Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 61: Phó tiên sinh(3)


2 năm

trướctiếp

Dịch: Lục Lam

Biên: Laoshu

Nguồn: bachngocsach


***

Đối diện với ánh mắt sùng bái của Thanh Thư, Phó Nhiễm cười nói: "Ngoài trâm hoa tiểu khải, ta còn có thể viết thể chữ Nhan, thể chữ Liễu, thể chữ Tạ. Có thể học được bao nhiêu còn phải xem ngộ tính của ngươi thôi."

Lời này là có ý nhận người đồ đệ này là nàng rồi. Thanh Thư nghe nói như thế, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.

Cố lão phu nhân mừng rỡ, vội lớn tiếng kêu: "Nhanh, nhanh bưng trà đến."

Đã muốn bái sư, tất nhiên là phải dập đầu kính trà. Về phần lễ tạ sư, bà cũng đã chuẩn bị xong.

Phó Nhiễm nhận trà, uống được một nửa thì hạ chung trà xuống nói với nha hoàn bên cạnh: "Để bọn họ đem hành lý của ta chuyển vào đi."

Cố lão phu nhân vội bảo Hoa ma ma đi gọi thêm tôi tớ, giúp Phó Nhiễm đem đồ chuyển đến viện tử đã thu dọn sẵn.

Trong sân viện đã an bài cho Phó Nhiễm vốn có một cây long não. Nhìn thấy gốc cây này, lông mày của nàng không khỏi nhăn lại.

Tân Nhi, nha hoàn thân cận bên cạnh Phó Nhiễm thấy thế bèn nói: "Cô nương nhà nô tỳ không thích cây long nhãn."

Cố lão phu nhân có chút khó xử. Nếu là cái cây khác thì dứt khoát chặt đi là được, nhưng mà cây này là do Cố lão thái gia trồng, bà không nỡ chặt nó đi.

Phó Nhiễm trực tiếp hỏi: "Lão phu nhân, còn có viện tử khác hay không?"

Viện tử thì có, nhưng mà còn chưa dọn dẹp không thể ở trong hôm nay.

Thanh Thư thấy thế nói: "Bà ngoại, vậy để lão sư đến viện Tử Đằng trước đi!"

Phó Nhiễm nghe xong hỏi: "Là viện tử của ngươi?"

Thanh Thư gật đầu nói: ""Vâng. Có điều con không ngủ ở đó, chỉ đến đó đọc sách luyện chữ. Lão sư, viện Tử Đằng ở ngay tại hoa viên bên cạnh, trong viện có trồng hoa Tử Đằng. Nếu như lão sư thích thì có thể đến đó ở."

"Đi xem chút đã."

Lúc này hoa Tử Đằng đều đã héo tàn rồi.

Phó Nhiễm quan sát một hồi rồi lại vào nhà đi xem xung quanh, xong bèn quyết định ở lại nơi này.

Phó Nhiễm cười nói: "Không cần phiền người đi thu dọn phòng khác nữa, ta sẽ ở lại đây. Phòng Thanh Thư thì cứ giữ lại, ta ở sương phòng là được."

Cố lão phu nhân không đồng ý, làm gì có chuyện lão sư ở sương phòng đồ đệ ở phòng chính.

Thanh Thư cũng nói: "Lão sư, con không ngủ ở nơi này. Lão sư không dùng thì gian phòng kia cũng để không."

Được mấy người thuyết phục, Phó Nhiễm cũng đồng ý ở chính phòng: "Chính phòng ta ở, ngày thường ngươi sẽ đọc sách luyện chữ ở sương phòng bên trái, sương phòng bên phải dùng làm phòng nhạc cụ."

Cố lão phu nhân hỏi: "Tiên sinh, ngài xem nên sắp xếp mấy nha hoàn bà tử vào đây thì thích hợp?"

Những chuyện này vẫn là hỏi cho rõ thì tốt hơn, tránh cho đén lúc chọn xong người rồi, Phó Nhiễm lại không thích.

Phó Nhiễm nói: "Không cần xếp người vào đây, chỉ cần sáng sớm mỗi ngày cho người đến dọn dẹp là được."

Lần này Phó Nhiễm dẫn theo hai nha hoàn, một người là Tân Nhi, người còn lại gọi là Trụy Nhi. Tân Nhi khéo tay, chuyên quản lý chuyện ăn uống, ngủ nghỉ của nàng; còn Trụy Nhi thì có võ công, phụ trách bảo vệ nàng.

Cố lão phu nhân lại hỏi: "Tiên sinh, ngài xem thử có muốn làm một phòng bếp nhỏ để tự nấu nướng, hay muốn để cho người làm rồi đưa đến?"

Phó Nhiễm đáp: "Không cần làm thêm gì khác đâu. Lão phu nhân ăn cái gì thì để cho bọn họ chiếu theo mà đưa tới đây một phần là được."

Đồ đạc đã chuyển vào viện Tử Đằng, Phó Nhiễm dặn Thanh Thư vào canh ba, giờ Thìn ngày mai lại tới.

Cố lão phu nhân nói thêm: "Chúng ta không vội, tiên sinh đi đường vất vả, nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi lên lớp cũng không muộn."

Phó Nhiễm cười nhẹ, từ chối nhã nhặn: "Không sao, nghỉ ngơi nửa ngày là đủ rồi."

Sau khi tổ tôn ba người trở lại chủ viện, Cố Nhàn mới nói: "Lời nói, cử chỉ của vị Phó tiên sinh này không hề tầm thường, hơn nữa còn có một thân phong độ của người trí thức. Thanh Thư, con phải học cùng ngài ấy cho tốt."

(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)

Thanh Thư nhận ra được, nương của nàng rất sùng bái Phó Nhiễm, bèn nói: "Nương, tiên sinh không lập gia đình. Bà ngoại còn lo người sẽ ghét bỏ tiên sinh, không dám nói cho người đấy!"

Cố lão phu nhân cười mắng: "Ta nói qua lời này khi nào đó hả? Còn có, con biết lập gia đình có nghĩa là gì sao?"

Thanh Thư tỏ ra lơ đãng không để ý đến câu hỏi kia: "Bà ngoại, người thật hay quên, từ đó đến nay mới có bao lâu mà người đã quên hết lời mình nói rồi."

Cố Nhàn cười vui vẻ: "Bởi vì Phó tiên sinh không lập gia đình nên mới có thể đến dạy cho Thanh Thư chứ. Nương, con không có cổ hủ như vậy."

Cố lão phu nhân nghe vậy thì thật cao hứng: "Đúng, ngươi không cổ hủ, là lão thái bà này lo lắng vẩn vơ."

Cố Nhàn ở Cố Gia dùng cơm trưa xong rồi mới trở về.

Về đến nhà, nàng và Trần ma ma lời ong tiếng ve được vài câu đã ngáp lên ngáp xuống, sau đó nàng không nhịn được bèn đi ngủ trưa.

Đợi lúc nàng tỉnh lại mới nghe Trần ma ma nói Ngụy Lan đang ở trong sương phòng đợi mình. Cố Nhàn oán trách: "Ma ma cũng thiệt là, Lan tỷ đã đến sao lại không đánh thức ta?"

Trần ma ma cười đáp: "Nhạc phu nhân cũng là vừa mới tới, biết người đang ngủ nên bảo lão đừng đánh thức người."

Nửa canh giờ trước, Ngụy Lan nghe được tin vị Phó Nhiễm nọ đến huyện Thừa Phong, còn tiến vào Cố gia. Lúc xác định tin tức này không sai, nàng lập tức tới cửa thăm hỏi.

Sau khi ngồi xuống, Cố Nhàn cười nói: "Sao trước lúc tới không cho người đến báo với ta một tiếng, nếu không cũng không để tỷ phải đợi rồi."

Ngụy Lan cười đáp: "Cũng chưa đợi được bao lâu. Tiểu Nhàn, mấy ngày nay đứa nhỏ có còn làm ầm ĩ như lúc trước không?"

Nói chuyện phiếm vài câu, Ngụy Lan lại hỏi: "Ta nghe nói Cố lão phu nhân mời Phó tiên sinh dạy bảo Thanh Thư, chuyện này có thật không vậy?"

Cố Nhàn gật đầu: "Thanh Thư đã thông qua khảo hạch của Phó tiên sinh, cũng đã kính trà bái sư rồi."

Ngụy Lan tán thán một câu: "Đứa nhỏ Thanh Thư này thông minh, nhu thuận, lại còn hiểu chuyện, muội cũng không cần phải lo lắng. Không giống Hương Hương, ta thật là lo trĩu lòng vì con bé."

Cố Nhàn vừa cười vừa nói: "So với Thanh Thư thì Hương Hương thông minh hơn nhiều, chỉ là tính tình hơi nóng nảy một chút thôi. Đợi nso lớn thêm chút nữa, tính khí ổn định lại rồi thì tỷ cũng không cần hao tâm nữa."

Nghe xong lời này, Ngụy Lan cũng thấy an ủi phần nào. Đứa trẻ nhà mình mà, có kém cỏi* (ở đây tác viết là 埋汰-mai thái nghĩa là dơ dáy bẩn thỉu, đồ bỏ đi, mang ý mỉa mai, vì truyện sử dụng khá nhiều phương ngữ Đông Bắc nên các bạn thông cảm nếu mình dịch không sát) cũng không ngại. Nhưng nếu người khác mà nói không tốt thì trong lòng cũng không được thư thái.

"Vậy cũng không biết còn phải chờ đến bao giờ nữa." Ngừng một chút, Ngụy Lan thử dò hỏi: "Tiểu Nhàn, muội xem có thể để cho Phó tiên sinh cũng thu nhận Hương Hương hay không? Để Phó tiên sinh dạy bọn trẻ, ta cũng không cầu cho con bé phải thi nữ đường Đế Đô hay Kim Lăng, chỉ cần thi được nữ đường phủ thành là đủ rồi."

Cố Nhàn cũng không thể tự quyết định, bèn nói: "Chuyện này cũng không phải chuyện ta có thể tự quyết định. Tỷ xem như vậy có được không, ngày mai ta đến Cố gia hỏi thăm Phó tiên sinh, nếu tiên sinh đồng ý thì hãy dẫn Hương Hương qua."

Không đợi Ngụy Lan mở miệng, Cố Nhàn nói: "Quy củ của Phó tiên sinh chắc tỷ cũng biết, nếu không thông qua khảo hạch, ngài ấy nhất định sẽ không nhận Hương Hương đâu."

"Phó tiên sinh kiểm tra Thanh Thư cái gì vậy?" Biết nội dung khảo hạch xong thì trong lòng nàng mới có chút nắm chắc.

Cố Nhàn cũng không tính dối gạt nàng ta, bèn nói hết nội dung khảo hạch ra.

Ngụy Lan cười khổ, nói: "Vậy khẳng định là không thông qua, đến bây giờ con bé còn chưa học thuộc 《Thiên Tự văn 》 nữa mà."

"Vậy làm sao bây giờ?" Không thông qua khảo hạch, đi nói thì cũng chỉ là không công, lãng phí thì giờ mà thôi.

Ngụy Lan do dự một chút, nói: "Tiểu Nhàn, muội xem có thể để cho Hương Hương đi dự thính hay không?"

Không phải là mình dạy, nàng cũng không làm chủ được. Nhưng Ngụy Lan rất hiếm khi nhờ vả đến mình, Cố Nhàn cũng không đành lòng cự tuyệt: "Thế này đi, ngày mai ta sẽ đi hỏi thử ý của Phó tiên sinh."

Lại nói chuyện phiếm thêm mấy câu nữa, sau đó Ngụy Lan mới trở về nhà.

Cố Nhàn nằm ở trên giường, nói với Trần ma ma: "Cũng may Thanh Thư đã được khai khiếu, nếu không ta cũng phải phát sầu mất."

Người làm cha mẹ, chỉ muốn dùng hết khả năng của mình để dành những điều tốt đẹp cho con cái.

Trần ma ma cười híp mắt: "Đây cũng là phúc khí của phu nhân người."

Cố Nhàn vuốt bụng, nhẹ nói: "Chỉ hy vọng con bé sẽ theo tiên sinh học thật tốt, tương lai thi được nữ đường Đế Đô."

Chỉ cần thi vào được nữ đường Đế Đô, rồi thuận lợi tốt nghiệp, nàng cũng không còn phải lo lắng nữa rồi.

Bởi vì thân phận con gái thương gia, Cố Nhàn vẫn luôn sợ bản thân sẽ liên lụy đến Thanh Thư. Bây giờ thấy con gái mình không chịu thua kém ai, Cố Nhàn cũng buông bỏ được nỗi lo này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp