Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 142: Xấu hổ


...

trướctiếp

Mặt Trần Dật Thần run run, cô bé này thật ác a, nếu bản thân là người thường, tin chuyện điêu của cô, một quyền này đánh đi, tuyệt đối sẽ gãy xương trực tiếp nằm viện, dù sao dùng toàn lực đánh và dùng một phần sức đánh là hai khái niệm.

“Tốt lắm, ông chú chú có thể đánh rồi.” Mắt Tô Linh Ngọc giảo hoạt, đồ ngốc, cho chú vô lễ với bổn cô nương, xem bổn cô nương khó xứ chú tới chết.

Trần Dật Thần đùa cợt cười, cô gái này thật thú vị, nhưng muốn không không trêu cợt chính mình, khó mà làm được, phải có ít tiền cược, nghĩ đến đây, Trần Dật Thần liền cười hỏi: “Tôi nói tôi có thể đánh bao cát này di chuyển, cô tin không?”

Tô Linh Ngọc xem thường, nói: “Ông chú, chú đừng nói giỡn à? Chú biết bao cát này nặng bao nhiêu không? 500 kg đó, tôi chỉ cho chú thử xúc cảm của bao cát, tôi cũng không nghĩ chú có thể đánh bao cát di chuyển được.”

Tô Linh Ngọc có một câu ở sau chưa nói, đó chính là Đại sư huynh Triệu Đông của cô, xem như đã là nửa minh kình trung kỳ võ giả, đánh bao cát bột sắt này đều không di chuyển nó nổi, đừng nói người thường như Trần Dật Thần.

“Nếu tôi đánh nó di chuyển thì sao?” Trần Dật Thần hỏi.

“Nếu chú đánh nó di chuyển, tôi để chú xử lí ra sao cũng được.” Tô Linh Ngọc nói, nhưng sau khi nói xong, Tô Linh Ngọc lập tức hối hận, nếu người kia muốn cái kia với cô thì làm sao bây giờ?

Không đúng, chính mình sợ cái gì? Người này căn bản đánh không nổi bao cát bột sắt. Nghĩ đến đây, Tô Linh Ngọc lại nhẹ nhàng thở ra, khoác lác, ai không biết nói chứ.

“Xác định?”

“Xác định!” Tô Linh Ngọc gân cổ lên, bổn cô nương là loại người chơi xấu sao!

“Tốt lắm, cô đừng hối hận.” Trần Dật Thần cười cười, xoay tay đánh một quyền, đánh vào bao cát bột sắt.

“Sao chú không …” Tô Linh Ngọc còn muốn nhắc nhở Trần Dật Thần đứng tấn, nhưng giây tiếp theo, bao cát bột sắt bật lên lại làm cho cô nuốt tất cả lời nói vào.

Tô Linh Ngọc xoa xoa mắt, cô nhất định là hoa mắt.

Đúng vậy, hoa mắt!

Ngay cả Đại sư huynh cũng không thể đánh bao cát bột sắt này di chuyển, tên ngốc này sao có thể đánh nó di chuyển nổi.

Tô Linh Ngọc lại xoa mạnh mắt mình, lần này mắt đều bị cô xoa đến chảy nước mắt, nhưng nhìn bao cát, vẫn đang di chuyển!

Tuy rằng biên độ bật không có mạnh như vừa rồi, nhưng vẫn bật lên như cũ.

Cái này Tô Linh Ngọc hết nói rồi, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng một quyền của Trần Dật Thần đánh động bao cát bột sắt nặng 500 kg.

Thấy Trần Dật Thần cười như không cười nhìn mình, mặt Tô Linh Ngọc lập tức đỏ lên.

“Tôi nói trước, tuy hai ta đánh cược chú thắng, nhưng tôi nói cho chú nha, tôi không phải là cô gái tùy tiện, nếu chú dám để tôi với chú làm chuyện xấu hổ, tôi liền đánh chết chú.” Tô Linh Ngọc giơ đôi bàn tay trắng nõn ra uy hiếp.

Mặt Trần Dật Thần tối sầm lại, anh trông xấu xa như vậy sao? Cả cô nhóc này, quần áo cởi ra chưa được hai lạng thịt, còn muốn cùng nó làm chuyện xấu hổ.

Thấy Trần Dật Thần không nói lời nào, Tô Linh Ngọc lập tức đắc ý, cảm thấy Trần Dật Thần nhất định là bị mình dọa sợ.

“Ông chú, chú là võ giả đi?” Mắt Tô Linh Ngọc láo lia, hỏi, không nghĩ tới Trần Dật Thần giấu kỹ như vậy, ngay cả cha mình Tô Hạo Nhiên đều không nhìn ra Trần Dật Thần là võ giả.

“Đừng gọi tôi là ông chú, tôi mới hai mươi lăm tuổi.” Trần Dật Thần nghiêm mặt nói.

“Hai mươi lăm tuổi cũng vẫn là ông chú, tôi mới mười tám tuổi, chú lớn hơn tôi bảy tuổi lận.” Tô Linh Ngọc thản nhiên nói.

Trần Dật Thần có chút mệt, Thì ra lớn hơn bảy tuổi là ông chú.

“Ông chú, chú là võ giả cấp độ nào? Minh kình trung kỳ, hay là minh kình hậu kỳ?” Tô Linh Ngọc lại hỏi, Trần Dật Thần hiển nhiên không có khả năng là minh kình sơ kỳ, Tô Linh Ngọc cảm thấy được, Trần Dật Thần có khả năng cao là minh kình hậu kỳ.

Trần Dật Thần lắc lắc đầu, lúc anh mười bảy tuổi, liền vượt qua cánh cửa minh kình, tiến vào đại môn của ám kình.

Tô Linh Ngọc há to miệng, không phải minh kình, chẳng lẽ là ám kình?

Sao có thể!

Nếu Trần Dật Thần thật sự hai mươi lăm tuổi, vậy ám kình hai mươi lăm tuổi? Cô nghĩ cũng không dám nghĩ!

Bởi vì cô từng nghe Tô Hạo Nhiên nói, võ giả đột phá ám kình nhanh nhất trong giới võ đạo Kim Lăng là đại đệ tử của tông chủ Thần Quyền Tông, Cổ Thiên Sơn, hai mươi tám tuổi đột phá ám kình lúc đầu, được vinh danh giới võ đạo Kim Lăng, trăm năm nay người đứng đầu!

Hai mươi tám tuổi, chính là võ đạo giới Kim Lăng trăm năm nay người đứng đầu, vậy Trần Dật Thần hai mươi lăm tuổi thì sao?

Không được, mình nhất định phải hỏi rõ ràng, người này đến cùng có phải ám kình võ giả hay không!

“Ông chú, chú là ám kình võ giả?” Tô Linh Ngọc lại hỏi, nếu Trần Dật Thần gật đầu, cô nhìn thấy, chỉ sợ là thiên tài yêu nghiệt nhất võ đạo giới Kim Lăng ngàn năm nay.

Ai ngờ Trần Dật Thần lại lắc đầu, anh ở Hạ gia ba năm, tuy là ba năm uất ức nhất trong đời anh, nhưng cũng là ba năm tốc độ tu luyện nhanh nhất đời anh, tiến cảnh cực nhanh.

Thấy Trần Dật Thần phủ định, Tô Linh Ngọc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đã nói mà, nếu tên ngốc này là ám kình võ giả, vậy chẳng phải nói, anh ta so với mình còn muốn thiên tài hơn gấp trăm lần.

“Không đúng a, chú nói mình không phải minh kình trung kỳ, cũng không phải minh kình hậu kỳ, lại không phải là ám kình, vậy sao chú có thế đánh bao cát bột sắt chuyển động?” Tô Linh Ngọc nhất thời phản ứng lại, kia là bao cát bột sắt 500 kg, võ giả minh kình sơ kỳ, sức mạnh cực hạn là 300 kg, theo lý mà nói, Trần Dật Thần hẳn là đánh không nổi bao cát bột sắt.

“Chẳng lẽ chú là thiên sinh thần lực trong truyền thuyết?” Không đợi Trần Dật Thần mở miệng, Tô Linh Ngọc liền vội hỏi, Tô Hạo Nhiên từng nói qua, trên đời này có một loại người, sinh ra, khí lực so với bạn cùng lứa tuổi bình thường mạnh hơn vài lần, người như vậy một khi trở thành võ giả, cũng có ưu thế hơn võ giả khác, nhất là ở phương diện sức mạnh.

Trần Dật Thần cười cười, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, nếu Tô Linh Ngọc thay mình nghĩ xong lí do thoái thác, vậy mình cũng không cần bịa.

Trần Dật Thần không nói lời nào, Tô Linh Ngọc tự nhiên cho là Trần Dật Thần cam chịu.

“Ông chú, chú hai mươi lăm tuổi, vẫn là minh kình sơ kỳ, cần phải cố gắng hơn a, bổn cô nương mười tám tuổi đã đột phá tới minh kình sơ kỳ, chờ bổn cô nương hai mươi lăm tuổi, cùng tuổi với chú, chỉ sợ đều có thể đột phá ám kình.” Trong giọng nói của Tô Linh Ngọc mang theo vài phần khoe ra, tất nhiên, cái gọi là đột phá ám kình đơn giản chỉ là cô khoác lác, cô tuy thiên tài, nhưng muốn hai mươi lăm tuổi đột phá ám kình, cũng là chuyện không có khả năng.

Võ giả tu luyện, càng về sau càng khó, có võ giả, ở một cái cảnh giới, kẹt mấy chục năm cũng là chuyện bình thường.

Giống như Tô Hạo Nhiên, ba mươi hai tuổi đột phá minh kình hậu kỳ, nhưng năm nay, Tô Hạo Nhiên đã năm mươi tuổi, ông vẫn là minh kình hậu kỳ, ông ở minh kình hậu kỳ, kẹt lại mười tám năm!

“Tôi đây có phải nên chúc mừng cô trước?” Trần Dật Thần cười như không cười, cô gái nhỏ này, khẩu khí nhưng không nhỏ, người thường nếu không có thiên phú, không có thầy giỏi và tài nguyên tu luyện chống đỡ, muốn ở hai mươi lăm tuổi tu luyện đến minh kình hậu kỳ, căn bản là mơ mộng hão huyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp