Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 130: Tôi không có nhiều thời gian


...

trướctiếp

“Còn ngây ra đó làm gì! Mau ném con nhỏ đê tiện này vào đi!” Đỗ Tử Duyệt trợn mắt hung dữ nhìn mấy tên bảo vệ đang đứng đờ ra.

Mấy người bảo vệ ngẩn người, sau đó cắn răng bước đến chỗ Hạ Nhược Y, bọn họ đương nhiên hiểu rõ, hành vi lúc này của bọn họ chẳng khác nào đang giết người, nhưng dù sao bọn họ cũng là nhân viên của quốc tế Cửu Long, hơn nữa dựa theo cách làm việc tàn nhẫn độc ác của Đỗ Tử Duyệt mà nói, nếu bọn họ không nghe lời cô ta, chỉ sợ người bị ném vào trong hang sói đen chính là bọn họ.

“Vợ à, như vậy không tốt lắm đâu… sẽ ra án mạng đó.” Lúc này, Chu Thiếu Phong run rẩy mở miệng nói, cũng không phải anh đau lòng thay cho Hạ Nhược Y, mà vì anh hiểu rõ, nếu Hạ Nhược Y chết trong đó, nhà họ Đỗ chắc chắn sẽ đẩy một người ra gánh tội thay, mà người gánh tội thay chắc chắn không thể là Đỗ Tử Duyệt, chỉ có thể là anh!

“Không tốt?” Đỗ Tử Duyệt lập tức quay sang nhìn Chu Thiếu Phong bằng ánh mắt lạnh băng sắc bén như lưỡi dao: “Có phải anh đang đau lòng thay cho con điếm thúi kia hay không?”

“Không có không có!” Chu Thiếu Phong vội vàng lắc đầu nói: “Vợ à, sao anh lại đau lòng cho cô ta chứ, cái con điếm thúi này dám quyến rũ anh, phá hư quan hệ vợ chồng của chúng ta, đương nhiên là chết chưa hết tội, nhưng mà chúng ta có thể tra tấn cô ta bằng cách khác mà, làm thế nào… Không ổn lắm.” Chu Thiếu Phong nói xong còn quay qua nhìn nhóm người Từ Đông Lương, hôm nay ở đây có quá nhiều người, nếu Đỗ Tử Duyệt dám quăng Hạ Nhược Y vào hang sói đen trước mặt nhiều người như vậy, để Hạ Nhược Y chết trong đó, vậy rất khó bảo đảm rằng sẽ không có người để lộ ra ngoài, cho dù nhà họ Đỗ có thể một tay che trời, sợ là cũng không thể che đậy được.

“Cái đồ vô dụng này, bà đây không sợ! Anh sợ cái gì?!” Đỗ Tử Duyệt đá mạnh lên bụng Chu Thiếu Phong, đá Chu Thiếu Phong ngã lăn ra đất.

“Quăng vào! Nhanh chóng quăng con nhỏ đê tiện kia vào! Anh của bà là Đỗ Thanh Định, là cổ đông lớn của quốc tế Cửu Long, hôm nay các người không quăng con nhỏ này vào, bà sẽ kêu người khác quăng các người vào!” Đỗ Tử Duyệt chống nạnh, kiêu ngạo nhìn mấy bảo vệ đe dọa.

Nghe vậy, mấy người đó đương nhiên không dám do dự nữa, lập tức ôm Hạ Nhược Y lên, định quăng qua tường dây thép.

Trong tường, mấy con sói đen nhìn chằm chằm Hạ Nhược Y, trong mắt toàn là vẻ khát máu, chúng nói không phải con người, cũng không biết cái gì là thương hoa tiếc ngọc cả, trong mắt chúng nó, Hạ Nhược Y là một mâm đồ ăn cực lớn.

“Thả tôi ra!” Gương mặt Hạ Nhược Y đầy vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, la to muốn trốn đi, nhưng bàn tay to lớn của mấy người bảo vệ bây giờ giống hệt như một cái vòng sắt, khóa chặt cô lại, cô không thể nào tránh được.

“Hu hu, Trần Dật Thần, cứu em…” Hạ Nhược Y khẽ khóc nức nở, trong đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt, lúc bị dồn vào đường cùng thế này, người duy nhất cô nghĩ đến chỉ là Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần, có thể cứu cô sao?

Thật ra, bây giờ Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết cũng đang nghĩ đến chuyện này.

“Người chồng vô dụng của Hạ Nhược Y đâu rồi? Lúc nãy không phải trâu bò lắm sao? Sao bây giờ lại không thấy đâu?” Lý Tuyết nhịn không được hỏi.

“Chắc là sau khi nhìn thấy chị Duyệt thì lén trốn mất.” Vương Hiểu Nha thở dài nói, bây giờ cô lại có chút thương hại cho Hạ Nhược Y, cô ấy tin tưởng Trần Dật Thần như vậy, kết quả Trần Dật Thần lại tự bỏ trốn một mình vào thời khắc quan trọng liên quan đến sống chết của cô ấy, quả nhiên rất giống với câu nói, vợ chồng là chim và rừng, tai họa ập đến mạnh người nào người đó bay.

“Đúng là rác rưởi! Lúc trước còn dám ba hoa là sẽ bắt chị Duyệt trả lại gấp trăm ngàn lần những ấm ức mà Hạ Nhược Y phải chịu, bây giờ vừa mới nhìn thấy chị Duyệt đã chật vật bỏ chạy như chó nhà có tang, không thấy bóng dáng đâu nữa!” Lý Tuyết tức giận nói, cô còn tưởng rằng Trần Dật Thần cũng sẽ ra chơi tay đôi với Đỗ Tử Duyệt, cho dù đánh không lại người ta, nhưng ít ra cũng phải thể hiện thái độ.

Không ngờ Trần Dật Thần giỏi lắm, bị người ta dọa sợ bỏ chạy, bỏ vợ lại một mình.

Từ Đông Lương lại nắm chặt tay lại, năm lần bảy lượt định bước lên cứu Hạ Nhược Y, nhưng nghĩ đến sự nghiệp hiện tại của anh, tất cả đều là nhờ Đỗ Tử Duyệt ban tặng, anh lại hít sâu, để bản thân bình tĩnh lại.

Trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc thay cho Hạ Nhược Y, lại giao cả đời cô cho một người đàn ông như Trần Dật Thần.

Lúc này Trần Dật Thần đã đến phòng họp.

Vừa vào cửa, mấy thanh niên khí chất xuất chúng đồng loạt đứng lên, quan sát Trần Dật Thần, trong mắt có kinh ngạc, cũng có khinh thường và nghi ngờ được che giấu rất kỹ.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo chưa đến chín triệu đứng trước mặt là cậu cả của nhà họ Trần sao? Không thể nào.

Nhưng tuy có nghi ngờ, nhưng trên mặt mọi người đều nở nụ cười khiêm tốn.

“Anh Trần, anh đến rồi.” Dương Thái mở lời đầu tiên, anh cũng không nghĩ nhiều như mấy người đó, bởi vì anh biết rõ thực lực của Trần Dật Thần, cho dù không có nhà họ Trần, chỉ riêng Trần Dật Thần cúng đã là một võ sư cực kỳ kinh khủng rồi.

“Ừ.” Trần Dật Thần lạnh nhạt đáp lại, không biết vì sao, bây giờ trong lòng anh đột nhiên có chút cảm giác lo lắng vô hình bao phủ, hình như là đã có chuyện gì đó xảy ra.

Thấy Trần Dật Thần hơi mất tập trung, Dương Thái nhịn không được nhíu mày, còn tưởng là nhân viên trong trang viên không tiếp đón Trần Dật Thần chu đáo.

Sắc mặt của các thanh niên khác lại có hơi khó coi, có chút khó chịu với Trần Dật Thần, dù sao bọn họ cũng là con cháu của gia đình giàu có ở Kim Lăng này, là con ông cháu cha, ngày thường ở ngoài, người nào nhìn thấy bọn họ mà không cung kính, nịnh bợ họ chứ, nhưng người đàn ông trước mặt, từ lúc bước vào đến giờ, thậm chí còn lười nhấc mắt lên nhìn bọn họ nữa.

Có cần giả vờ đến vậy không?

“Anh Trần, có phải nhân viên trong trang viên thất lễ với anh không?” Dương Thái hỏi thử, cách ăn mặc của Trần Dật Thần không hợp với sơn trang của quốc tế Cửu Long, hơn nữa trong trang viên cũng thường xuất hiện cảnh nhân viên làm việc kiêu ngạo xem thường người khác, cho nên cũng không phải do anh nghĩ quá nhiều.

Trần Dật Thần lắc đầu cười nói: “Không phải.”

“Không phải anh nói muốn giới thiệu vài vị cổ đông lớn cho tôi làm quen sao? Bây giờ bắt đầu luôn đi, tôi không có nhiều thời gian.” Trần Dật Thần lại nói, cảm giác lo lắng trong lòng làm anh cảm thấy không yên tâm, anh cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra, anh cũng từng nghĩ đến Hạ Nhược Y, nhưng anh vừa mới rời khỏi đó vài phút, có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Không có nhiều thời gian?

Mấy người thanh niên đã khó chịu với Trần Dật Thần từ trước, nghe anh nói xong, trong lồng ngực lập tức dâng lên cơn tức.

Nếu nói thái độ làm lơ bọn họ của Trần Dật Thần khi mới bước vào chỉ làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu, thì câu không có nhiều thời gian kia đã hoàn toàn chọc giận bọn họ.

Mấy người bọn họ đều là người vô cùng kiêu ngạo, trong Kim Lăng này, trừ Dương Thái ra, bọn họ chẳng bỏ ai vào mắt cả, cho dù là Dương Thái, khi gặp bọn họ cũng vừa nói vừa cười, không dám làm lơ bọn họ như bây giờ.

Nhưng Trần Dật Thần thì sao, vừa vào cửa đã lạnh nhạt với bọn họ, bây giờ lại nói không có nhiều thời gian, càng làm bọn họ cảm thấy, trong mắt Đỗ Tử Duyệt bọn họ chỉ là mấy con mèo con chó có cũng được không có cũng chẳng sao.

“Nếu anh Trần không có thời gian thì có thể đi ngay, mấy người anh em bọn tôi cũng chưa từng nói muốn làm quen với anh Trần.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Dương Thái lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu lại quát lên: “Đỗ Thanh Định, anh nói cái gì thế! Anh Trần nói không có thời gian cũng không phải như các anh nghĩ, anh Trần thật sự có việc gấp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp