, nhìn xem cậu đã mệt quá chừng."

"Không cần, cháu rất cường tráng."

Hứa tráng sĩ bàn tay to vung lên, quay người xuống lầu. Khương Hòa quay đầu nhìn Trình Thẩm Nhi, thấy bà ấy vẫn đang nhìn mình, chần chờ một lát sau đó chớp chớp mắt mỉm cười gật gật đầu, cũng đi cùng xuống lầu.

"Tôi.. Ba năm trước từng tới đây?"

Ra khỏi hành lang, Khương Hòa đi bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

"Tới cái rắm, lúc đó không biết cô đang trốn ở khe suối nào đó trú đông."

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên lầu, cười nói: "Chỉ là nói như vậy thôi, có ấn tượng là tốt, không có ấn tượng cũng không sao, dù sao cũng không có gì hết."

"..."

Nếu như ngoài tôi ra không có một người nào quen biết cô, như vậy chứng tỏ cô không tồn tại, rõ chưa? "

" Không tồn tại? "

" Phải, trên ý nghĩa xã hội, cô là hoàn toàn không tồn tại. Không một ai biết cô tới đây, đương nhiên sẽ không có tương lai, tới đây cũng giống như cô ở thời Đường, như vậy không được, ở đây cũng phải lưu lại gốc rễ thì cô mới có thể sống tốt được. "

Hứa Thanh cho tay vào túi, quay người, đối diện với Khương Hòa đang đi phía sau" Thẩm Nhi vừa rồi là một cái loa, có việc hay không có việc đều cùng với các ông bà già chơi mạt chược bát quái, nếu bát quái tới chúng ta bên này, thuận miệng nhắc tới thì sẽ lưu lại cho người khác một cái ấn tượng, tới lúc đó mọi người sẽ biết có một người như vậy.

Nếu như thuận miệng nói đã gặp từ rất lâu trước đây, như vậy thì càng tốt, cái này gọi là ý thức quần thể. "

" Tôi hình như đã hiểu được ý của anh rồi. "Khương Hòa nhíu mày nghĩ nghĩ, có chút đã thông.

Nếu như trong hàng rào không có người nào quen biết cô, thì cô khẳng định sẽ bị đuổi đi.

" Có hiểu hay không cũng không sao, quét một bộ mặt quen thuộc là được.. Chú Triệu có lạnh không? "

Hứa Thanh quay người, cách một đoạn liền hướng chú bảo vệ gào to.

" Hôm nay lạnh chết người. "

Chú Triệu đang cầm một cái chén giữ nhệt, cả người đều chui ở trong áo khoác ngoài, dựa vào ghế chậm rãi lắc lư.

" Sao lại không vào? "

Ngồi ở bên trong lâu buồn chán, hút điếu thuốc, ngồi một chút sau đó sẽ vào."

"Vậy chú làm việc của chú đi."

Hứa Thanh chào hỏi, nhìn Khương Hòa ở bên cạnh, nắm lấy ống tay áo của cô giống như đang cầm tay đi ra ngoài.

Hắc.. Tay ở đâu rồi? Anh ta hướng ống tay áo bóp bóp bóp, nhưng không tìm thấy tay, thiệt rồi, thiệt rồi, thiệt rồi!

"Khụ.. Đây gọi là loát cảm giác tồn tại."

Sau khi đi xa một chút Hứa Thanh buông tay, đúng tình hợp lý nói.

"Vậy sao?" Khương Hòa nghi hoặc.

"Đúng vậy." Anh nghiêm túc, nói như thật.

Khương Hòa nghĩ nghĩ, tạm thời tin anh ta, nâng cánh tay, đem ống tay đưa qua, tay đã lui đến vị trí của cánh tay, nửa ống tay áo trống rỗng.

"Vậy cho anh nắm."

".. Ra ngoài rồi, không cần nữa." Hứa Thanh cho tay vào túi, xem xét, không có động tác.

Tay đều không thấy thì nắm cái quỷ gì.

Nắm cái tịch mịch.

Nhâm trọng nhi đạo viễn.

* * *

Nhà hàng lẩu ở Giang Thành không ít, thời tiết lạnh dần, mọi người cũng thích ngồi bên cạnh nồi nóng hôi hổi để ăn một bữa. Thực ra buổi tối tới là tốt nhất, ăn xong ra mồ hôi, cả người thoải mái, quay về nhà nằm. Nhưng lo lắng buổi tối người đông hơn, tám phần là phải xếp hàng, lộn xộn cũng không thích hợp đưa Khương Hòa lần đầu tiên đi thể nghiệm, vì thế Hứa Thanh buổi trưa đưa Khương Hòa đi cọ xát một trận.

Bữa tối ăn ở nhà vẫn là thoải mái, ánh đèn ấm áp, hương thơm nhẹ nhàng của đồ ăn, ngoài phòng gió lạnh..

Trong phòng bếp còn có một người nấu ăn, hoàn mỹ.

Nếu không có thì tùy tiện ăn một chút gì cũng được, Hứa Thanh đưa Khương Hòa quẹo phải, quẹo trái, tìm nhà hàng ngày trước anh thường ăn. Ở đó nhiều chủng loại, cũng không đắt, 88 tệ một người, hải sản hay gì gì đó, cái gì cần có đều có, hoàn cảnh lại rất tốt, vừa hay để Khương Hòa thưởng thức những thứ mà cô ấy thích.

Khi chưa biết khẩu vị của đối phương, ăn buffet là phương pháp đơn giản mau lẹ nhất để tìm hiểu, tuy rằng Khương Hòa ăn cái gì cũng ngon cũng thích, nhưng chắc chắn sẽ có thứ mà cô ấy cảm thấy thích hơn.

Không có người nào là không kén ăn, cho dù cô ấy có là người cổ đại, không kén chọn chỉ vì trước đây không có điều kiện mà thôi.

"Xa như vậy sao?" Khương Hòa đi cùng anh ta một lúc, lại chuyển xe, nhưng vẫn chưa tới. Buổi sáng không ăn nên bây giờ bụng đã cảm thấy có chút đói.

"Nhanh thôi, phía trước bên đó là tới rồi."

Hứa Thanh giảo mồm, sau khi rẽ vào một khúc bỗng nhiên dừng bước chân, đặc biệt nghĩ tới cái gì thì cái đó sẽ tới.

Tần Hạo bị đông lạnh giống như một tên ngốc, đang ở rụt cổ ở trên đường làm việc, cầm PDA trái phải dò xét.

Theo bản năng muốn dẫn Khương Hòa quay người. Ánh mắt của bọn họ cũng đã đối diện nhau. Hứa Thanh dừng một chút, làm như không có việc gì dẫn theo Khương Hòa tiếp tục đi về phía trước, đi qua chào hỏi.

Đều đã tình cờ gặp nhau rồi, nếu lúc này quay đầu sẽ làm cho tiểu tử này cảm thấy không đúng.

"Chuột, đang bận sao?"

"Phí lời, cậu đây là đang đi đâu?" Tần Hạo hít hít nước mũi, xem xét Hứa Thanh, lại nhìn Khương Hòa ở bên cạnh anh ta.

Tên tiểu tử này.. Không thích hợp.

"Ăn lẩu, đi cùng không?"

"Đang trực ban.. Cậu tới đây, tới đây."

Anh ta bước vài bước sang bên cạnh, kéo Hứa Thanh tới, nhìn Khương Hòa nói: "Đây là.."

"Sao vậy?" Trái tim Hứa Thanh nhảy dựng lên, bất động thanh sắc hỏi lại.

"Cậu có em gái họ từ khi nào vậy?" Tần Hạo xem xét hai người, sau đó mở miệng: "Định lý phán định của hai mặt vuông góc là gì?"

"..."

"..."

Hứa Thanh sửng sốt, Khương Hòa vẻ mặt mờ mịt.

"Học sinh trung học? Em gái?" Tần Hạo nheo mắt nhỏ "vậy, nói một chút về định lý cô – xin."

"Được rồi, cậu được rồi, đây là bạn gái của tôi." Hứa Thanh đau đầu.

"Bạn gái?"

Trong lòng Tần Hạo chắc chắn tên tiểu tử này có chuyện!

Lần trước vẫn còn nói là em gái, kết quả Tần Mậu qua đó hỏi, gia hỏa này căn bản không có em gái nào, anh ta liền cảm thấy không thích hợp, trực giác cảm thấy ngày đó Hứa Thanh có điểm khác thường.

Tra ra rồi.

Bạn gái thì bạn gái, vốn dĩ cũng không có gì, tại sao nhất định phải nói là em gái họ học trung học.. Rất kì quái.

"Hôm khác sẽ giải thích cho cậu, bây giờ đang đói." Hứa Thanh đối với chuyện này có chút bất đắc dĩ "cậu phúc nhĩ ma Hạo, được chưa."

"Cậu làm cái gì?"

"Hôm khác sẽ nói, nếu không hôm nay cậu đưa mình đi tra khảo đi, giống như thẩm tra phạm nhân vậy." Hứa Thanh chơi xỏ đưa hai tay ra.

".. Cậu đi đi, nếu hôm khác mà không nói rõ chuyện này với tôi thì tôi sẽ đi cáo trạng với ba cậu." Tần Hạo nghiêm túc nói.

Tên tiểu tử Hứa Thanh này có tiền sử, trước đây đánh nhau, uống rượu, đều là anh ta trộm đi cáo mật. Hai năm nay thu liễm lại rồi, Tần Hạo sợ tên này lại phạm vào bệnh cũ.

Bạn bình thường thì không sao, nếu lại cùng những người không đứng đắn đó hỗn với nhau.. Anh ta xem xét Khương Hòa, cũng được, nhìn có vẻ cũng là người bình thường.

Nếu như tóc đủ mọi màu sắc, hay là đeo khuyên mũi khuyên môi thì sẽ điều tra cô ấy tại chỗ một chút. Theo như biểu hiện ngày hôm đó của Hứa Thanh thì cô gái này tám phần là có chuyện, nếu là một kẻ nghiện thì cũng không phải không có khả năng.

Nếu như vậy thì chuyện lớn rồi.. Đối với nhà Hứa Thanh mà nói.

Hứa Thanh không nói chuyện, hướng anh ta dựng ngón tay cái lên, đem Khương Hòa quẹo về hướng nhà hàng lẩu.

Thật may Tần Hạo không phải là con gái, nếu không thì chắc chắn sẽ cho anh ta biết kết cục của việc mách lẻo là gì.

Tại sao lại không phải là nữ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp